Chương 585 Thưa gia chủ , Hưng Bằng có đại sự bẩm báo
Mở cửa!
Đứng ở cột Long Trụ trung tâm, Tần Long Trăn cũng nhìn thấy Tần Hưng Bằng.
Hắn bấm một cái pháp quyết, sau đó hướng về phía Tần Hưng Bằng chỉ một ngón tay, ngay lập tức, long vân quấn quanh Tần Thành liền mở ra một khe hở.
Tần Hưng Bằng cưỡi Liệt Diễm Ưng bay vào từ cửa, không đi về phía Tần Tử Đường, mà thẳng hướng tông miếu.
Tần Tử Đường và Tần Hưng Bảo thấy vậy đều lộ vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn một cái về phía đại quân đang cách đó mười dặm, rồi không hẹn mà cùng nhún người nhảy lên, hướng phía tông miếu bay vút đi.
- Hưng Bằng, nếu ngươi đã trở về, liền đi giúp cô cô ngươi trấn thủ thành trì, tới đây làm gì?
Tần Tại Tín thấy Tần Hưng Bằng điều khiển Liệt Diễm Ưng bay tới trước miếu quảng trường, trầm giọng quát.
- Hồi gia chủ, Hưng Bằng có đại sự cần bẩm báo!
Tần Hưng Bằng hạ Liệt Diễm Ưng xuống, vẻ mặt kích động, tiến lên đài cao, quỳ một chân trước mặt Tần Tại Tín cùng hai người khác.
- Đại sự gì?
Tần Tại Tín hỏi, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
- Hồi gia chủ, tiểu thúc đang dẫn người tới gấp rút tiếp viện chúng ta. Hiện giờ bọn họ đang từ Tiềm Long Sơn bay tới, muốn chúng ta mở một khe hở nhỏ ở sau lưng Tiềm Long Sơn cho bọn họ tiến vào.
Tần Hưng Bằng bẩm báo, vẻ mặt vẫn kích động.
- Tiểu thúc? Tiểu thúc gì?
Tần Tại Tín cau mày nói.
- Cái gì? Ngươi nói tiểu tử kia lại dẫn người tới gấp rút tiếp viện chúng ta? Tiểu tử này, tiểu tử thối này! Ngươi lẽ nào không nói cho hắn biết tình hình hiện tại của tổ địa sao? Hắn tới thì có ích lợi gì? Chịu chết sao?
Tiếng nói Tần Tại Tín còn chưa dứt, Tần Long Trăn đứng trên Long Trụ đã dựng râu trừng mắt, vẻ mặt tức giận mắng, hai giọt nước mắt già nua không biết từ lúc nào đã lăn xuống hai bên khóe mắt.
- Tử Lăng, hắn dẫn người đến rồi!
Tần Tử Đường đang bay xuống đài cao, nghe thấy lời này, cả người ngây dại, vẻ cao ngạo từ trước đến nay, vào giờ khắc này, nước mắt lăn xuống lúc nào mà nàng cũng không biết.
- Ta đã biết tiểu thúc sẽ đến mà!
Tần Hưng Bảo, vừa bay xuống sau một bước, vừa lau khóe mắt vừa cười nói.
Ai cũng không rõ là hắn đang cao hứng hay thương tâm.
- Tới cái gì mà tới! Đều là cái miệng ăn mắm ăn muối này của ngươi!
Tần Tử Đường nghe vậy nhịn không được, quăng một cái tát sau gáy của Tần Hưng Bảo.
- Các ngươi nói là Tần Tử Lăng ở Tây Vân Châu, là hậu duêk của Kiến Minh thúc gia sao?
Tần Tại Tín nhìn thấy phản ứng kỳ quái của Tần Long Trăn và mọi người, rốt cuộc cũng minh bạch được tiểu thúc mà Tần Hưng Bằng nhắc đến là ai, không khỏi càng thêm hoang mang.
Hai năm trước, khi Tần Tử Lăng tới Tần gia Võ Châu, Tần Tại Tín cùng phụ thân hắn, Tần Long Viễn, đã ngay lập tức tiếp kiến hắn.
Thậm chí, vì Tần Long Viễn khi còn bé có tình cảm sâu đậm với cao tổ phụ của Tần Tử Lăng, và cũng vì Tần Tử Lăng mới hai mươi sáu tuổi đã đạt tu vi luyện cốt hậu kỳ, nên hắn hy vọng gia tộc có thể để cho Tần Tử Lăng làm con cháu trụ cột.
Tuy nhiên, các lão tộc khác phản đối.
Tại hội nghị gia tộc, Tần Tử Lăng cũng không có biểu hiện gì quá xuất sắc, cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì, chỉ để lại cho Tần Tử Lăng danh phận con cháu được chú ý bồi dưỡng.
Về sau, trong lễ tế tổ, Tần Long Viễn còn muốn giúp Tần Tử Lăng một tay, cố ý giới thiệu hắn cho Tần Kiến Mai.
Chỉ tiếc, Tần Kiến Mai và cao tổ phụ của Tần Tử Lăng, Tần Kiến Minh, quan hệ chỉ bình thường, hơn nữa hai người cách quá nhiều đời, lúc đó lại đang lo lắng về chuyện Thối Lôi, không có tâm tư tiếp kiến Tần Tử Lăng.
Sau đó, vì Tần Tử Lăng làm việc khiêm tốn, không có gì nổi bật, Tần Long Viễn cùng phụ tử Tần Tại Tín dần dần quên đi sự tồn tại của Tần Tử Lăng.
Dù sao, gia tộc lớn như vậy, họ phải xử lý rất nhiều việc, không có khả năng luôn tập trung vào một nhánh con cháu đến từ nơi xa xôi.
Lần này gia tộc đối mặt với nguy cơ diệt tộc, thân là tộc trưởng, Tần Tại Tín tự mình phải lo liệu mọi đại sự.
Tần Tử Lăng là con cháu Uy Võ Viện, tự nhiên là giao cho Tần Tử Đường, viện trưởng Uy Võ Viện, an bài.
Kết quả là, Tần Tại Tín không ngờ Tần Tử Đường và Tần Long Trăn phái Tần Hưng Bằng ra ngoài lại chính là để tìm Tần Tử Lăng.
Điều khiến Tần Tại Tín khốn hoặc hơn là, chẳng phải Tần Tử Lăng chỉ là một đại võ sư vị luyện cốt hậu kỳ sao?
Trong trận đại chiến này, hắn có thể phát huy bao nhiêu tác dụng? Tại sao lại đáng giá để Tần Long Trăn và mọi người thất thố như vậy?
- Hồi gia chủ, chính là Tần Tử Lăng Tây Vân Châu. Còn ong gia chủ có thể cho phép ta ra đi một chuyến, ta muốn khuyên hắn trở về, chừa chút hy vọng cho Tần gia.
Tần Tử Đường nén cảm xúc, chắp tay hướng Tần Tại Tín nói.
- Ta còn nghĩ ngươi đã triệu tập hắn đến, không nghĩ ngươi cũng không thông báo hắn. Cũng được, Kiến Minh thúc công bên kia đã năm đời đơn truyền, chỉ còn một mình hắn, để hắn về cũng tốt, ít nhất còn giữ lại chút hưởng hỏa.
Tuy trong lòng của Tần Tại Tín còn nghi ngờ nhưng không hỏi thêm, chỉ phất tay cho phép.
- Đa tạ gia chủ!
- Cô cô!
Tần Hưng Bằng sốt ruột nói.
- Câm miệng, ngươi không cần xen vào!
Tần Tử Đường quát mắng, không muốn kéo dài thời gian. Đại quân thái tử chỉ còn cách hơn mười dặm, nàng không muốn có thêm rắc rối.
Nếu gia chủ thay đổi chủ ý, Tần Tử Lăng sẽ không thể quay về.
Nhưng đúng lúc này, Tần Kiến Mai, tóc bạc hoa râm, đột nhiên cầm quải trượng gõ xuống đất, nói:
- Chậm đã!
Tần Tử Đường giậm chân, lo lắng.
- Ngươi yên tâm, một trận chiến này lành ít dữ nhiều, có thể lưu lại một người cũng là tốt, ta sẽ không ép Tần Tử Lăng tham chiến. Nhưng nếu ngươi cùng Long Trăn đều muốn bảo đảm Tần Tử Lăng, xem ra trước đây tế tổ, ta có thể đã nhìn lầm. Hắn phải là một người trẻ tuổi có tiềm lực. Vậy trước tiên hãy để hắn đến đây, ta muốn gặp hắn, bàn giao vài câu. Hơn nữa, hắn biết rõ là chịu chết mà còn cố ý tới, hiển nhiên là trọng tình nghĩa, ngươi đi khuyên chưa chắc hữu dụng, để ta khuyên sẽ tốt hơn.
Tần Kiến Mai nói.
- Đa tạ cao cô tổ mẫu!
Tần Tử Đường nghe vậy mừng rỡ.
Nàng không có lòng tin khuyên được Tần Tử Lăng, nhưng nếu có lão tổ khuyên bảo, đó chính là mệnh lệnh của trưởng bối, Tần Tử Lăng không thể không tuân theo.
Tần Hưng Bằng muốn mở miệng, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Tần Tử Đường chặn lại.
Khi hắn định giải thích thêm, đám người Tần Tử Lăng đã từ Tiềm Long Sơn đến ngoài thành.
Tần Tử Lăng cưỡi Huyết Thương Ưng bay trước nhất, phía sau là đoàn mây mù, bên trong mơ hồ có thể thấy từng con Huyết Thương Ưng khác.
Thấy Tần Tử Lăng tiến đến, Tần Tại Tín cũng không khỏi kinh ngạc.
Hắn vẫn nghĩ rằng Tần Tử Lăng chỉ là một võ sư luyện cốt hậu kỳ, không ngờ lại có thể tập hợp được một đội hình như vậy, càng làm hắn thêm phần khâm phục.
Đứng ở Long Trụ, Tần Long Trăn không nghĩ nhiều, lập tức tay nâng pháp quyết, thôi động trận pháp mở ra một khe hở.
Khi lỗ hổng vừa mở, Tần Tử Lăng lập tức dẫn đoàn người lao vào Tần Thành. Vừa vào đến, mây mù tản đi, lộ ra hai mươi hai người bên trong.
Không cần phải thu liễm khí tức nữa, từng võ đạo tông sư và luyện khí tông sư hiện rõ ra, phát ra mênh mông khí huyết và sóng pháp lực, làm thiên địa khí tức xung quanh biến đổi.
- Cái này... cái này...
Đứng trên năm Long Trụ, năm vị tộc lão kinh ngạc thiếu chút nữa ngã nhào xuống.
- Hai mươi hai vị tông sư! Hơn phân nửa là trung tông sư, còn có luyện khí tông sư!
Tần Tại Tín trên đài cao run rẩy.
Tần Long Viễn kéo lấy râu mép, da thịt trên mặt run run không ngừng.
Tần Kiến Mai gắt gao cầm lấy quải trượng, như không cầm sẽ ngã xuống.
Nàng nhận ra Kiếm Bạch Lâu phải là luyện khí đại tông sư.
Tần Tử Đường và Tần Hưng Bảo ngơ ngác như tượng bùn.
Trong hai mươi hai người đó, nhiều khuôn mặt quen thuộc, nhưng hơn một năm trước họ chỉ là đại võ sư luyện cốt hoặc đại luyện khí sư chân nguyên, nay đều thành tông sư, nhiều người còn là trung tông sư.
- Con cháu nhà họ Tần, Tần Tử Lăng mang nhiều môn nhân đến đây gấp rút tiếp viện!
Tần Tử Lăng từ Huyết Thương Ưng phi thân xuống, lên đài cao, chắp tay nói với Tần Tại Tín và mọi người.
Lúc này đám người Trịnh Tinh Hán cũng hạ xuống từ trên lưng dị thú, đứng thành ba hàng ngay ngắn sau lưng Tần Tử Lăng, với thần sắc trang nghiêm, giống như những thị vệ trung thành nhất.