Chương 590 Thái tử đại quân đến rồi
Đại quân thái tử đã đến, cao cô tổ mẫu, chúng ta ra xem một chút đi.
Tần Tử Lăng mỉm cười, rất tự nhiên duỗi tay đỡ lấy Tần Kiến Mai.
Trong lòng Tần Kiến Mai run nhẹ, nhưng rất nhanh cảm thấy trong đầu vô cùng ấm áp và kiên định.
- Hài tử, nhìn thấy Tần gia có thể sản sinh ra được một hậu duệ như ngươi, ta à, coi như hiện tại cũng có thể xuôi tay nhắm mắt.
Tần Kiến Mai vỗ vỗ tay Tần Tử Lăng, viền mắt ướt át.
- Cao cô tổ mẫu, ngài không cần nói lời này. Nhà có một già như có một báu vật. Tần gia sau này còn cần lão nhân gia ngài giúp đỡ. Ngài chí ít cũng phải sống năm sáu trăm năm như những Kim Đan lão tổ.
Tần Tử Lăng nói.
- Ha ha, không dám nghĩ, không dám nghĩ!
Tần Kiến Mai cười ha hả, liên tục xua tay.
Đang nói chuyện, hai người đi tới đài cao trước tông miếu.
Nhiều tộc lão ở đây sau khi thấy Tần Kiến Mai trở ra, khiến mọi người mơ hồ cảm nhận một loại sinh cơ tỏa sáng, không còn là dáng vẻ nặng nề như trước.
- Cô cô, ngài...
Vẻ mặt Tần Long Viễn ngạc nhiên tiến lên hỏi.
- Nhờ có Tử Lăng, ta hiện tại không có gì đáng ngại, đánh giá qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục lại.
Tần Kiến Mai trả lời.
Mọi người nghe vậy, đều nửa mừng nửa lo. Một hồi lâu sau, họ mới tiêu hóa được tin tức này. Tần Long Viễn lần nữa mở miệng hỏi:
- Vậy nếu như cô cô khôi phục lại, ngài sẽ là đại tông sư hay Huyền Sư?
- Huyền Sư.
Tần Kiến Mai trả lời.
Hai chữ "Huyền Sư" vang vọng tại tông miếu, khiến mọi người kinh ngạc.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí tiếng bước chân liên thành bên ngoài đang ép tới gần giờ khắc này cũng trở nên rất xa xôi.
Ban đầu, tất cả tộc lão đều đã ôm quyết tâm liều chết, nhưng kết quả đột nhiên thay đổi.
Tần gia lập tức lại có hai vị Huyền Sư! Một môn hai Huyền Sư! Toàn bộ Đại Tề Quốc, có mấy gia tộc có thể phong quang như vậy, lợi hại như vậy!
- Tần Tại Tín, ngươi cấu kết ma giáo, thần nghịch tử phạm thượng làm loạn loạn, còn không nhanh chóng mở cửa thành, bó tay chịu trói!
Đột nhiên, một đạo thanh âm uy nghiêm to lớn từ ngoài thành truyền vào, vọng lại tại bầu trời Tần Thành, phá vỡ sự an tĩnh.
Nhiều tộc lão bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
- Là lão tặc Tạ Đoan Nghĩa!
Tần Hưng Bảo nói, trong mắt lộ ra một vệt hận ý.
Lần trước tại thủ đô, hắn đã bênh vực kẻ yếu, bị quận chúa bên đường rút roi ra quật vào người.
Mà hai chiếc xe ngựa phía sau quận chúa, có một chiếc, trong đó là gia chủ Tạ gia, Tạ Đoan Nghĩa.
Chính là hắn nhận ra Tần Hưng Bảo là tông sư mới đột phá của Tần gia, như vậy quận chúa mới có thể sai người trói hắn, cố ý nhục nhã hắn một phen.
- Thúc công, người tới vô lễ như vậy! Ngài là tộc trưởng, nên là ngài ra sân!
Tần Tử Lăng quay đầu nói với Tần Tại Tín.
- Được!
Tần Tại Tín gật đầu, từ đài cao bên trên nhún người nhảy lên, đáp lên lưng một con Liệt Diễm Ưng, bay xuống tường thành.
- Lão sư, chúng ta cũng đi qua đi.
Tần Tử Lăng nói với Kiếm Bạch Lâu và những người khác.
- Được!
Mọi người gật đầu, đạp lên Huyết Thương Ưng hướng tường thành bay xuống.
Hiện tại Tần Thành có năm con vân long quay quanh thủ hộ, không chỉ che khuất khí tức bên trong thành, mà còn che khuất tầm nhìn từ bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong chớp động.
Ngoài thành, giờ này đã xuất hiện đại quân đen thùi lùi.
Đại quân phân thành năm phương trận, đao thương san sát, tinh kỳ tế không, sát khí chấn thiên.
Phía trước mỗi phương trận, có mười lăm vị võ đạo tông sư khoác khải giáp, cầm binh khí, cưỡi trên các dị thú uy vũ.
Các dị thú thỉnh thoảng phì mũi, có nhiệt khí từ mũi chúng lao ra.
Trừ phương trận bên trái nhất không có đại tông sư, còn lại bốn phương trận đều có một vị đại tông sư đứng ngạo nghễ, khí huyết cường đại mênh mông phóng lên cao, ngang bằng với sát khí của đại quân phía sau.
Sau lưng đại tông sư là mười bốn tông sư, trong đó có hai vị trung tông sư, còn lại đều là tiểu tông sư.
Trên không trung mỗi phương trận còn có hai vị luyện khí tông sư lơ lửng, tổng cộng mười vị, trong đó hai vị là trung tông sư, còn lại là tiểu tông sư.
Ngoài đại quân, xa xa trên không trung, xuất hiện một số người.
Đa số họ điều khiển dị cầm mà đến.
Lại Ất Noãn cùng đảo chủ Thương Lãng Đảo cũng thình lình có mặt, đứng trên một đóa pháp khí mây trắng.
Những người khác đa số tụ chung từng nhóm ba, năm người.
- Thế lực khắp nơi của Võ Châu, trên cơ bản trên đều tới rồi. Các châu quận khác, cũng tới không ít người. Ty Thiên Giám cũng có người đến, không biết giám chính có hay không tới?
Đảo chủ Thương Lãng Đảo nói với Lại Ất Noãn.
- Nếu như là đã mặc kệ chuyện thái tử diệt Tần gia, hắn tới cũng tốt, không đến cũng tốt, lại khác nhau ở chỗ nào?
Lại Ất Noãn nhàn nhạt nói, giọng mang theo vẻ bất mãn cùng ý giễu cợt.
- Sư huynh, thời ở đó mệnh cũng ở đó, cần gì phải tính toán quá nhiều? Lại nói, ngươi và Tần Kiến Mai cũng không có giao tình sâu đậm, nhìn xem náo nhiệt là được rồi.
Đảo chủ Thương Lãng Đảo cười khổ nói.
- Thời ở đó mệnh cũng ở đó? Ha ha!
Lại Ất Noãn nghe vậy cười lắc đầu, không rõ đang cười điều gì.
- Chúng ta chỉ xem náo nhiệt, ngược lại kết cục đã định trước.
Đảo chủ Thương Lãng Đảo nhìn xa xa về phía đại quân ngoài thành, nói.
- Yên tâm, ta biết ta hiện tại có bao nhiêu cân lượng. Ta chỉ là muốn nhìn một chút, bằng vào mặt mũi hiện tại của ta, có thể đảm bảo được tính mạng của một tên đệ tử ký danh vào vài ngày trước hay không.
Lại Ất Noãn nói.
- Ngươi có đệ tử ký danh là con cháu của Tần gia?
Vẻ mặt đảo chủ Thương Lãng Đảo lộ ra kinh ngạc.
- Chính là tiểu tử ném Ất Mộc Âm Lôi vào Tạ gia, về sau cơ duyên xảo hợp, ta lại gặp hắn, liền nhất thời nảy lòng thu hắn làm đệ tử ký danh. Hắn là người làm được việc lớn, nhưng cũng có một khuyết điểm, cho nên ta cho rằng lần này khẳng định hắn sẽ nhanh về Tần gia chịu chết!
Lại Ất Noãn nói.
- Ài, nếu đã biết hắn là con cháu nhà họ Tần, sư huynh cần gì phải thu hắn là đệ tử ký danh?
Thương Lãng Đảo đảo chủ cười khổ nói.
- Ta thu ai làm đệ tử, chẳng lẽ còn cần xem sắc mặt người khác hay sao?
Lại Ất Noãn nói.
- Ta không phải có ý này, quên đi. Nếu sư huynh cố ý muốn ở lại xem náo nhiệt, vậy thì ở lại đây đi.
Đảo chủ Thương Lãng Đảo nhìn Lại Ất Noãn, định nói thêm vài câu, cuối cùng vẫn vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong khi Lại Ất Noãn và đảo chủ Thương Lãng Đảo đứng trên mây trắng nói chuyện, những phương vị khác trên không trung, nhiều người cũng đang thì thầm nói chuyện.
- Tạ gia, Xa gia, Cam gia, Độc Cô gia và Xích Diễm quân, một trong ngũ đại quân doanh trấn thủ Võ Châu, hợp kế cũng được năm nghìn tướng sĩ. Số lượng người không tính là nhiều, nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ. Còn có 85 vị tông sư, trong đó đại tông sư có bốn vị! Chưa kể thái tử còn mang theo một trăm tên cận vệ, trong đó cũng không thiếu tông sư cao thủ. Tần gia có thể tụ tập bốn mươi tên tông sư, nhưng không có đại tông sư tọa trấn, thực lực song phương chênh lệch quá xa a!
- Đúng vậy, thái tử đây là muốn lấy thực lực tuyệt đối, lấy lôi đình giết chết Tần gia, chấn nhiếp thế lực khắp nơi của Võ Châu! Thương cảm, nghìn năm cơ nghiệp Tần gia cũng bị hủy diệt trong chốc lát!
- Tần gia đã khởi động đại trận hộ thành, tục truyền đại trận hộ thành này do một vị tiên tổ lợi hại của Tần gia bố trí, uy lực to lớn.
- Đại quân thái tử tuy tinh nhuệ, có rất nhiều tông sư cao thủ, nhưng muốn công phá Tần Thành cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Đại trận cũng cần người thao túng, mà Tần gia hiện tại không có một vị đại tông sư nào, làm sao phát huy được uy lực của đại trận? Huống hồ lần này thái tử điều động nhiều tông sư như vậy, đồng thời phát lực, chính là uy thế sơn băng địa liệt, đại trận này có lợi hại đến đâu cũng không thể gánh nổi lâu.
- Đúng vậy!