Chương 596 Bất ngờ
Hắn không ngờ tình thế lại biến đổi nhanh như vậy, từ chỗ chắc chắn thắng lợi, quân đội ngũ phương bây giờ đã bị đánh tan tác, thậm chí mất hai đại tông sư.
Trong khi đó, đối phương lại mạnh mẽ, khí thế ngút trời.
Hiện tại nếu không xuất thủ, thái tử bên này nhất định sẽ bị bại trận như núi đổ.
Nhưng nếu hắn quang minh chính đại xuất thủ, vì hắn là Huyền Sư, nếu không cẩn thận, Ty Thiên Giám sẽ truy cứu, hắn có thể sẽ không chịu nổi hậu quả.
- Không có gì là không ổn, có tằng tổ phụ của ta ở đây, hắn chẳng mấy chốc sẽ trở thành Kim Đan lão tổ, giám chính sẽ không dám làm gì ngươi đâu!
Thái tử nói.
Ngũ Kim Hà nghe vậy, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hơi khom người trước thái tử, sau đó bước ra khỏi xe kéo.
Khi vừa ra khỏi xe, Ngũ Kim Hà tựa như một vệt cầu vồng xẹt qua thiên địa, nhanh chóng vượt qua các tùy tùng thị vệ của thái tử để đến tiếp viện.
Một điểm hồng quang dừng lại cách Tần Thành hơn hai dặm, lơ lửng giữa không trung.
Ngũ Kim Hà trong bộ thanh y, đứng lơ lửng trên không, tay áo bay phấp phới, tóc dài tung bay, tạo nên một phong thái cao nhân.
Một cỗ khí tức cường đại từ Ngũ Kim Hà phát ra, vượt xa khí tức của các tông sư đang giao chiến.
- Huyền Sư! Là Huyền Sư! Bên thái tử lại có Huyền Sư!
Những người xem cuộc chiến từ xa đều kinh hô, sắc mặt biến đổi.
- Huyền Sư đến rồi! Giết đến rồi!
Các tông sư và tướng sĩ tinh nhuệ bên công thành, vốn đã sĩ khí cực kỳ đê mê, lập tức phấn chấn hẳn lên.
- Huyền Sư, là Huyền Sư!
Tần Hưng Tuấn và một số tông sư Tần gia, không biết lá bài tẩy của đối phương, sắc mặt chợt biến, trong mắt lóe lên sự kinh sợ và bi phẫn.
Huyền Sư, thực lực tuyệt đối không phải là thứ bọn họ có thể ngăn cản được!
Nhưng theo quy củ, Huyền Sư không được can thiệp vào trận chiến thế tục!
Hiện tại, bên thái tử không chỉ xuất hiện Huyền Sư, mà còn phá hoại quy củ để Huyền Sư xuất thủ.
Điều này khiến Tần Hưng Tuấn và mọi người không khỏi kinh sợ và bi phẫn.
- Vội cái gì, chỉ cần xông lên liều chết, cùng lắm thì chết!
Tần Tại Tín lớn tiếng quát.
Tần Hưng Tuấn và mọi người mãnh liệt giật mình tỉnh lại, không quan tâm đến việc đối phương có phải là Huyền Sư hay không.
Một trận chiến này, họ đã không còn bất kỳ đường lui nào!
- Giết! Giết! Giết!
Tần gia không những không lùi, mà còn càng thêm hung mãnh, xông lên phía trước mà không sợ mất mạng.
- Lớn mật, ngươi muốn làm gì?
Lại Ất Noãn đứng trên mây trắng, cùng với đảo chủ Thương Lãng Đảo chợt biến sắc.
Lại Ất Noãn càng lớn tiếng quát, một bước bay nhanh về phía Ngũ Kim Hà.
- Sư huynh!
Đảo chủ Thương Lãng Đảo thấy vậy sắc mặt lại biến.
Vừa lúc đó, từ xa xa đường chân trời, có một đạo ngân quang xuyên không mà đến.
Ánh bạc này có tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã tới nơi.
Đến trước mặt, đảo chủ Thương Lãng Đảo mới nhận ra ngân quang kia tựa như một đạo ngân sắc thiên hà, sóng lớn cuồn cuộn.
Thiên hà nhanh chóng tiếp cận Lại Ất Noãn, lộ ra một bàn tay to chắn trước mặt Lại Ất Noãn.
Lại Ất Noãn thấy vậy sắc mặt trở nên tái nhợt, lớn tiếng trách móc:
- Công Tôn Vân, ngươi muốn làm gì? Lẽ nào ngươi đã mù rồi sao?
- Sư huynh, hãy quay lại đi, tranh đấu thế tục hãy để bọn họ tự giải quyết, ngươi chỉ cần sống chết mặc bay là được rồi.
Bên trong thiên hà mơ hồ hiện ra một khuôn mặt khổng lồ của giám chính, miệng mở phát ra giọng của giám chính.
- Ta phải quản!
Lại Ất Noãn nói.
- Ta là giám chính Đại Tề Quốc, ngươi là người luyện khí, từ khi bước vào Đại Tề Quốc, theo quy củ sẽ phải chịu sự giám sát của ta. Cho nên, sư huynh không nên ép ta!
Khuôn mặt khổng lồ bên trong thiên hà nói với vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Lại Ất Noãn nghe vậy, sắc mặt biến đổi, không nói thêm lời nào, chỉ có thể lùi lại.
Công Tôn Vân đã thể hiện rõ lập trường, bất kỳ sự can thiệp nào của Huyền Sư vào tranh đấu thế tục sẽ không được dung thứ.
Tần gia thấy vậy, tinh thần càng thêm phấn chấn, tất cả dồn sức tấn công về phía đối phương.
Còn Ngũ Kim Hà, dù có là Huyền Sư, cũng không dám lộ diện quá mức, vì biết rằng Ty Thiên Giám đang theo dõi.
Trận chiến này, thế cuộc đã dần ngả về phía Tần gia.
- Lại sư huynh, quên đi, được rồi!
Đảo chủ Thương Lãng Đảo vội vàng tiến lên kéo lại Lại Ất Noãn, đồng thời còn không quên đối hơi khom người nói với giám chính đại nhân trong thiên hà:
- Gặp qua giám chính đại nhân.
Lại Ất Noãn gạt tay của đảo chủ Thương Lãng Đảo, ánh mắt vượt qua thiên hà hướng về phía ngọn núi xa xa.
Trên ngọn núi xa xa, mơ hồ có thể thấy được một tòa xe kéo xa hoa đang nổi trôi.
- Ta sẽ bẩm báo chuyện này với hai vị thái thượng trưởng lão!
Lại Ất Noãn lạnh giọng nói.
- Lại sư huynh, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ quan tâm tới việc này sao?
Gương mặt của giám chính không hề thay đổi, sau đó bàn tay thiên hà cũng được thu hồi lại.
Khi giám chính thu hồi pháp lực, Ngũ Kim Hà quay đầu nhìn thoáng qua, nỗi lo lắng triệt để lắng xuống.
Chờ hắn quay đầu lại, ánh mắt rơi vào đám người Tần Tại Tín, tràn đầy sự khinh miệt và băng lãnh vô tình, như thể họ chỉ là những con kiến hôi.
- Đi chết đi!
Ngũ Kim Hà cười lạnh một tiếng, tay nâng pháp quyết, hướng lên trời một chỉ.
Đột nhiên, thiên địa gió nổi mây phun.
Một đạo khí tức âm lãnh, có kích thước như cánh tay của một đứa trẻ, dài ba, năm trượng, lôi đình màu đen đột nhiên xuất hiện từ hư không.
- Lớn mật!
Ngay lúc này, một đạo thanh âm lạnh như băng như tiếng sấm vang lên trong thiên địa.
Tiếp đó, một vị nam tử quần áo trắng tinh lăng không bước ra từ Tần Thành.
Hắn bước tới một bước, liền đã đến bên Tần Tại Tín, sau đó giơ lên một tay, vỗ một cái về phía lôi đình đang đánh xuống.
Lập tức có một đạo kim sắc lôi đình bắn ra từ lòng bàn tay của hắn.
- Ùng ùng!
Hai đạo lôi đình va chạm trên không trung, nổ lên hỏa quang, lôi quang bao quanh như mạng nhện đang bò đầy hư không.
- Chưởng Tâm Kinh Lôi!
Sắc mặt Ngũ Kim Hà chợt biến.
Khi sắc mặt Ngũ Kim Hà chợt biến, mặt khác một cánh tay của Tần Tử Lăng đã bấm pháp quyết, hướng lên trời một chỉ.
Bầu trời gió nổi mây phun.
Trong hư không đột nhiên xé ra vết rạch hư không.
Có kim quang lóe lên, một đạo cánh tay to xuất hiện, kim sắc lôi đình dài hơn mười trượng đánh phủ đầu xuống Ngũ Kim Hà.
Tiếng sấm vang rền, như thiên quân vạn mã đang xung phong liều chết, lộ ra sát phạt chi ý.
- Canh Kim Kiếp Lôi!
Sắc mặt Ngũ Kim Hà lại biến, giơ tay lên một cái, sớm có một thanh phi kiếm phóng lên cao.
Phi kiếm này vừa phóng lên cao, liền hóa thành một con băng long, nghênh đón kim sắc lôi đình.
- Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ!
Ngũ Kim Hà vẫn không quên cất tiếng.
- Bùm!
Một tiếng vang thật lớn.
Kim sắc lôi đình oanh kích trên băng long.
Băng long trong nháy mắt đã tan rã, một lần nữa biến về phi kiếm.
Mà kim sắc lôi đình vẫn còn dư thế chưa tiêu, tiếp tục vỗ xuống Ngũ Kim Hà.
Dù sao Ngũ Kim Hà cũng là Huyền Sư, mượn phi kiếm ngăn cản lôi đình, người đã sớm tránh ra.
Nhưng mặc dù vậy, phi kiếm và pháp lực của hắn là tương liên, lôi đình nện trên phi kiếm, vẫn làm cho hắn tê dại toàn thân, từng sợi tóc dựng đứng mà lên, nào còn có nửa điểm phong phạm của một cao thủ Huyền Sư.
Tần Tử Lăng thấy thế nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, tay lại hướng bầu trời một chỉ.
Lập tức hư không nổi lên ba động, xuất hiện những vết nứt rậm rạp chằng chịt.
Trong các khe nứt có từng đạo kim quang hiện lên.
Trên bầu trời phía trên Ngũ Kim Hà, hơn mười đạo kim sắc lôi đình xuất hiện, mỗi một đạo đều dài khoảng mười trượng, liên tiếp không ngừng đánh xuống.
- Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ a!
Ngũ Kim Hà thấy thế, sắc mặt trắng bệch, rùng mình, một bên vội vàng phun ra một nhúm tinh huyết lên phi kiếm, biến hóa ra từng đạo băng long, một bên lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- Ngươi muốn giết con cháu nhà họ Tần, diệt cả Tần gia ta, còn có gì để nói!
Tần Tử Lăng cười lạnh một tiếng, sau đó một tay thả ra phía sau lưng, một tay thường thường chỉ lên bầu trời, như thể căn bản không phải đang đấu pháp với một vị Huyền Sư, mà là đang đùa giỡn hắn.