Chương 586 Ngươi bây giờ là cái gì tu vi?
Cái này... những người này đều là môn nhân của ngươi?
Nhóm của Tần Tại Tín nghe vậy cảm giác như trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, luôn có cảm giác tất cả mọi thứ rất mộng ảo, không chân thực.
Một người con cháu của Tần gia tản mát tại châu quận tây nam xa xôi, lại nắm giữ hơn hai mươi vị môn nhân tông sư!
Hơn nữa, những tông sư này đa số đều là trung tông sư, còn có cả luyện khí tông sư!
Nói riêng về thực lực của các tông sư, họ đã vượt xa Tần gia rất nhiều!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng? Coi như tận mắt nhìn thấy, cũng khó có thể tin!
- Hồi gia chủ, ta sáng lập Vô Cực Môn, bọn họ đều là môn nhân của Vô Cực Môn. Vị này là sư phụ của ta, thái thượng trưởng lão của Vô Cực Môn, Kiếm Bạch Lâu.
Tần Tử Lăng khom người trả lời, đồng thời cố ý giới thiệu Kiếm Bạch Lâu.
Kiếm Bạch Lâu tiến lên, chắp tay thi lễ với Tần Kiến Mai và mọi người nói:
- Kiếm Bạch Lâu gặp qua các vị đạo hữu.
Nhóm của Tần Tại Tín vội vã hồi lễ, Tần Kiến Mai cũng không dám thờ ơ, sau khi hồi lễ xong, do dự hỏi:
- Dám hỏi Kiếm hữu có phải là đại tông sư?
- Không dám nhận, vừa mới mấy ngày trước đây ngộ được Canh Kim Lôi Pháp, trở thành đại tông sư.
Kiếm Bạch Lâu khiêm tốn nói, rất có phong thái của một bậc cao nhân đắc đạo.
Nhóm của Tần Tại Tín nghe vậy đều lớn tiếng khiếp sợ, sau đó là khuôn mặt đầy kích động.
Có một luyện khí đại tông sư tọa trấn, hơn nữa lại là đại tông sư luyện khí kim hệ, chuyên về chiến đấu sát phạt, việc bảo vệ tổ địa của Tần gia liền có thêm hy vọng.
Hồi lâu sau, tâm trạng của mọi người mới dần dần ổn định lại.
- Tử Lăng, ngươi qua đây, vị này chính là cao cô tổ mẫu của ngươi, có quan hệ đường tỷ đệ với cao tổ phụ của ngươi.
Tần Tại Tín chậm rãi nói, ý bảo Tần Tử Lăng đến gặp Tần Kiến Mai.
Lúc này Tần Tử Lăng đã nhận ra Tần Kiến Mai, biết nàng là lão tổ tông may mắn còn sống sót của Tần gia.
Mặc dù không có nhiều tình cảm với nhau, nhưng đối với lão tổ tông của Tần gia, Tần Tử Lăng vẫn có lòng kính trọng, vì vậy nghe vậy liền vội vàng tiến lên, định bái kiến.
Tuy nhiên, Tần Tử Lăng còn chưa kịp bái kiến thì Tần Kiến Mai đã buông quải trượng, đôi tay nhỏ bé khẽ run run nắm lấy hai tay của Tần Tử Lăng, nói:
- Hài tử, ngươi rất tốt, rất tốt!
Nói đến đây, hai giọt nước mắt đục ngầu từ đôi mắt già nua của Tần Kiến Mai chảy xuống.
Nhìn thấy Tần Kiến Mai rơi lệ, Tần Tử Lăng không khỏi cảm thấy lòng chua xót.
- Đúng rồi, bây giờ tu vi ngươi thế nào?
Tần Kiến Mai nhanh chóng lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, hỏi.
Lời của Tần Kiến Mai vừa thốt ra, thần sắc của nhóm Tần Tại Tín rõ ràng trở nên khẩn trương hơn.
- Tiểu thúc hắn đã là đại tông sư! Hắn biết huyết mạch thần thông!
Tần Hưng Bằng cuối cùng không kìm được mà bật thốt lên.
- Cái gì!
Nhóm của Tần Tại Tín nghe vậy đều ngây người.
Hồi lâu sau, đám Tần Tại Tín mới phục hồi tinh thần lại, ai nấy đều vô cùng kích động.
- Hài tử, ngươi... Ngươi thật sự đã là đại tông sư, đã thức tỉnh huyết mạch thần thông?
Giọng nói của Tần Kiến Mai run rẩy hỏi.
Tần Tử Lăng đối diện với sự truy vấn của Tần Kiến Mai, biểu cảm có chút không tự nhiên.
Hắn không phải đại tông sư, mà là Võ Thánh! Nhưng từ trước đến nay, hắn luôn khiêm tốn, không thích phô trương tu vi thực sự của mình.
Hơn nữa, ở Đại Tề Quốc, Tần Tử Lăng chưa từng nghe nói đến bất kỳ Võ Thánh nào, vì vậy, để đảm bảo an toàn, hắn quyết định tạm thời không tiết lộ sự thật về Võ Thánh.
Nhìn thấy biểu cảm không tự nhiên của Tần Tử Lăng, gia chủ Tần gia và các tộc lão dần trở nên bình tĩnh hơn.
Đúng vậy, một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể đã là đại tông sư và thức tỉnh huyết mạch thần thông được?
Hơn nữa, thanh niên này hai năm trước vẫn chỉ là luyện cốt hậu kỳ.
- Hồi cao cô tổ mẫu, thực ra ta là đạo võ song tu, ta luyện khí nhất đạo đã là cảnh giới Huyền Sư.
Tần Tử Lăng không muốn lừa dối lão tổ tông gia tộc, nên né tránh việc nói về cảnh giới võ đạo của mình, mà kéo sang việc luyện khí.
Trong lĩnh vực luyện khí, Tần Tử Lăng không cần che giấu gì cả.
Thứ nhất là muốn cho người Tần gia ăn viên thuốc an thần, thứ hai, thái tử bên kia tất nhiên cũng có Huyền Sư tới tọa trấn.
Nếu xảy ra tranh đấu, Tần Tử Lăng khẳng định không tránh khỏi việc phải ra tay, danh phận Huyền Sư chắc chắn không thể giữ bí mật mãi.
Nhiều tộc lão dùng sức nuốt nước miếng, cảm giác cổ họng khô khát khó chịu.
Một vị tộc lão đứng trên Long Trụ bị chấn động đến nỗi tuột xuống Long Trụ, cũng may tu vi cao thâm, phản ứng nhanh, lập tức thực hiện một chiêu Kim Kê Độc Lập, rồi thu chân lại.
Tần Long Viễn không cẩn thận, lột xuống một xấp dày râu mép.
Tần Kiến Mai, đang nắm tay Tần Tử Lăng, run rẩy buông ra, do tổn thương nghiêm trọng của Thối Lôi, không thể đứng vững, đầu gối mềm nhũn, suýt ngã ngồi xuống đất.
May mắn thay, Tần Tử Lăng kịp thời nâng đỡ lão nhân gia.
Tần Hưng Bằng mở to mắt nhìn, miệng há hốc.
Hiện tại hắn đã hiểu vì sao Kiếm Bạch Lâu nói Tần Tử Lăng quá trẻ tuổi.
Hóa ra tiểu thúc của hắn là Huyền Sư!
Còn chơi cái gì nữa, không cần đánh mà cũng khuất phục đối thủ!
- Huyền Sư! Huyền Sư! Ha ha! Ha ha! Lão tổ tông ngươi nghe chưa? Tần gia chúng ta có Huyền Sư a!
Một hồi lâu sau, Tần Tại Tín đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó lại đột nhiên quỳ xuống đất khóc rống lên.
Mấy ngày nay, bề ngoài Tần Tại Tín trấn định, nhưng trên thực tế, thân là tộc trưởng, hắn mỗi ngày đều chịu đựng dày vò và tự trách.
Hiện tại, hắn cuối cùng đã triệt để buông lỏng!
Mọi người thấy tộc trưởng quỳ xuống đất vừa cười vừa khóc, cũng không kìm được mà lau nước mắt.
Hồi lâu sau, Tần Tại Tín mới đứng dậy, dứt khoát nói với Tần Tử Lăng:
- Tử Lăng, từ hôm nay, ngươi chính là tộc trưởng của Tần gia. Ngươi hãy ra lệnh, chúng ta đều nghe ngươi chỉ huy.
- Ta đã là chưởng giáo một môn, vị trí tộc trưởng này xin nhường lại, ta cũng không có thời gian quản lý. Hơn nữa, thúc công làm tộc trưởng rất tốt, ta nhất định sẽ ủng hộ.
Tần Tử Lăng đáp.
- Thúc công vô năng, bằng không Tần gia cũng sẽ không...
Tần Tại Tín lắc đầu tự trách.
- Thúc công đã đảm đương gánh nặng lớn của Tần gia trong lúc nguy nan, kiên trì đến hôm nay đã rất đáng quý. Hơn nữa, chẳng phải thúc công đã tìm đến ta sao? Nếu không phải thúc công phái người đi Phương Sóc Quận để tu sửa tộc phổ, ta cũng không biết nhận tổ quy tông đâu!
Tần Tử Lăng nói.
Lời nói này khiến lòng Tần Tại Tín cảm thấy thoải mái, như thể cả người muốn bay lên.
Dù vậy, hắn vẫn muốn nhún nhường, vì nếu Tần gia có Huyền Sư làm gia chủ, với mối quan hệ của hắn và Tần Tử Lăng, về sau dòng dõi của hắn sẽ chỉ càng phát triển hơn hiện tại, và tất nhiên, Tần gia cũng sẽ đại đại hưng thịnh.
- Được rồi, Tại Tín. Tử Lăng tuổi còn trẻ mà đã thành Huyền Sư, đó là Tiềm Long Tại Uyên. Tần gia nhỏ bé này sao có thể giữ chân hắn được? Hắn không thể bị trói buộc bởi những quyền thế thế tục này.
Tần Kiến Mai nhìn Tần Tại Tín còn muốn nhường chức gia chủ, liền nhíu mày nói.
Tần Tại Tín thấy Tần Kiến Mai đã nói vậy, đành bỏ đi ý niệm thoái vị, và nói:
- Vậy Tử Lăng trong gia tộc treo danh nghĩa đại trưởng lão thì vẫn còn tốt.
- Đúng, đúng, đúng.
Nhiều tộc lão nhao nhao gật đầu, dường như đã quên đi việc bên ngoài còn có đại địch tới gần.
- Có cao cô tổ mẫu tại đây, sao ta có thể nhận danh đại trưởng lão.
Tần Tử Lăng khiêm nhường xua tay nói.