Chương 582 Gấp rút tiếp viện
Gặp qua chưởng giáo sư huynh!
- Bái kiến chưởng giáo sư thúc!
- Bái kiến sư phụ.
- Gặp qua chưởng giáo.
Những vị luyện khí sư đứng trên Kim Quan Hạc lần lượt lóe lên rồi hạ xuống, sau đó hành lễ với Tần Tử Lăng, kể cả vị lão nhân mập lùn cũng không ngoại lệ.
Những người cưỡi Kim Quan Hạc đến đây, trừ Chúc Tuệ Cần, còn lại đều là đệ tử nhất mạch của Kim Kiếm Tông.
Sau khi Tần Tử Lăng trở về, không chỉ có đám Trịnh Tinh Hán ở lại Phương Sóc Quận, mà còn có Phan Ba, Kim Nhất Thần cùng những người khác cũng ở lại.
Đặc biệt là Kiếm Bạch Lâu, người đã lĩnh ngộ lôi pháp, không rời Vân La Hồ một tấc để tiện thỉnh giáo Tần Tử Lăng.
Hiện tại, mối quan hệ giữa Kiếm Bạch Lâu và Tần Tử Lăng càng trở nên thân thiết, vừa là thầy vừa là bạn, trong đó Tần Tử Lăng giống lão sư hơn.
Không có cách nào khác a, tu hành nhất đạo, người thành đạt trước là trưởng bối a.
Hiện tại, Tần Tử Lăng không chỉ là Huyền Sư mà còn đã lĩnh ngộ lôi pháp đã đạt đến một trình độ kinh người.
Kiếm Bạch Lâu, mục tiêu của hắn là trở thành đại tông sư, phải thường xuyên thỉnh giáo Tần Tử Lăng.
Mấy ngày trước, Kiếm Bạch Lâu cuối cùng đã lĩnh ngộ Canh Kim Kiếp Lôi, vẽ đội lôi pháp trên tế đàn, trở thành luyện khí đại tông sư.
Sau khi Kiếm Bạch Lâu trở thành luyện khí đại tông sư, Tần Tử Lăng tặng cho hắn một khối Lôi Tốn Thạch lớn như quả bóng rổ.
Nhờ vậy, Kiếm Bạch Lâu không chỉ có thể mượn Lôi Tốn Thạch tìm hiểu lôi pháp, mà còn có thể bắt đầu thử nghiệm lôi điện thối thể.
Tuy nhiên, thân thể của Kiếm Bạch Lâu không thể so sánh với Tiêu Thiến và đám Tứ Thủ.
Thế giới lôi đình trong động thiên đối với hắn vẫn quá hung mãnh, hắn có thể thi triển pháp thuật chống đỡ lôi đình, nhưng việc trực tiếp dẫn lôi thối thể là một chuyện tự sát.
Chúc Tuệ Cần và Phan Ba đã là luyện khí trung tông sư, chuyến này đến đây còn có ba người: Mã Bá Tài, Kim Nhất Thần và sư phụ của hắn Phương Duệ Bác, đều là luyện khí tiểu tông sư.
Phong Tử Lạc cũng đã trở thành luyện khí trung tông sư, nhưng hắn mang theo ba vị nguyên trưởng lão tọa trấn Kim Kiếm Sơn của Kim Kiếm Tông, những người không có mặt tại Vân La Hồ.
Tần Tử Lăng hướng mọi người hơi gật đầu ra hiệu, sau đó cố ý chắp tay nói với Kiếm Bạch Lâu:
- Làm phiền lão sư tự mình đi một chuyến.
- Chưởng giáo nói quá lời!
Kiếm Bạch Lâu hồi lễ đáp.
Thấy sáu vị luyện khí tông sư từ Kim Quan Hạc hạ xuống đều tôn xưng Tần Tử Lăng là chưởng giáo, kể cả vị lão nhân mập lùn sâu không lường được cũng khiêm tốn, chỉ nghe lệnh Tần Tử Lăng, Tần Hưng Bằng không khỏi kinh hãi như nổi lên cơn sóng thần.
Dưới trướng vị tiểu thúc này của hắn, không chỉ có gần hai mươi vị võ đạo tông sư, mà còn có sáu vị luyện khí tông sư, trong đó một vị rất có thể là cùng cấp bậc với lão tổ Tần gia.
Võ đạo tông sư phần lớn đều là trung tông sư, có hai vị rất có thể ngang hàng với tộc trưởng!
Đội hình xa hoa như vậy, hơn nữa mỗi người đều coi bản thân như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, dù có đánh chết, Tần Hưng Bằng cũng không thể tin được điều này là thật.
- Mọi người đều biết ta là con cháu nhà họ Tần ở Võ Châu, hai năm trước được ghi vào tộc phổ, lần đầu tiên về bản tông tế tổ.
- Các vị trưởng bối tộc lão của bản tông đối đãi với ta cũng rất tốt, nhiều mặt bồi dưỡng ta.
- Ta vốn định chờ qua một thời gian ngắn liền về Tần gia Võ Châu một chuyến, hồi báo trưởng bối trong tộc.
- Không ngờ rằng hôm nay nhận được tin tức, đương kim thái tử thấy lão tổ Tần gia Thối Lôi thất bại, ý đồ nhân cơ hội khởi binh diệt Tần gia, hiện tại Tần gia Võ Châu đã lui về tổ địa.
- Ta hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn đi đến Võ Châu gấp rút tiếp viện Tần gia, cùng trấn thủ tổ địa Tần gia. Các ngươi có bằng lòng theo ta cùng đi tới đó không?
Ánh mắt Tần Tử Lăng đảo qua mọi người, trầm giọng hỏi.
- Tất theo pháp chỉ của chưởng giáo!
Mọi người cùng kêu lên trả lời, không có một chút do dự.
- Tốt!
Tần Tử Lăng thấy mọi người nghe nói mình muốn đối địch cùng thái tử, không có ai lùi bước do dự, trong lòng thật sự vui mừng, gật đầu nói:
- Ta đã sớm nghe nói thái tử lòng dạ hẹp hòi, tàn nhẫn vô đạo. Nếu hắn đăng cơ, sẽ là họa cho bách tính. Lúc đầu, nếu hắn không vội mà diệt Tần gia, ta còn có thể xem xét! Bây giờ hắn đã quyết ý muốn diệt Tần gia, ta cũng không thể buông tha cho hắn!
Nói đến đây, ánh mắt Tần Tử Lăng rơi trên người Tiêu Thiến, nói:
- Tiêu Thiến, chuyến này ngươi và Tả sư cùng Chúc tỷ tọa trấn Phương Sóc Quận.
- Được!
Thần sắc Tiêu Thiến nghiêm nghị đáp.
- Thái tử cùng ta có thù không đội trời chung, ta có thể đi cùng không? Ta sẽ tận lực che giấu thân phận!
Chúc Tuệ Cần do dự hỏi.
- Không sao cả, Chúc tỷ muốn theo thì theo, không cần che giấu thân phận!
Tần Tử Lăng trầm giọng đáp.
Trước đây, thực lực của hắn không đủ, nên Chúc Tuệ Cần chỉ có thể ở Vân La Hồ mai danh ẩn tích, tránh bị Ty Thiên Giám truy cứu.
Bây giờ với thực lực của Tần Tử Lăng, không cần lo lắng những chuyện đó nữa.
- Đa tạ chưởng giáo thành toàn!
Chúc Tuệ Cần khom người nói.
Mặc dù Chúc Tuệ Cần không phải đệ tử cyả Vô Cực Môn, nhưng tại Vô Cực Môn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão khách khanh.
Tư nhân thì hai người xưng hô tỷ đệ, nhưng hôm nay là công sự, nàng dùng danh xưng chưởng giáo với Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó lại nói với Tiêu Thiến:
- Nếu Chúc tỷ muốn theo ta đi, ngươi có thể sai người truyền lệnh cho Phong sư huynh, để hắn mang một hai người tới Phương Sóc Quận.
Nếu bên này có chuyện gì, cũng đỡ vài chuyện cho ngươi.
- Được!
Tiêu Thiến đáp.
Tần Hưng Bằng nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy chấn động.
Lúc này hắn mới nhận ra rằng Tần Tử Lăng còn có nhiều nhân mã hơn cả những gì đang có ở đây!
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ liền lên đường!
Tần Tử Lăng thông báo vài câu ngắn gọn, sau đó vung tay nói.
- Vâng!
Mọi người khom người lĩnh mệnh.
Tiếp đó, mọi người lần lượt lên Huyết Thương Ưng, còn Tần Hưng Bằng thì cưỡi trên Liệt Diễm Ưng.
Huyết Thương Ưng là dị cầm tam phẩm, còn Liệt Diễm Ưng của Tần Hưng Bằng là dị cầm tứ phẩm trung giai.
Tuy nhiên, Huyết Thương Ưng có tốc độ tăng trưởng nhanh, hơn nữa nhóm Huyết Thương Ưng này của Vô Cực Môn đều được bắt từ Ô Dương Sơn, sau đó được Tần Tử Lăng dạy dỗ, tất cả đều là dị cầm hoang dã, không phải nuôi dưỡng.
Vì vậy, dù phẩm cấp kém hơn Liệt Diễm Ưng, nhưng tốc độ không hề thua kém.
Hai mươi ba người của Vô Cực Môn, cộng thêm Tần Hưng Bằng, tổng cộng hai mươi bốn người điều khiển dị cầm phóng lên cao, như một đoàn hỏa vân thiêu đốt, phô thiên cái địa, bay nhanh hướng về Võ Châu.
...
- Coong! Coong! Coong!
Tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc từ tông miếu Tần Thành tại Long Thủ Phong Tiềm Long Sơn vang lên, từng tiếng vang chặt chẽ với nhau.
Gần Tần Thành, con cháu Tần gia nhao nhao trở lại Tần Thành.
Trên quảng trường tông miếu, không biết từ lúc nào đột ngột mọc lên năm cái cự trụ từ mặt đất.
Mỗi trụ đều khắc một con cự long quay quanh cột đá, long lân đầy phù văn, tản ra khí tức viễn cổ, tang thương, uy nghiêm, bá đạo.
Trên mỗi cự trụ đều đứng một người, mỗi người đều là lão tông sư đã có tuổi.
Trên cự trụ trung tâm, rõ ràng là Tần Long Trăn, tọa trấn Tàng Kinh Các tằng thúc tổ của Tần gia.
Trên đài cao trước tông miếu, ba người đứng kề vai nhau. Bên phải là tộc trưởng đương thời Tần Tại Tín, bên trái là phụ thân hắn Tần Long Viễn, và ở giữa là một vị lão bà bà nhỏ bé chống gậy, tóc trắng xoá, run run, làn da nhăn nheo như vỏ cây già.
Vị lão bà bà này chính là Tần Kiến Mai, người đã thất bại trong việc Thối Lôi.