Chương 553 Tiến nhập tiểu kết giới
Thời gian lặng yên trôi qua.
Sắc mặt của năm vị huyền sư kinh biến đến mức tái nhợt, thân thể phát ra pháp lực vô cùng mạnh mẽ.
Cuối cùng, Lại Ất Noãn nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo tinh huyết như mũi tên bắn ra, trên không trung hình thành một pháp phù phức tạp rồi chui vào thân giao long.
Bốn người còn lại cũng nhanh chóng phun ra một ngụm tinh huyết, mỗi người tạo thành một pháp phù khác nhau chui vào thân giao long.
Năm con giao long giận dữ hét lên, năm đạo pháp lực tuôn ra từ miệng chúng, hội tụ trên không trung, hình thành một cái long trảo ngũ sắc to lớn.
Long trảo ngũ sắc bất ngờ tung một trảo vào hư không, lập tức tạo ra một vết nứt lớn.
Đồng thời long trảo cũng bắt đầu xé ra, cuối cùng làm vùng không gian kia trông như mạng nhện, giống như thủy tinh vỡ nát, rồi lập tức tản ra, hiện ra một thông đạo với nhiều lốc xoáy hư không đan xen vào.
- Thông đạo đã mở, nhớ kỹ, hai tháng sau sẽ mở cửa lần nữa. Nếu hai tháng sau không ra, chỉ có thể chờ thêm sáu mươi năm!
Lại Ất Noãn kêu lên.
Những người nắm giữ Thiên Diễn Lệnh liền vận chuyển pháp lực bảo vệ thân thể, sau đó nhảy lên và bước vào thông đạo.
Tần Tử Lăng cũng theo mọi người bước vào thông đạo.
Vừa vào thông đạo, Tần Tử Lăng liền cảm nhận được một lực xé rách kinh khủng từ không gian xung quanh, liên tục xé rách và cắn nát pháp lực bảo vệ thân thể.
Tiếp theo một hồi thiên toàn địa chuyển, Tần Tử Lăng phát hiện mình đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Khi chân vừa chạm đất, hắn nhìn thấy cảnh tượng thiên địa đầy cuồng phong gào thét, cát vàng bay tứ tung.
Gió vốn là vô hình, nhưng nơi đây, gió lại mang theo những lưỡi đao sắc bén ngưng tụ thành hình dạng từ không trung.
Thậm chí, khi gió lốc gào thét qua, Tần Tử Lăng thấy trong gió lốc cuốn theo vô số phong nhận, những lưỡi đao gió sắc bén xoay tròn kịch liệt.
Khi gió lốc thổi qua một ngọn núi nhỏ, cả ngọn núi bị phong nhận xoắn thành cát đá.
Nơi đây, cuồng phong và phong nhận hiện diện khắp nơi.
Trên bầu trời, thỉnh thoảng xuất hiện những tia chớp lóe sáng, một tia sét rơi xuống, tạo nên cảnh tượng bầu trời xa xăm đầy điện xà di chuyển khắp nơi, khiến người xem không khỏi rùng mình và tê cả da đầu.
May mắn thay, phần lớn những tia sét này đều rất nhỏ, nhìn có vẻ như không có uy lực lớn. Tuy nhiên, nếu bước vào một khu vực dày đặc sấm sét, dù uy lực không lớn, cũng đủ để đe dọa tính mạng.
Tiểu kết giới Phong Lôi, ngoài cảnh tượng đặc biệt của phong và lôi, những phần khác nhìn lên không khác gì ngoại giới.
Nơi đây có núi, có sông, cũng có đám mây và mặt trời, trời cao đất rộng, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Điểm này hoàn toàn khác biệt với chiến khư và địa quật.
Chiến khư và địa quật đều mờ mịt, bầu trời trầm thấp, và diện tích địa vực cũng tương đối có hạn.
Mặc dù được gọi là tiểu kết giới, nhưng trên thực tế, bầu trời ở đây rộng rãi, địa vực bao la.
Theo nhiều ghi chép của những người thăm dò trước đây, diện tích của tiểu kết giới này có thể so với hơn nửa Đại Tề Quốc, thậm chí còn lớn hơn.
Bất quá, những điều này cũng chỉ là phỏng đoán, vì tiểu kết giới Phong Lôi thực sự quá hung hiểm.
Phần lớn những tông sư từng tiến nhập tiểu kết giới Phong Lôi để thăm dò, thông thường chỉ dám thăm dò trong phạm vi khoảng nghìn dặm từ cửa vào, cực ít người dám thâm nhập xa hơn.
Tần Tử Lăng đứng tại chỗ, tỉ mỉ quan sát thế giới xa lạ đầy hung hiểm này mà không tùy tiện hành động.
Khi hắn đứng quan sát, thỉnh thoảng có người từ vách kết giới méo mó đi ra.
Do không gian vặn vẹo, những người này nhìn như ở ngay trên đầu, nhưng khi họ thực sự ra khỏi thông đạo, chỗ đặt chân có thể cách hắn hơn mười dặm, hoặc chỉ cách vài chục thước.
Những người này có thể tu luyện tới cảnh giới pháp nguyên, trở thành tông sư, đều là nhân vật kiệt xuất trong số rất nhiều luyện khí sư.
Sau khi rơi xuống đất, họ cũng không tùy tiện hành động, mà đều quan sát xung quanh, sau đó gọi đồng đội tụ tập.
Tần Tử Lăng một mình hành động, không cần hội họp với người khác.
Sau khi tỉ mỉ quan sát, hắn xác nhận rằng với thực lực của mình, những phong nhận và lôi điện bất chợt này không thể gây tổn thương nghiêm trọng.
Vì vậy, hắn quyết định tiến vào sâu hơn.
Khi Tần Tử Lăng rời đi, khóe mắt hắn nhìn thấy một vị tiểu tông sư rất xui xẻo, vừa ra khỏi thông đạo, chân còn chưa chạm đất thì đã gặp phải một cơn gió lốc gào thét đến.
Hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, liền bị gió lốc thôn phệ, vô tận phong nhận cắn giết.
Gió lốc gào thét dán mặt đất giống như một con phong long, hướng xa xa mà đi, trong mơ hồ có huyết quang hiện ra, tiếng kêu thảm thiết theo đó mà biến mất. Thiên địa lại khôi phục như cũ, phảng phất như vị tiểu tông sư kia chưa từng đến nơi đây.
Những người chứng kiến cảnh này, biểu tình đều rất phức tạp.
- Ài!
Tần Tử Lăng lắc đầu, động tác nhanh lẹ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tuy bản chất Tần Tử Lăng là người tốt, nhưng không phải tốt bụng thái quá.
Trong tiểu kết giới Phong Lôi này, hắn chỉ có thể tự bảo vệ mình, không có khả năng làm đại anh hùng "cứu vớt thương sinh".
Huống hồ, những "thương sinh" ở đây đều là nhân vật lợi hại, họ đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết khi tiến vào đây.
Vì gió thổi sét đánh quanh năm, tiểu kết giới Phong Lôi trông rất rách nát, có một cảm giác như khắp nơi bị chiến tranh tàn phá.
Nơi đây cây cối không nhiều, nhưng hình dạng mỗi cây lại rất đặc biệt, mỗi cây đều rất to lớn, nhưng cành lá lại không tươi tốt.
Rất nhiều cây có dấu hiệu bị sét đánh, một số cây bị phá hủy hoàn toàn, còn lại chỉ là đoạn than cốc, một số cây còn sống sót ngoan cường, một nửa là than cốc, một nửa vẫn còn cành lá.
- Cây to đón gió, nơi đây cây cối quanh năm bị gió thổi qua, quả là ngoan cường!
Tần Tử Lăng nhìn cây cối trong tiểu kết giới với hình dạng đặc biệt, cảm khái.
Khi Tần Tử Lăng đang cảm thán, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia báo động, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy xa xa có mười người đang bay vút về phía hắn.
Trong nhóm mười người này, chỉ có hai vị là tiểu tông sư, còn lại tám vị đều là trung tông sư, thậm chí có ba người mang trên người pháp lực rất hùng hồn, cảm giác chỉ từ pháp lực mà nói, đã thẳng bức đến đại tông sư.
- Thái tử đúng là chịu chi a! Hai vị tiểu tông sư, tám vị trung tông sư, hơn nữa có ba người rất lợi hại. Theo tỉ lệ cửu tử nhất sinh mà tính, với thực lực của mười người này, chỉ cần vận khí không phải đặc biệt quá kém, chắc chắn phải có một người có thể sống sót mà ra khỏi đây! Nếu vận khí tốt hơn một chút, mang theo Lôi Tốn Thạch ra ngoài, thái tử có lẽ có thể sẽ bồi dưỡng thành huyền sư.
Tần Tử Lăng nhìn mấy người đang đuổi theo mình, nhếch miệng cười nhạt, cước bộ cũng đã dừng lại.
- Di, vậy mà không chạy! Lá gan cũng không nhỏ a!
Một tùy tùng hơn một tháng trước từng gặp qua Tần Tử Lăng, không khỏi kinh ngạc.
- Chỉ là một vị tiểu tông sư, còn chạy thoát khỏi chúng ta sao?
Một vị trung tông sư có pháp lực đặc biệt hùng hồn cười nhạt nói.
- Tiểu kết giới này hung hiểm dị thường, sinh tử đều là ẩn số, các ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy? Hơn nữa, tất cả chúng ta đều là người trên cùng một thuyền, cần phải đồng tâm hiệp lực mới đúng, các ngươi nói có đúng không?
Tần Tử Lăng chắp tay nói với nhóm người đuổi theo.
- Ha ha, ngươi nói cũng có mấy phần đạo lý. Bất quá giết ngươi cũng chỉ là chuyện tiện tay, không ảnh hưởng đến việc bọn ta tìm kiếm cơ duyên. Hơn nữa, nếu Lại trưởng lão đã bao che cho ngươi, nói không chừng sẽ cho ngươi một ít đồ tốt! Nếu ngươi chết, những đồ vật kia thất lạc trong tiểu kết giới cũng rất lãng phí đáng tiếc.
Vị tùy tùng nói.