Chương 518 Hồi mã thương
Lại muốn mua Tứ Tượng Bổ Nguyên Đan!
Hai mắt Xa Linh hơi hơi sáng ngời.
Bất quá Xa gia chủ lại hơi nhíu mày, sau đó hướng người về phía sau, nháy mắt một cái, hai vị tông sư khác cũng lập tức rời khỏi Thiên Trụ Các.
Sau khi hai vị tông sư khác rời khỏi, Xa gia chủ cùng Xa Linh lại đi một chuyến đến tầng năm, sau đó lại không nhanh không chậm mà rời khỏi Thiên Trụ Các.
Cha con Xa gia chủ mới vừa ra khỏi Thiên Trụ Các, liền có một vị võ đạo tiểu tông sư tiến lên, thấp giọng nói:
- Khởi bẩm gia chủ, người kia đã rời khỏi Thương Lãng Đảo, một đường đi thẳng về phía đông, Mộc quản gia đã mang người đuổi theo.
- Được, chúng ta cũng đi xem đi. Tiểu tử kia tựa hồ có chút tà môn.
Xa gia chủ nói.
- Hừ, có thể có tà môn gì chứ, chẳng qua chỉ là một tiểu tử cuồng vọng, không biết trời cao đất dày.
Xa Linh xem thường nói.
- Người có năng lực mua hai loại đan phương của Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan cùng Tứ Tượng Bổ Nguyên Đan, nói tới cũng có vốn liếng để cuồng vọng. Nếu không phải Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan này rất trọng yếu trong việc bồi dưỡng con cháu Xa gia ta, vi phụ ngược lại không nguyện ý mạo hiểm chuyến này.
Xa gia chủ nói.
- Ngay cả khuôn mặt thật mà hắn cũng không dám lộ ra, có thể thấy được đằng sau cũng không có hậu thuẫn gì, hơn nữa khí tức trên người hắn cũng không cường đại, tám chín phần là kiếm được chút tiền phi nghĩa ở đâu đó, vừa hay học được chút thuật luyện đan, lúc này mới tới Thiên Trụ Các mua đan phương.
Xa Linh nói.
- Ngươi nói có phần đúng, nhưng cũng không phải trăm phần trăm. Cho nên, nếu đã làm, thì phải làm cẩn thận, không thể có sơ suất.
Xa gia chủ nói, khuôn mặt ôn hòa lúc trước vào lúc này lại có phần lộ ra vẻ dữ tợn.
Khi đang nói chuyện, ba người Xa gia chủ rời khỏi Thương Lãng Thành, sau đó cưỡi dị cầm bay khỏi Thương Lãng Đảo, một đường đi về phía đông.
Thương Lãng Đảo Tùy Châu nằm tại phía đông của Đại Tề Quốc, tiếp tục đi về hướng đông là hải vực bát ngát.
Lúc một nhóm ba người Xa gia chủ cưỡi dị cầm bay về hướng đông, bên trên biển rộng ở xa xa, có ba con dị cầm đang đuổi theo một con Hắc Minh Điêu.
Bên trên Hắc Minh Điêu, Tần Tử Lăng quay đầu xa nhìn Thương Lãng Đảo đã trở thành điểm đen, lại chậm rãi quét mắt nhìn một vòng bốn phía, cuối cùng ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người của ba tông sư đang cưỡi dị cầm.
Vị võ đạo trung tông sư kia, cũng chính là Mộc quản gia, thấy Tần Tử Lăng đột nhiên dừng lại, cưỡi Hắc Minh Điêu xoay quanh trên không trung, thì nhấc tay lên một chút, sau đó cũng cưỡi dị cầm xoay quanh trên biển rộng.
- Nơi đây mặt biển mênh mông, đưa mắt không thấy một đảo, tuyệt đối là một nơi giết người cướp của tốt, các ngươi còn chờ cái gì nữa?
Tần Tử Lăng cất giọng nói.
Đám người Mộc quản gia không có trả lời Tần Tử Lăng, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.
- Được rồi, đã các ngươi không nguyện ý xuất thủ trước, vậy ta sẽ không khách khí.
Tần Tử Lăng thấy thế mỉm cười nhìn ba người, cất giọng nói.
Ba người Mộc quản gia nghe vậy, sắc mặt đều chợt biến, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
Chỉ là sau đó một cái chớp mắt, biển rộng dưới chân ba người đột nhiên nổi lên cơn sóng thần, sóng lớn cuốn lên cao vài chục trượng, phân thành ba hướng, ba thân ảnh cao hơn ba trượng, tay cầm tam xiên kích đen kịt, cả người khoác lên khải giáp đen kịt, chính là ba tên ma đầu âm hồn.
Ba tên ma đầu âm hồn vừa hay đứng tạo thành vòng vây.
- Không tốt, đi mau!
Ba người thấy thế, sắc mặt lại biến, mỗi người đều rút ra một thanh binh khí, sau đó thôi động dị cầm dưới chân xông ra.
Chỉ là ba người mới vừa rút ra binh khí, thôi động dị cầm, đã nhìn thấy có hai con Kim Thi đang giết về phía bọn họ.
Âm lãnh thi lực khủng bố đi theo đôi cánh của Tứ Thủ cùng Ứng Báo, cuốn lên một trận phong ba quét sạch mọi thứ, khiến cho tứ chi của mấy vị tông sư đều bị tê cứng, huyết khí vận chuyển không đều, dị cầm dưới người lại càng không chịu nổi, đôi cánh cũng không thể điều khiển theo ý mình, lung la lung lay trong cuồng phong, giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn.
- Kim Thi trung giai!
Mộc quản sự thấy thế, bị hù dọa đến sắc mặt đều trắng bệch, toàn thân tuôn ra kình lực, tất cả đều dồn vào đại đao trong tay, bỗng nhiên bổ ra một đao về phía ma đầu âm hồn, nỗ lực thoát đi.
Nhưng hiện tại thực lực của Tứ Thủ đã là nửa bước Kim Thi cao giai, tốc độ cực nhanh, căn bản không cần phải so sánh với dị cầm tứ phẩm hạ giai của Mộc quản sự, càng chưa nói Mộc quản sự còn đang bị ma đầu âm hồn vây quanh.
Bất quá trong nháy mắt, Mộc quản sự liền cảm giác được cả mắt đều là kim quang chói mắt mà lạnh như băng.
Mộc quản sự vội vã nâng đao ngăn cản.
- Coong! Coong! Coong!
Mộc quản sự vẫn có mấy phần bản lĩnh, vậy mà có thể cản được mấy lần.
Nhưng cũng chỉ được mấy lần mà thôi, bởi vì thực lực của Tứ Thủ vốn đã mạnh hơn hắn không ít, lại có ưu thế trên không trung, càng chưa nói Ứng Báo đang theo sát đến.
- A!
Mộc quản sự hét thảm một tiếng, cả người bị lợi trảo của Tứ Thủ xuyên qua.
Mộc quản sự bị giết chết, hai vị võ đạo tiểu tông sư còn lại cũng không khá hơn, trong nháy mắt đã bị tam đại ma đầu âm hồn cùng hai con Kim Thi liên thủ đánh chết.
Khoanh tay đứng nhìn, Tần Tử Lăng căn bản không cần xuất thủ, nhìn ba người Mộc quản sự đảo mắt đã bị giết hết, hắn chỉ biếy lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Thương Lãng Đảo, trong mắt lấp lóe một vệt suy tư cùng do dự.
- Quên đi, thực lực của cặp phụ tử kia có chút cường đại, hai người liên thủ, coi như điều động toàn bộ đám Tứ Thủ, sợ rằng cũng phải phí không ít công phu mới có thể giết chết, trong lúc giao chiến sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
- Kim Thi, ma đầu âm hồn đều không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nếu như động tĩnh quá lớn mà dẫn tới cường giả, mà bọn hắn lai coi ta là người trong ma đạo, đến lúc đó mượn cớ trừ ma vệ đạo, vậy thì sẽ có phiền phức lớn.
Cuối cùng Tần Tử Lăng vẫn là lắc đầu, ép xuống sát ý trong đầu, sau đó vung tay lên, thu hồi toàn bộ mọi thứ.
Sau đó, Tần Tử Lăng tiếp tục cưỡi Hắc Minh Điêu, thay đổi phương hướng, hướng về phía tây nam mà đi.
Tây Vân Châu là ở hướng tây nam của Đại Tề Quốc.
Tần Tử Lăng cưỡi Hắc Minh Điêu rời khỏi đó không lâu, một nhóm ba người Xa gia chủ cũng bay đến chỗ mà Mộc quản sự bị giết.
Một con tiểu xà toàn thân màu bích lục, nhỏ bằng chiếc đúa, không biết từ lúc nào thì nó đã bò quanh cổ tay của Xa gia chủ, đầu nhỏ lắc liên tục, lưỡi rắn vươn ra, không ngừng phát ra thanh âm "tê tê tê".
Xa gia chủ nhìn vào tiểu xà lắc đầu trên cổ tay, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
- Nhất Tuyến Hương đến đây thì bị cắt đứt, xem ra đám A Kiệt đã xảy ra chuyện.
Thanh âm Xa gia chủ băng lãnh, nói.
- Làm sao có thể? Mộc quản gia là võ đạo trung tông sư, còn lại hai người kia là tiểu tông sư, coi như ba người liên thủ không địch lại, thì cũng có thể chạy trốn một người. Huống hồ, khí tức của người kia cũng không cường đại, theo lý mà nói, không thể là đối thủ của ba người Mộc quản gia, hơn nữa vừa rồi phụ thân cũng rất cẩn thận, chỉ để bọn họ theo chân hắn.
Gương mặt Xa Linh lộ vẻ không dám tin.
- Ngươi nói không sai, ba người liên thủ coi như không địch lại, cũng có thể chạy trốn một người, trừ phi người kia là đại tông sư mới có thể giết hết toàn bộ bọn họ.
Xa gia chủ trầm giọng nói.
- Nếu như người kia là đại tông sư, căn bản không cần thiết phải giấu đầu giấu đuôi.
Xa Linh nói.
- Ngươi nói không sai, e là người này được đồng bọn tiếp ứng trên hải vực, dù sao đan phương của Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan cùng Tứ Tượng Bổ Nguyên Đan cũng rất, trân quý.
Xa gia chủ gật đầu nói.
- Sớm biết như vậy, vừa rồi chúng ta cũng không cần đóng kịch tại Thiên Trụ Các, trực tiếp hạ thủ!
Xa Linh căm tức nói.