← Quay lại trang sách

Chương 543 Xem ra tiểu tử này có điểm môn đạo a

Thiếu niên ngân y kia hiển nhiên không nghĩ tới vậy mà Tần Tử Lăng buông tay nhanh như vậy, mà bản thân hắn lại không khống chế được lực đạo, cả người đều ngửa ra sau.

Mà vị hộ vệ tiểu tông sư phía sau hắn lại vội vã cách không phóng ra một đạo kình lực nhu hòa, đỡ lấy phía sau hắn, tránh cho thiếu niên ngân y kia bị mất mặt trước mọi người.

Mặc dù thiếu niên kia không có trước mặt mọi người xấu mặt, nhưng Tần Tử Lăng làm như thế, lại khiến cho hắn càng giận giữ hơn, vốn là gương mặt anh tuấn lại lộ ra vẻ hung lệ, chỉ vào Tần Tử Lăng nói:

- Tên tặc tử này dám mưu đồ tập sát bản tước trước mặt mọi người, còn không mau bắt hắn cho bản tước!

- Rõ!

Đám thị vệ bên cạnh nghe vậy đáp đáp một tiếng, khí thế trên người mỗi tên đều ép tới Tần Tử Lăng.

- Ta có mang theo Thiên Diễn Lệnh, nếu làm lỡ đại sự của Thiên Diễn Tông, các ngươi đảm đương nổi sao?

Tần Tử Lăng thấy thế, trầm giọng quát nói.

Lúc đầu mấy tên thị vệ đang chuẩn bị tiến lên bắt lấy Tần Tử Lăng nhưng nghe vậy không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, mỗi tên đều quay đầu nhìn về phía thiếu niên ngân y.

- Hừ, ngươi chỉ là luyện khí tiểu tông sư, coi như có mang theo Thiên Diễn Lệnh thì có thể làm ra đại sự gì?

Sắc mặt thiếu niên ngân y đổi đổi, rất nhanh ngạo nghễ nói.

Tần Tử Lăng vừa rồi cố ý hiển lộ bản lĩnh của khí đạo, mà mặc dù thiếu ngân y chỉ là võ đạo chuẩn tông sư, nhưng bởi vì xuất thân từ đại hào môn, nhãn lực cũng rất cao, vừa rồi lúc Tần Tử Lăng xuất thủ đã nhìn thấu tu vi cảnh giới của hắn.

- Nghe ý của ngươi, là không để Thiên Diễn Tông ở trong mắt?

Tần Tử Lăng nghe vậy lạnh giọng nói.

- Người tuổi trẻ, ngươi không cần lấy mũ vành chụp đầu hài tử a. Ngươi tuổi còn trẻ cũng đã là luyện khí tông sư, lại có mang theo Thiên Diễn Lệnh, vậy hẳn là có chút địa vị. Nói đi, sư môn ở đâu? Có quan hệ như thế nào với tội dân của Tần gia, ta nói trước tên tội dân này đã phạm quận chúa.

- Để ta nhìn xem bối cảnh ngươi như thế nào, nếu như có chút địa vị, tha cho ngươi một mạng cũng không phải không thể.

- Hừ, nếu như không có bối cảnh gì,hôm nay ngươi nhúng tay vào chuyện của bản bá tước, chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Diễn Tông, sau đó bản bá tước sẽ tìm ngươi tính sổ.

Tần Tử Lăng vừa dứt lời, ở trong xe ngựa sau lưng người thiếu niên truyền ra một đạo thanh âm uy nghiêm, tùy thời còn kéo theo một cỗ khí thế hết sức mạnh mẽ, khiến cho toàn bộ thiên địa đều phải biến sắc.

Tần Tử Lăng cảm giác được khí thế của nam tử bên trong xe ngựa rất cường đại, trong lòng không khỏi có chút giật mình, bởi vì khí thế của nam tử này còn cương đại hơn vài phần so với Xa gia chủ, lại tự xưng bá tước, nữ tử kia lại là quận chúa, hiển nhiên địa vị vô cùng tối cao.

- Trách không được Hưng Bảo nóng ruột nháy máy liên tục với ta, địa vị đối phương cũng không nhỏ a, chuyện này có chỗ khó giải quyết!

Trong lòng Tần Tử Lăng giật mình, đồng thời đầu óc lại cấp tốc chuyển động.

Hắn ngược lại không phải lo lắng đánh không ăn đối phương, mà là một khi đấu võ, địa vị đối phương lớn như thế, không cẩn thận thì coi như lật trời.

Chỉ là, Tần Hưng Bảo là cháu của hắn, nếu như không biết, hoặc không có bản lĩnh thì cũng cho qua, bây giờ đi bên đường gặp phải, chính mình lại có bản lĩnh tiêu diệt đại tông sư, muốn Tần Tử Lăng làm như không thấy, tuyệt đối là không được.

Một chiếc xe ngựa phổ thông lộ ra một tia cổ kính không biết lúc nào đã đừng lại ven đường.

Đánh xe ngựa chính là một vị lão giả tuổi già sức yếu lưng còng, trong xe ngựa là một vị lão giả già mà vẫn tráng kiện, mang theo trên mình nhất phái tiên phong đạo cốt.

Lão giả này không phải ai khác, chính là người đánh cờ cùng đảo chủ Thương Lãng Đảo, được đảo chủ Thương Lãng Đảo xưng là Lại sư huynh.

Lại sư huynh tên gọi Lại Ất Noãn.

- Ồ! Không nghĩ tới năm ngoái lão đạo ta nhìn nhầm a, xem ra tiểu tử này có vài môn đạo!

Lại Ất Noãn xuyên thấu qua màn xe, nhìn thấy Tần Tử Lăng thi triển canh kim pháp chưởng, một tay đã bắt được roi da, thình lình đã là luyện khí tiểu tông sư, phía sau lại nói cái gì mà Thiên Diễn Lệnh, nhớ tới biểu hiện của hắn ở trận chiến kia, mà lúc đó hai người bọn họ cũng đã từng đánh giá sâu sắc hắn, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt không khỏi mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn cùng hứng thú.

Cũng ngay vào lúc này Lại Ấn Noãn nghe được thiếu niên ngân y kia ăn nói cuồng vọng như vậy, lại còn chất vấn Tần Tử Lăng, còn có bá tước bên trong xe nói uy hiếp như vậy, nhất thời sắc mặt của lão không khỏi hơi trầm xuống một cái, chậm rãi mở miệng nói:

- Hừ, còn nhỏ tuổi mà đã không để trong mắt mệnh lệnh của Thiên Diễn Tông, đều cho rằng chỉ là chuyện nhỏ, Khánh Viễn Bá ngươi nên quản giáo cho biết đứa nhi tử không biết trời cao đất rộng của ngươi!

- Là ai? Cũng dám...

Thiếu niên ngân y thì ra chính là cháu ruột của cữu gia đương triều quốc, phụ thân hắn là bá tước, sắp tới sẽ nhậm mệnh làm tướng quân Chinh Tây, tổng đốc binh mã bốn châu tây nam, mà nhi tử hắn tuổi nhỏ đã là chuẩn tông sư, được phong là tử tước, thân phận tôn quý bực nào, có thể nói là tuổi trẻ khinh cuồng, giờ này lại như đóa hoa liên sắp nở rộ, lửa giận ngập trời, mà từ nơi nào lại nghe được mấy lời như thế, vô ý cuồng nộ hét lên.

- Chính Thần, đừng có...

Nam tử bên trong xe ngựa nghe vậy kinh hô nói.

Nhưng người nam tử kia lên tiếng đã chậm, chỉ thấy lão giả tuổi già sức yếu, lưng còng bỗng nhiên rất thẳng, roi ngựa trong tay giương lên, quơ roi một cái, hư ảnh đã trực tiếp đánh bay thiếu niên ngân y cách đó chục mét.

- Mời thủ hạ lưu tình.

Màn xe ngựa bỗng nhiên bị xốc lên, lộ ra một cánh tay, cách không chộp tới hư ảnh rơi da.

Nhưng cánh tay vừa mới đưa ra, trên không trung đột nhiên xuất hiện từng đạo thiểm điện bay tới cánh tay kia.

Cánh tay kia lập tức như là bị sợ hãi, lập tức rụt trở về.

Mà lúc này, thiểm điện trên không trung cũng biến mất theo không thấy, mà lúc này hư ảnh roi da vẫn tiếp tục đánh xuống trên đầu của thiếu niên ngân y.

- Ba!

Một thanh âm vang lên.

Thiếu niên ngân y hét thảm một tiếng, sau đó liền ngã xuống trên đất.

Sau đó người phu xe thu hồi roi da, sau đó còng lưng xuống, rũ lông mi, một bộ vô tình, tuổi già sức yếu.

Bên trong xe ngựa sang trọng, một vị nam tử trung niên mặc cẩm y, sắc mặt âm trầm tái nhợt, hai tay nắm lại, gân xanh căn căn nhô ra, hiển nhiên là đang nhịn xuống phẫn uất.

Mặt khác, bên trong một chiếc xe ngựa sang trọng, một vị lão giả gầy ốm lại lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Ngươi, các ngươi là ai, dựa vào cái gì đánh biểu ca ta?

Thiếu nữ mặc hồng y kia là quận chúa, nữ nhi thái tử đương triều, bình thường mắt cao hơn trời, làm sao chịu được bắt nạt bực này, lập tức sắc mặt tái xanh mắng chỉ vào chiếc xe ngựa cổ xưa kia.

- Quận chúa, không cần nhiều lời, chúng ta đi!

Quận chúa vừa dứt lời, thanh âm của Khánh Viễn Bá trong xe ngựa truyền đến với vẻ trầm thấp.

- Thúc!

Quận chúa không cam lòng nói.

- Quận chúa, chúng ta đi thôi.

Bên trong một chiếc xe ngựa khác, lão giả gầy ốm do dự một chút, cũng mở miệng khuyên bảo nói.

Quận chúa nghe vậy, vung lên cây roi trong tay, hung hăng trút một phát lên người Tần Hưng Bảo, muốn phát tiết lần cuối.

- Hừ!

Tần Tử Lăng thấy thế, sắc mặt biến thành hơi trầm xuống một cái, cách không chộp tới cây roi da.

Không trung lại lần nữa xuất hiện một bàn tay kim sắc.

Nhưng quận chúa thấy thế lại không sợ chút nào, trái lại tăng tốc đánh xuống, hỏa diễm thiêu đốt trường tiên lại được càng hồng đậm.