Chương 574 Bố trí
Tầng năm, Tàng Kinh Các.
Tần Long Trăn và Tần Tử Đường nhìn xuống tộc nhân bận rộn vận chuyển kinh thư, ánh mắt đầy phức tạp.
- Tằng thúc tổ, ngươi nghĩ khi nào thì Khương Quảng Quyền sẽ ra tay với Tần gia chúng ta?
Tần Tử Đường hỏi.
- Hắn dù là thái tử, mà dù sao Tần gia cũng là vọng tộc của Võ Châu. Nếu muốn ra tay, cũng cần tìm một lý do hợp lý, điều động một số nhân mã. Cho nên, dù muốn ra tay, cũng phải qua một hai tháng nữa.
Tần Long Trăn trả lời.
- Tử Lăng bên kia thì sao?
Tần Tử Đường hỏi.
- Phương Sóc Quận chung quy chỉ là biên thùy tiểu quận tây nam, năm đó hắn tới Tần gia hành sự cũng rất khiêm tốn. Đừng nói ngoại giới, ngay cả trong Tần gia, cũng không có mấy người biết hắn. Cho nên tìm thời gian phái người đưa tin cho hắn, để hắn khiêm tốn ngủ đông, không được lộ ra mối quan hệ với Tần gia Võ Châu, cũng coi như lưu lại một mầm mống cho Tần gia.
Tần Long Trăn nói.
- Người này hắn bình thường nhìn rất điệu thấp cẩn thận, rất tiếc mạng, nhưng thực tế lại rất coi trọng tình nghĩa. Chỉ sợ hiện tại phái người thông tri hắn, hắn sẽ chọn chạy tới Tần gia Võ Châu để hỗ trợ trấn thủ tổ địa.
Tần Tử Đường nói.
- Đúng là có khả năng. Vậy thì chờ thêm chút thời gian. Ngược lại với cá tính tiểu tử đó, dù không căn dặn, hắn cũng không làm lớn chuyện, hay tiết lộ mối quan hệ với Tần gia Võ Châu.
Tần Long Trăn nói.
- Cũng tốt. Ta sẽ an bài người trước, một khi Võ Châu bên này có biến, sẽ thông báo cho hắn cũng không muộn.
Tần Tử Đường gật đầu.
...
Về phía Tần Tử Lăng, hắn không biết gì về chuyện Tần Kiến Mai Thối Lôi thất bại và tai ương diệt tộc sắp đến với Tần gia.
Sau khi rời khỏi phi thuyền, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về. Vì vậy, lần này hắn phải ngự không qua các thành mà về, không khiêm tốn như mọi khi.
Một đạo kim hồng quán không mà qua, một đường đi không biết đã gây chú ý cho bao nhiêu người.
Ở những địa phương nhỏ, dân chúng căn bản không có gặp qua tình trạng này, nhao nhao quỳ xuống đất lễ bái, miệng hô thần tiên.
- Thiên địa vốn không tiên, tiên giả chẳng qua cũng chính là cường giả mà thôi!
Tần Tử Lăng, ngự kiếm bay nhanh, nhìn bách tính phía dưới quỳ xuống đất dập đầu, trong lòng có cảm giác.
Bay qua từng mảnh núi non, từng con sông, từng châu quận thành trì.
Đêm đến, Tần Tử Lăng đã tới An Hà Thôn, nơi có Tần phủ.
Trước bái kiến mẫu thân, để cho lão nhân gia an tâm, sau đó trong lòng Tần Tử Lăng tràn đầy hứng khởi tiến đến quận thủ phủ.
Tiêu Thiến cùng Hạ Nghiên nhìn thấy Tần Tử Lăng trở về, lòng tràn đầy hoan hỉ, thậm chí viền mắt còn mơ hồ có giọt nước mắt chớp động.
Tiêu Thiến là một nữ cường nhân quyết đoán, có ý nghĩ của riêng mình, cho nên trong chuyện đi tiểu kết giới Phong Lôi, Tần Tử Lăng không muốn lừa nàng.
- Hai tháng này chắc chắn hung hiểm vô cùng gian khổ?
Tiêu Thiến ôm lấy Tần Tử Lăng, nhẹ tay chạm nhẹ khuôn mặt mọc đầy râu ria của hắn, đau lòng hỏi.
- Cũng được, ngươi cũng biết, bản lĩnh lão công rất lợi hại!
Tần Tử Lăng nhếch miệng cười, sau đó bắt lấy tay nàng hôn một cái, nói:
- Ta có một món tốt, ăn vào, lại song tu một chút, khẳng định sẽ có thể giúp nàng đột phá trở thành võ đạo đại tông sư.
Nói xong, Tần Tử Lăng nhìn Tiêu Thiến với ánh mắt đầy lửa nhiệt huyết.
Ngưỡng cửa võ đạo đại tông sư vẫn là rất khó bước qua, dù Tiêu Thiến có căn cơ vững chắc, ăn vật đại bổ không ít, nhưng cho tới bây giờ trái tim vẫn còn thiếu một chút nữa, chưa luyện thành.
Khuôn mặt Tiêu Thiến lập tức đỏ bừng, ngón tay hung hăng bấm một cái vào thắt lưng Tần Tử Lăng, trong khi Hạ Nghiên đã sớm hé miệng cười và chạy đi xả nước chuẩn bị cho lão gia tắm rửa.
…
- Đây là cái gì? Thật là tinh khiết, nồng nặc sinh cơ!
Bên trong gian phòng, Tiêu Thiến cùng Hạ Nghiên nhìn Tần Tử Lăng cầm trong tay hai giọt dịch thể màu vàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Ta cũng không biết đó là gì.
Tần Tử Lăng mỉm cười nói.
- Các ngươi há miệng ra.
Tiêu Thiến cùng Hạ Nghiên hơi đỏ mặt, há hốc miệng ra.
Một tia kim quang rạch qua, rơi vào trong miệng của các nàng.
Rất nhanh, làn da của hai người trở nên càng thêm hồng nhuận, nhẵn bóng, và trên thân tản ra một loại khí tức không thể diễn tả, đầy dụ hoặc.
Giờ khắc này, Tần Tử Lăng căn bản không thể nhận ra tuổi tác của hai người. Họ có vẻ đẹp của nữ tử thanh xuân, lại mang phong vận mê người của thục phụ.
Tim của Tần Tử Lăng đập thình thịch, huyết mạch dồn dập...
…
Sau vài lần mây mưa, Tần Tử Lăng và Hạ Nghiên đều lẳng lặng nhìn Tiêu Thiến đang trần truồng ngồi xếp bằng.
Khí huyết và kình lực của nàng đang không ngừng tăng lên. Sinh cơ trên thân nàng cũng không ngừng kéo dài.
Không khí trong phòng giờ khắc này đều đang phồng lên, bức rèm che đang rung động rầm rầm, đồng thời cả phòng lại tràn đầy sinh cơ.
Rõ ràng lúc này là đêm khuya, không có cây hoa tươi, nhưng lại cho người khác cảm giác như ánh nắng tươi sáng, đầy sắc xuân.
Một đạo văn tự nhiên ưu nhã như cây văn trúc dần dần hiện lên trên bộ ngực của Tiêu Thiến.
Sinh cơ không ngừng leo lên từ những hoa văn ưu nhã đó, phát ra từ trên ngực nàng.
- Nàng trông chừng Tiêu Thiến, ta phải chuẩn bị cho nàng ấy một ít đồ vật.
Tần Tử Lăng nói với Hạ Nghiên, rồi nhớ lại một việc quan trọng. Sau đó, hắn mặc xong quần áo và ra ngoài.
Bên ngoài là một hậu hoa viên thật to.
Tần Tử Lăng từ trong động thiên thế giới lấy ra một tảng lớn thịt của dị thú lục phẩm trung giai, bắt đầu nhóm lửa và thiêu nướng.
Khi trái tim luyện thành, trong cơ thể như có thêm một cái biển khí huyết, có thể giới hạn chứa đựng khí huyết tăng lên rất lớn.
Tại tiểu kết giới Phong Lôi, khi Tần Tử Lăng đột phá thành võ đạo đại tông sư, hắn cảm thấy đói bụng không thể tả.
Hắn đã phải ăn một con dị thú lục phẩm hạ giai và một con dị thú ngũ phẩm thượng giai mới có thể dừng lại con đói.
Hiện tại, Tiêu Thiến đang đột phá, Tần Tử Lăng đương nhiên cần phải chuẩn bị trước.
Hương vị của thịt quay từ dị thú lục phẩm trung giai bay khắp vườn hoa.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, Tiêu Thiến đẩy cửa đi ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt quay trên giá, ánh lên màu vàng lóng lánh.
- Đây là thịt gì mà năng lượng lại dâng trào như vậy?
Tiêu Thiến nuốt nước miếng, hỏi.
Tần Tử Lăng cười, mang một cái ghế đến cho Tiêu Thiến ngồi, sau đó dùng dao tước một ít thịt quay đưa cho nàng, nhẹ nhàng trả lời:
- Thịt dị thú lục phẩm trung giai.
Vừa mới cầm miếng thịt, tay của Tiêu Thiến lại run lên một lần, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
- Dị thú lục phẩm trung giai!
Hạ Nghiên vừa bước ra, nghe thấy liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững.
Dị thú lục phẩm trung giai tương đương với Trung Huyền Sư!
Dù Tiêu Thiến hiện tại đã trở thành võ đạo đại tông sư, hơn nữa còn là hai lần tán kình ngưng kình, luyện cốt 177 khối, đối mặt với dị thú lục phẩm trung giai cũng chỉ có đường chết.
Nhưng bây giờ, Tần Tử Lăng lại cho nàng ăn thịt của dị thú lục phẩm trung giai!
Chỉ cần đem cơ duyên gặp phải của mình đưa cho người khác.
Điều này làm Tiêu Thiến và Hạ Nghiên cảm thấy kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Tiêu Thiến bắt đầu ăn miếng thịt quay, năng lượng từ dị thú lục phẩm trung giai nhanh chóng lan tỏa khắp ngũ tạng của nàng.
- Ngươi giết sao?
Một hồi lâu Tiêu Thiến mới cất tiếng, giọng hơi khàn.
- Không phải ta giết, chẳng lẽ nó tự sát sao?
Tần Tử Lăng nhìn Tiêu Thiến, thấy vẻ mặt nàng giật mình, liền hỏi ngược lại, đầy tự hào và cảm giác thành tựu.
- Cái kia, thực lực của ngươi bây giờ chẳng phải là hơn cả Trung Huyền Sư sao?
Tiêu Thiến hỏi tiếp, như không tin vào tai mình.
Huyền Sư, đối với nàng, luôn là nhân vật trong truyền thuyết.
Dù hiện tại kiến thức của nàng rộng, nhãn giới cao, Huyền Sư vẫn là một tồn tại thần thoại, bởi nàng chưa từng gặp một vị nào.
Nhưng chỉ trong hai tháng, nam nhân của nàng đã đạt đến cấp độ truyền thuyết đó.
- Đúng vậy, nhưng Đại Huyền Sư thì khó nói. Tuy nhiên, cho ta thêm một đoạn thời gian, ta chắc chắn có thể địch nổi Đại Huyền Sư, vì ta hiện tại đã là Võ Thánh. Chỉ cần bế quan tu luyện thêm một thời gian, đạt tới Luyện Tủy trung kỳ, các phương diện khác lại đề cao một ít, đánh Đại Huyền Sư hẳn cũng không thành vấn đề.
Tần Tử Lăng đáp.
- Lão gia, ngài thật lợi hại!
Hạ Nghiên không kìm được nói, nhìn Tần Tử Lăng với đôi mắt lấp lánh, giống như một người hâm mộ cuồng nhiệt.