Chương 542 Thủ đô
Một tòa thành trì tọa lạc trên sơn mạch rộng lớn, địa thế rất cao, thành trì nguy nga, khí thế vô cùng hùng vĩ, giống như đầu rồng đang quan sát mạng lưới sông ngoài dưới chân núi.
Toàn bộ tòa thành to lớn đều được xây bằng đá hoa cương, trong thành trì, con đường giăng khắp nơi, đường nào cũng rộng mở, có thể đủ cho mười mấy con ngựa chạy song song với nhau.
Hai bên đường đi, từng ngọn kiến trúc cao lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, trải rộng toàn bộ thành trì.
Mà ngay giữa tòa thành rộng lớn, có một tòa thành nhỏ đang đứng sừng sững ở đây, bên trong thành là cung điện, được ánh mặt trời thì nguy nga lộng lẫy vô cụgf, khí tượng túc sâm.
Tại mặt đông nam của thành trì, cũng có một tòa thành trong thành.
Bên trong tòa thành kia lại là cảnh tượng khác, cổ phác vô hoa, đại đa số đình viện trong thành đều được dựng lên bằng gỗ, có núi có sông, phảng phất bên trong phố xá sầm uất là nơi thế ngoại cao nhân ở.
- Thì ra đây chính là sơn mạch đứng đầu trong tam đại sơn mạch của Đại Tề Quốc, Thiên Lĩnh Sơn, quả nhiên hùng vĩ, danh bất hư truyền, hy vọng có thể mua được một ít đồ tốt.
Tần Tử Lăng híp hai mắt híp, lộ ra vẻ chờ mong.
Chuyến này đến đây, tất nhiên là Tần Tử Lăng muốn mua linh đan luyện tạng, hy vọng có thể đột phá trước khi tiến vào tiểu kết giới Phong Lôi.
Huyết Thương Ưng như một đạo tia chớp màu đỏ ngòm lóe qua bầu trời, hạ xuống một dãy núi ở ngoại vi Thiên Lĩnh Sơn, cách gần với thủ đô.
- Ngươi tự do rồi!
Tần Tử Lăng phi thân nhảy xuống khỏi người Huyết Thương Ưng, sau đó vỗ vỗ cái đầu của nó.
Huyết Thương Ưng phát ra một tiếng gầm, sau đó giương cánh phá không mà đi.
Hai tòa thành trong thành nguy nga lộng lẫy chính là hoành thành, mặt khác còn có một tòa thành của Ty Thiên Giám ở mặt đông nam.
Trừ hoàng thành cùng Ty Thiên Giám là khu vực cấm bay, còn những nơi khác sẽ không có hạn chế này, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có người từ thủ đô bay lên bay xuống, rất là bận rộn.
Bất quá thủ đô là nơi hội tụ các cao thủ hàng đầu trong nước, thậm chí còn có huyền sư tọa trấn, tùy tiện gặp phải một người, sợ rằng hậu thuẫn của hắn sẽ có lai lịch rất lớn, cho nên vì để tránh phiền toái không cần thiết, Tần Tử Lăng vẫn quyết định khiêm tốn hành sự, từ đường bộ đi vào thành.
Thiên Lĩnh Sơn là sơn mạch đứng đầu trong tam đại sơn mạch, mà nơi Tần Tử Lăng vừa hạ xuống, mặc dù chỉ là ngoại vi của Thiên Lĩnh Sơn, nhưng dựa vào cảm quan nhạy bén của mình, hắn nhận ra rất nhiều dao động khí tức của dị thú phẩm cấp cao.
Không giống Ô Dương Sơn, tỉ lệ xuất hiện dị thú ở ngoại vi là rất thấp.
Tần Tử Lăng tùy tiện tìm tòi một phen, liền tìm được một con dị thú ngựa nhị phẩm, Ô Long Câu.
Ô Long Câu, đầu rồng thân ngựa, da lông toàn thân đen thùi phát sáng.
Tần Tử Lăng thu phục Ô Long Câu, dùng pháp lực tụ tập thành yên ngựa, sau đó lại hơi dịch dung bản thân, rồi cưỡi lên Ô Long Câu, một đường ra khỏi sơn lĩnh và tiến về thủ đô.
Trước đó khi cách thủ đô khá xa, Tần Tử Lăng chỉ cảm thấy thủ đô hùng vĩ phồn hoa, đợi hắn vào thủ đô, không khỏi âm thầm may mắn lựa chọn khiêm tốn của mình.
Khí tức cường giả thực sự quá nhiều, nhất là hoàng cung cùng Ty Thiên Giám, lấy thần hồn của Tần Tử Lăng mà xem xét, đây giống như là hai cánh rừng đang bốc lên hỏa diễm.
Bên trong biển lửa kia lại tràn ra uy nghiêm vô cùng bá đạo, ngay cả Tần Tử Lăng cũng không khỏi dâng lên một cảm tim đập nhanh.
- Thủ đô quả nhiên chính là thủ đô, cất giấu quá nhiều cao thủ. Mặc dù cao thủ có thể uy hiếp đến tánh mạng của mình là rất ít, nhưng ta có thể cảm ứng được nếu như nhiều cao thủ như vậy liên hợp vây công ta, vậy ta cũng khó mà tìm thấy sinh lộ.
Trong lòng Tần Tử Lăng âm thầm thán phục.
Trong lòng thán phục, Tần Tử Lăng rất mau đã tìm người hỏi phương vị của Vạn Bảo Phường, sau đó cưỡi Ô Long Câu đi thẳng về một hướng.
Vạn Bảo Phường là phường thị nổi danh nhất trong giới tu hành của Đại Tề Quốc, thậm chí danh tiếng còn lớn hơn so với Thương Lãng Đảo.
Bất quá Vạn Bảo Phường tại vị ở thủ đô, hoàn cảnh lại rất phức tạp, rồng rắn hỗn tạp, thế lực khắp nơi liên kết với nhau rậm rạp.
Người không có bối cảnh cường đại, một khi mua được vật phẩm trân quý ở Vạn Bảo Phường, bình thường rất khó tránh khỏi sự chú ý của người khác.
Trước đây có lẽ là Tần Tử Lăng sẽ lo lắng, nhưng bây giờ hắn có thể nắm chắc bản thân có thể chạy trốn được.
Hắn chỉ sợ bản thân không mua được vật phẩm luyện tạng trân quý.
Còn chưa tới Vạn Bảo Phường, Tần Tử Lăng đã nhìn thấy phía trước tụ không ít người, những người này chỉ trỏ đường phố ở xa xa, thấp giọng nói nhỏ.
Ở xa xa, bên đường đình đang có hai chiếc xe ngựa cực xa hoa.
Hai chiếc xe ngựa được kéo bởi bốn con Ngân Long Mã, ngựa này toàn thân màu bạc, đầu rồng thân ngựa, móng ngựa lại như long trảo, móng chân được đúc từ mây, là dị thú ngựa tứ phẩm, rất khó bắt cùng thuần dưỡng.
Bên cạnh hai chiếc xe ngựa đều có thị vệ cưỡi Huyết Vân Mã đi theo làm tùy tùng.
Những thị vệ tùy tùng dị thú ngựa, tu vi thấp nhất cũng là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ cùng đại luyện khí sư hậu kỳ.
Thậm chí có hai vị là võ đạo trung tông sư.
Ở đằng trước hai chiếc xe ngựa, một vị nam tử vóc người khôi ngô, trên mặt có râu quai nón đang bị trói lại trên đường, mà trước mặt hắn là thiếu nữ cưỡi Hỏa Phượng Câu, người mặc quần áo hỏa hồng, trên tay nàng đang cầm một cây roi da đang bị thiêu đốt bởi huyễn hỏa, roi da liên tục quật lên người nam tử.
Bên cạnh thiếu nữ còn đứng một vị thiếu niên mặc ngân y cưỡi Ngân Long Mã.
Thiếu niên mặc ngân y thấy thiếu nữ cầm roi da quật vào nam tử, thỉnh thoảng còn hô tốt.
Mỗi một roi đánh dưới, trên thân nam tử sẽ xuất hiện một đạo lằn roi màu đen, bắp thịt trên mặt nam tử không ngừng vặn vẹo bởi vì quá đau khổ, nhưng hắn cũng không hề mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ là gắt gao cắn chặt hàm răng.
Ánh mắt của Tần Tử Lăng càng qua đám người, nhìn thấy một màn ở xa xa kia, không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, chỗ sâu trong đôi mắt có hàn mang chợt lóe lên, cả người đã sớm cưỡi Ô Long Câu xông tới.
Bởi vì nam tử đang bị quất kia chính là Tần Hưng Bảo.
Ô Long Câu đứng cách Tần Hưng Bảo hơn 10m thì dừng lại.
Lúc này đương nhiên là Tần Hưng Bảo cũng thấy được Tần Tử Lăng, mặc dù Tần Tử Lăng đã dịch dung, nhưng nháy mắt một cái là hắn đã nhận ra được, không khỏi sốt ruột ra mặt, thậm chí bản thân hắn cũng quên đi cơn đau đơn, liên tục nháy mắt ra hiệu dừng lại.
Tần Tử Lăng lại giống như không thấy cảnh này, xoay người leo xuống Ô Long Câu, sau đó chắp chắp tay nói với thiếu niên cùng thiếu nữ:
- Không biết vị bằng hữu này của ta đã đắc tội gì với các vị, sao lại đánh hắn ở giữa đường?
- Ngươi tính là cái thá gì, vậy mà dám lên tiếng vấn tối?
Khi thiếu niên mặc ngân y nói chuyện, trong tay hắn đã xuất hiện một cây roi da, hô một tiếng đã rút roi đánh phủ đầu Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng hơi thay đổi sắc mặt, tức giận trong lòng nổi lên, nhưng vẫn là ép xuống, năm ngón tay tạo trảo cách không bắt lại roi da.
Thiến niên ngân y thấy vậy mà Tần Tử Lăng lại dám bắt lại roi da của mình, trong lòng không khỏi giật mình, tiếp theo liền giận dữ, quát nói:
- Thứ bô liêm sỉ, còn không buông tay!
Thời khắc hắn quát chói tai, bản thân cũng vận kình rút roi về.
- Được!
Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói, quả nhiên là buông tay.