Chương 591 Đại chiến bắt đầu
Trước đây, thái tử mượn danh Xa Vinh Thư để báo thù, phát binh đánh Nam Định Châu, mượn cơ hội nắm giữ phần lớn binh mã của bốn châu tây nam. Chuyến này nếu như tiêu diệt được Tần gia, thanh thế của hắn càng thêm mạnh mẽ, rất nhiều hoàng tử khác sẽ không ai có thể tranh phong với hắn nữa!
- Ông trời sao lại bất công như vậy! Khương Quảng Quyền lại không bị diệt, còn để cho loại hung tàn này trở thành thái tử! Hắn bây giờ chưa lên ngôi vị hoàng đế đã tàn bạo như vậy, muốn đối đãi với Tần gia như thế này, chờ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn sẽ còn tàn bạo hơn nữa!
- Xuỵt, nói nhỏ thôi, lời này không thể nói lung tung!
-...
Mọi người chia thành từng nhóm nhỏ, thầm lén bàn tán, biểu tình khác nhau.
Có người thuần túy xem náo nhiệt, có người hả hê, có người lộ vẻ bi phẫn, có người trầm mặc.
Trong lúc mọi người đang bàn tán ồn ào, một đoạn long vân phòng hộ Tần Thành đột nhiên cuốn lên mây mù, tách ra hai bên, hiện ra Tần Tại Tín đứng trên tường thành.
Tần Tại Tín mặc một thân khải giáp, cầm trong tay trường mâu.
Hắn ngạo nghễ đứng trên tường thành, trường mâu cách không chỉ vào Tạ Đoan Nghĩa đang dẫn ngựa tiến đến dưới tường thành khoảng hơn mười trượng, giận dữ mắng:
- Tạ Đoan Nghĩa, ngươi là kẻ tiểu nhân âm hiểm, đừng có ngậm máu phun người! Tần gia ta xưa nay làm việc quang minh lỗi lạc, trung thành với triều đình. Thúc ta từng vì Đại Tề Quốc trấn thủ biên cương nhiều năm, lập công lao hiển hách. Cô tổ mẫu ta càng là đệ tử chân truyền Thiên Diễn Tông, bí mật bảo vệ Đại Tề Quốc khỏi bị ma giáo tàn hại.
Thân ta là con cháu Tần gia, gia chủ Tần gia, làm sao có thể cấu kết với ma giáo, phạm thượng làm loạn? Ngược lại, các ngươi hơn 20 năm trước, lấy danh nghĩa diệt ma tại địa quật, liên thủ ám toán gia chủ và tộc lão Tần gia ta, làm hại Tần gia tổn thương nặng nề. Thật sự cho rằng chúng ta không biết sao?
- Bây giờ các ngươi lại lợi dụng việc cô tổ mẫu Thối Lôi thất bại để dựng lên tội danh nói xấu Tần gia ta, ai không biết các ngươi đang mưu đồ chiếm đoạt nghìn năm cơ nghiệp của Tần gia, chiếm đoạt tổ địa của chúng ta!
- Khương Quảng Quyền, ngươi là kẻ tàn bạo, vô đạo, vô liêm sỉ.
- Ngươi vì loại bỏ đối thủ, sai người ám toán gia chủ và tộc lão Tần gia, lại nhiều lần muốn cưỡng ép tộc lão Tần gia thị tẩm. Hiện tại ngươi lại muốn động binh mã, tiêu diệt Tần gia ta đến tận cùng, chiếm đoạt tổ địa của chúng ta. Ngươi là một ác ma, không xứng đáng làm thái tử!
Nói đến đây, Tần Tại Tín cầm trường mâu trong tay, chỉ vào bầu trời phía sau đại quân, mũi thương phun ra luồng khí hàn mang. Thanh âm mạnh mẽ, chính nghĩa vang vọng trong thiên địa, như tiếng sấm cuồn cuộn, truyền xa hơn mười dặm.
- Làm càn, lại dám vu tội thái tử điện hạ, Tần Tại Tín ngươi thực sự tội đáng chết vạn lần!
Tạ Đoan Nghĩa hét lớn, cầm Đại Hoàn Đao chín lỗ, cả người bỗng bay lên trời mười mấy trượng.
Kình lực dưới chân cuốn lên trận trận khí lưu cuồng phong, nâng hắn hướng về Tần Tại Tín, vung đao chém xuống.
Một đao này chém tới, đao mang phụt lên hơn mười trượng, xé toạc không khí.
Theo đao mang phóng ngang trời bổ ra, trong hư không hiện ra một con lão hổ hung mãnh, hư ảnh lão hổ xuất hiện kèm theo tiếng gầm vang uy chấn tứ phương, làm cho tâm thần người run rẩy.
- Huyền Hổ Diệt Thần Đao! Tạ Đoan Nghĩa hiển nhiên đã lĩnh ngộ được đao ý, một đao này bổ ra, đem Huyền Hổ ý dung nhập vào, uy lực thực sự đáng sợ. Tần Tại Tín khẳng định không dám nghịch lại phong mang này, chỉ có thể lui về đại trận!
Xa xa có người kinh hô.
Trên tường thành, Tần Tử Lăng thấy Tạ Đoan Nghĩa bắt nạt Tần gia không có đại tông sư tọa trấn, nhận định rằng Tần Tại Tín sẽ không dám đón đỡ một chiêu này.
Tạ Đoan Nghĩa cả gan làm loạn, trực tiếp bay lên trời, vung đao tấn công Tần Tại Tín, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Tần Tử Lăng nhẹ nhàng vung tay nói:
- Giết hắn!
Tần Tử Lăng vừa dứt lời.
- Giết!
Tần Tại Tín, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nghiêm nghị quát to, nhảy từ trên tường thành xuống, lăng không dậm chân, tay cầm trường mâu rung lên, huyễn hóa ra vô số bóng mâu, phong bế tất cả đao mang của Tạ Đoan Nghĩa.
Tạ Đoan Nghĩa không hề sợ hãi, ngược lại vui mừng, cất giọng cười to, với tốc độ mãnh liệt vồ tới Tần Tại Tín.
Tần Tại Tín mặt trầm như nước, vô số bóng mâu đột nhiên rúc lại thành một điểm, mũi thương sắc bén như một đạo lưu tinh, phủ đầu đâm tới Tạ Đoan Nghĩa, không hề quan tâm đến đại đao đang chém xuống.
Tạ Đoan Nghĩa cười lạnh, Đại Hoàn Đao chín lỗ thế đi không đổi, cánh tay còn lại cách không vung trảo, kình lực ngưng tụ ra một cái hổ trảo to lớn, chộp lấy trường mâu của Tần Tại Tín.
Tần Tại Tín thấy thế sắc mặt chợt biến, mang theo mâu cấp tốc lui lại.
Nhưng cơ hội ngàn năm có một này, Tạ Đoan Nghĩa làm sao có thể để Tần Tại Tín chạy thoát, trong nháy mắt cả người lẫn đao như bóng với hình bức giết tới.
Vừa lúc đó, biến hóa bất ngờ xảy ra.
Một thanh phi kiếm màu vàng óng từ bên trong thành bắn ra.
Kim kiếm vừa bắn ra, tạo nên đầy trời kiếm quang sắc bén.
Trong kiếm quang, hiện ra một nam tử mặc y phục cổn miện, hùng vĩ như núi, bễ nghễ thiên hạ.
Nam tử cầm cự kiếm trogn tay, liền bổ tới Tạ Đoan Nghĩa.
Một kiếm hạ xuống, thiên địa phảng phất mất đi màu sắc, không gian dao động, hư không bị rạch ra một đạo hắc tuyến, cuồng phong cuộn trào về hai bên.
Không chỉ có vậy, khi kim kiếm bay ra, còn có năm thanh phi kiếm khác cũng xuất hiện.
Một thanh phi kiếm hóa thành một con giao long màu đen trên không trung, bốn thanh phi kiếm còn lại biến hóa thành những nam tử tay cầm cự kiếm hùng vĩ, cùng lao đến tấn công Tạ Đoan Nghĩa.
Tuy rằng khí thế của họ thua kém so với kim kiếm nhưng vẫn rất đáng gờm.
Chưa dừng lại ở đó, gần như cùng lúc đó, năm vị võ đạo trung tông sư khoác chiến giáp màu đen, tay cầm nửa thanh đao bản lớn màu đen, từ trên tường thành xông lên tấn công.
Mỗi đường đao sắc bén mang theo khí tức chấn động tâm thần, phá toái hư không, như điện chớp bổ về phía Tạ Đoan Nghĩa.
Những đao này chính là Trảm Ma Đao, được chế tạo từ cánh tay đao của Trung Ma Tướng.
Chiến giáp màu đen mà họ mặc phần lớn được làm từ lân giáp của Đại Ma Tướng, có lực phòng hộ cực mạnh.
Tạ Đoan Nghĩa thấy vậy sắc mặt đại biến, lập tức thu hồi Đại Hoàn Đao chín lỗ, ánh đao cuồn cuộn bao quanh, tạo thành một quả bóng bạc bảo vệ bản thân.
Nhưng lần này, Tần gia đã điều động một vị luyện khí đại tông sư, hai vị luyện khí trung tông sư, ba vị luyện khí tiểu tông sư và sáu vị võ đạo trung tông sư để thừa dịp Tạ Đoan Nghĩa sơ suất, tung ra một kích tất sát.
- Coong! Coong! Coong! Coong! Coong!
Tiếng kim thiết va chạm nhau đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp.
Chỉ trong chớp mắt, quả bóng bạc của Tạ Đoan Nghĩa không chịu nổi những đòn đánh mạnh mẽ, nhanh chóng bị phá vỡ, để lộ thân ảnh chật vật của hắn.
Ngay khi thân ảnh Tạ Đoan Nghĩa lộ ra, mũi thương sắc bén như một đạo lưu tinh đâm thẳng vào mi tâm của hắn.
Đó là đòn tấn công của Tần Tại Tín, người đứng đầu cấp trung tông sư, thân là tộc trưởng Tần gia.
Mũi thương hàn mang không ngừng phóng đại trong con ngươi của Tạ Đoan Nghĩa.
Hắn cảm thấy mi tâm đau xót, máu tươi từ trán chảy xuống, từ lông mi rơi xuống, nhuộm đỏ đôi mắt hắn.
- Xoẹt xẹt!
Trường mâu được rút ra, Tần Tại Tín lui về tường thành, vẫn nắm mâu chỉ phía dưới, ngạo nghễ đứng đó.
Tạ Đoan Nghĩa ngửa mặt lên trời, rơi ngược về phía sau.
- Thình thịch!
Một tiếng vang lớn.
Mặt đất khẽ chấn động.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch.