← Quay lại trang sách

Chương 514 Giết đại ma tướng

Tốt!

Thấy đại ma tướng cường đại đến mức gần như là khủng bố, Tần Tử Lăng đứng tại giữa sườn núi quan sát đại ma tướng, không chỉ không có chút kinh hoảng nào, trái lại ánh mắt lộ ra chiến ý nồng nặc.

Đã lâu rồi hắn không đánh quá một trận đại chiến như thế nào.

- Ngươi so với tưởng tượng của bản ma thì cường đại hơn một chút, bất quá sức mạnh lại yếu hơn một chút!

Đại ma tướng nhìn lên Tần Tử Lăng, độc nhãn càng ngày càng nóng lên, càng lộ ra vẻ tham lam.

Nói xong, hai chân của đại ma tướng bỗng nhiên đạp ở trên mặt đất một cái, thân thể khổng lồ giống như một viên đạn pháo phóng lên cao, đánh giết về phía Tần Tử Lăng.

- Thật sao? Lão hổ không phát uy, ngươi còn cho rằng ta là mèo bệnh a!

Tần Tử Lăng nghe vậy cười lạnh một tiếng, hai chân bỗng nhiên đạp một cái, như ác hổ gầm lên trong núi, tay cầm Liệt Thiên Đao vồ giết về phía đại ma tướng.

Đồng thời đồ văn trước ngực của hắn bỗng nhiên sáng lên.

Một cỗ lực lượng huyết mạch từ thời viễn cổ thức tỉnh trong nháy mắt.

Thân thể Tần Tử Lăng đột nhiên phồng lớn hơn một vòng, bắp thịt trên thân quấn quýt với nhau tạo ra một khối thịt lớn, dần dần quấn thành một cái đầu mãng xà cực lớn.

Hầu như đồng thời, Thanh Mộc Huyền Châm cùng Bích Lạc Huyền Đao cũng bắt đầu phát động công kích lần nữa.

Đại ma tướng ngửi được khí tức viễn cổ đang không ngừng trào ra, độc nhãn lại càng điên cuồng, dần dần mất đi lý trí, chỉ muốn vồ tới chộp lấy Tần Tử Lăng.

- Coong! Coong! Coong!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Đại chiến kịch liệt diễn ra trong địa quật.

Đại địa băng liệt, mấy ngọn núi dài trăm trượng sụp đổ khắp nơi.

Đại ma tướng mượn lấy thân thể khổng lồ, lực lượng kinh khủng, lân giáp rắn chắc, còn có ma khí, tất cả đều điên cuồng công kích Tần Tử Lăng.

Thậm chí có đôi khi Thanh Mộc Huyền Châm cùng Bích Lạc Huyền Đao đánh lên thân bọn nó, nhưng bọn nó đều không quan tâm.

Bởi vì thân thể khổng lồ, lân giáp rắn chắc, cho dù Thanh Mộc Huyền Châm cùng Bích Lạc Huyền Đao chém xuống, cũng không thể tạo ra tương tổn chân chín với bọn nó.

Chỉ có lưỡi đao sắc bén của Liệt Thiên Đao mang theo lực lượng kinh khủng, khiến cho đại ma tướng không dám trực tiếp lấy thân thử hiểm.

Rất nhanh, trên thân của đại ma tướng xuất hiện từng đạo vết thương, nhưng phần lớn vết thương đều không có ảnh hưởng to lớn gì đến nó.

Chỉ có một đạo vết đao dài ba thước, máu tươi màu đen không ngừng chảy, có thể nói nhìn thấy mà giật mình, đó là vết thương do Liệt Thiên Đao để lại, khiến cho đại ma tướng cảm nhận được toàn thân đau đớn cùng một tia suy yếu đang tập kích vào đại não của nó.

Ở phía bên kia, Tần Tử Lăng cũng bị thương.

Trên bắp đùi của hắn có một đạo vết đao nhìn thấy mà giật mình, đó là do né tránh không kịp, bị đao phong từ cánh tay đao của đại ma tướng xẹt qua mà tạo thành.

Một đao kia hung hiểm vô cùng, nếu như động tác của hắn chậm lại một chút, bị canh tay đao của đại ma tướng đánh trúng chính diện, chỉ sợ sẽ mất cả một chân.

Bất quá càng như vậy, chiến ý của Tần Tử Lăng càng dày đặc, trong tâm càng phát ra bình tĩnh.

- Giết! Giết! Giết!

Tần Tử Lăng tiếp tục chém giết điên cuồng với đại ma tướng.

Hắn muốn để bản thân mình đạt tới cực hạn, hắn cũng phải làm đại ma tướng bị suy yếu dần dần.

Bằng không lấy thực lực của đại ma tướng, một khi hắn thi triển hết thủ đoạn, mặc dù có thể giết được nó, nhưng lại không thể ngăn cản nó tự bạo.

Thời gian lặng yên trôi qua.

- Bành!

Tần Tử Lăng xoay người một lần nữa rơi vào giữa sườn núi, tay cầm đao run nhè nhẹ, thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, trên trán có mồ hôi lớn như hạt đậu đang không ngừng lăn xuống.

Dưới chân núi, đại ma tướng cũng đang không ngừng thở hổn hển, ma khí cuồn cuộn liền giống như hắc vụ không ngừng phun ra theo trong lỗ mui của nó.

- Nhân tộc, ngươi còn mạnh mẽ hơn nhiều so với ta tưởng tượng, nhưng nơi này là địa quật, là thế giới của bản ma. Bản ma có thể liên tục hấp thu năng lượng từ thế giới này, hơn nữa ngươi có phát hiện ra hay không, đại địa đang chấn động. Ma tướng dưới trướng bản ma đang hội quân chạy đến đây.

Đại ma tướng nói.

Tần Tử Lăng nghe vậy, sắc mặt "đại biến", sau đó theo sát người bay lên, quay đầu lại chạy như điên.

Đại ma tướng thấy thế cũng vội bay theo.

- Đông! Đông! Đông!

Đảo mắt, đại ma tướng giết tới.

Trên mặt đại ma tướng lộ ra vẻ dữ tợn tham lam, cánh tay đao giơ lên muốn chém vào sau lưng của Tần Tử Lăng.

Vào ngay lúc này, hai đạo kim quang lóe lên.

Phía sau Tần Tử Lăng xuất hiện hai con Kim Thi cự vượn cao hơn ba trượng.

Kim Thi cự vượn vươn tay một cái đã nắm lấy một thanh loan đao, tay còn lại quào một cái vào về phía trước.

- Coong! Coong!

Đại ma tướng không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện hai con Kim Thi cường đại, một đôi cánh tay đao ngay lập tức bị cản lại.

Đồng thời, đại ma tướng cảm thấy trên đỉnh đầu của mình có mấy cỗ lực lượng âm lãnh sắc bén đang hung hăng đâm xuống, tốc độ cực nhanh.

Đầu óc là chỗ yếu hại của đại ma tướng.

Nó kinh ngạc, có ma khí ma khí cuồn cuộn xông ra từ trên đỉnh đầu, hình thành ma vân ngăn cản ở trên đầu.

Đồng thời, nó cũng mặc kệ công kích của Viên Đại Viên Nhị, vội vã nâng đao lên bảo vệ cái đầu của mình

Nhưng Tứ Thủ là Kim Thi đã đạt tới ngưỡng cửa cao giai, còn ba tên âm hồn quỷ đầu có thực lực ngang với Kim Thi trung giai.

Ma vân kia trong nháy mắt đa tách ra làm đôi.

Sau đó móng vuốt sắc bén, bốn cái mỏ chim sắc bén, ba cây trường mau sắc bén nhao nhao rơi xuống.

- Coong! Coong! Coong!

Tiếng kim thiết dày đặc chạm nhau vang lên.

May là thực lực của đại ma tướng vô cùng cường đại, nhưng vừa rồi đán cùng Tần Tử Lăng một trận đã hao tổn phần lớn lực lượng của nó, bây giờ chợt có công kích mãnh liệt ập tới, tay chân cũng luống cuống, hai tay tê dại.

Nhưng lúc này, đại ma tướng lại thấy có hỏa cầu dày đặc đang phủ lên trên đầu nó, hỏa cầu như là thiên tinh vạn quả, rơi xuống liên tục.

Mà đại ma tướng lại đang chịu công kích dồn dập từ đám Tứ Thủ, vậy nên nó cũng cho rằng hỏa cầu trước mắt cũng đều là hàng thật, nhất thời độc nhãn xuyên ra vẻ tuyệt vọng, tứ chi tê cứng, thân thể khổng lồ lại cứng đờ tại chô, vậy mà không thể di động.

Nhưng dù sao đại ma tướng vân là đại ma tướng.

Loại tuyệt vọng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã biến mất.

Nhưng chính là trong nháy mắt này, Liệt Thiên Đao đã hung hăng chạm đến cổ của nó.

- Két!

Âm thanh kim thiết va nhau vang lên, Liệt Thiên Đao cắt vào cái cổ của đại ma tướng, vết cắt giống như là cắt vào kim thạch, chỉ cắt vào một phần đã bị kẹp cứng lại.

Lúc này đại ma tướng đã tỉnh táo lại, huyết ma toàn thân sôi trào, cả thân thể đều bành trướng lên.

Vào lời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, loan đao của Viên Đại cùng bạch cốt quỷ trảo của Viên Nhị đã hung hăng đâm vào hai eo của nó.

Mỏ chim nhọn của Tứ Thủ, móng vuốt sắc bén hung hăng đâm vào đầu của nó.

Đại ma tướng bành trướng thân thể lên nhưng rồi lập tức xì hơi xuống, như là một quả cầu bị lủng, lập tức rụt trở về, huyết ma sôi trào như được cô đặc lại, tất cả ngưng tụ ở ngực của nó thành huyết ma tinh.

- Hô! Hô! Hô!

Tần Tử Lăng quỳ một chân trên đất, thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, toàn thân mồ hôi đầm đìa, trong lòng lại sợ hãi khôn cùng.

Một khắc vừa rồi, có thể nói là hung hiểm tột cùng.

Nếu không phải hắn có tâm thần tương thông với đám Tứ Thủ, vào thời khắc quan trọng nhất thì tất cả đều nhất loạt ra tay, một kích tất sát, bằng không sợ rằng đại ma tướng sẽ tự bạo thành công.

Một khi đại ma tướng tự bạo thành công, không chỉ có giỏ tre múc nước, công dã tràng, hơn nữa thân là địch nhân của địa ma tướng lại đứng trong khu vực tự bạo, vậy lúc trở ra cho dù hắn còn sống, thì cả mạng chỉ còn nửa mạng, mà đám Tứ Thủ cũng sẽ tương tự.