Chương 597 Giết Huyền Sư
Dù tu vi của Tần Tử Lăng vẫn chỉ là Tiểu Huyền Sư, nhưng nếu bàn về lĩnh ngộ lôi pháp, sợ rằng hiện tại cả Kim Đan lão tổ cũng không bằng.
Hơn nữa, Tần Tử Lăng còn chưa dùng ngũ lôi tề phát, chỉ điều động Canh Kim Kiếp Lôi, tiêu hao không nhiều pháp lực, đối với hắn mà nói, quả thật chỉ là tiện tay bóp chết một con sâu.
Tốc độ lôi đình nhanh chóng, liên tục đánh xuống, khiến Ngũ Kim Hà, vừa mới Thối Lôi thành công trở thành Tiểu Huyền Sư, không thể ngăn cản nổi.
Chỉ sau vài lần, phi kiếm của Ngũ Kim Hà đã bị đánh đến mất hết ánh sáng, rơi xuống đất.
Mất đi pháp bảo, Ngũ Kim Hà bất đắc dĩ, phải dốc hết sức lực, dùng pháp lực ngưng tụ ra tầng tầng băng vân trên đỉnh đầu, sau đó bản thân thì cấp tốc chạy trốn về phía thái tử.
- Hừ, còn muốn chạy trốn sao?
Tần Tử Lăng thấy thế cười lạnh một tiếng.
Tiếng nói còn chưa kịp dứt, đột nhiên trong hư không xuất hiện một đạo vết nứt thật to.
Một đạo lôi đình to lớn như cây khô, dài mười mấy trượng, nhắm đánh xuống Ngũ Kim Hà.
- Ầm!
Một tiếng vang lên.
Ngũ Kim Hà bị đánh trúng, tầng tầng băng vân trên đỉnh đầu trong nháy mắt bị xé vụn.
Hắn lập tức bị đánh ngã nhào xuống đất, miệng nôn ra máu tươi, nửa người cháy đen, toàn thân bốc khói.
- Ngươi...
Ngũ Kim Hà chỉ ngón tay về phía Tần Tử Lăng.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, một đạo lôi đình khác đã rơi xuống.
Ngũ Kim Hà toàn thân run lẩy bẩy, đầu lưỡi thè ra, hai chân đạp một cái, tắt thở mà chết.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.
Rõ ràng lúc này là chính ngọ, mặt trời phủ đầu chói mắt mà cực nóng, nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy xung quanh là một mảnh âm u, sau lưng lạnh ngắt, không ngừng có hàn khí bốc lên.
Thậm chí, ngay cả người của Tần gia cũng không ngoại lệ.
Nhất là những người như Tần Hưng Tuấn, không biết Tần Tử Lăng là Huyền Sư, đều chấn kinh đến nỗi cái cằm muốn rớt xuống.
Thật khó tưởng tượng, đại trưởng lão dĩ nhiên là Huyền Sư, hơn nữa còn là một Huyền Sư rất lợi hại!
Cuộc chiến giữa hai bên vào giờ khắc này đều bất tri bất giác ngừng lại.
Người của Cam gia, Xa gia, Tạ gia, Độc Cô gia, cùng Xích Diễm quân đều sắc mặt trắng bệch, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Tần Tử Lăng, không ai dám chạy trốn.
Ngay cả Huyền Sư cũng bị hắn dùng hai, ba lần lôi đình đánh chết, giờ này bọn họ còn có thể chạy thoát sao?
- Tần, Tần gia tại sao lại có Huyền Sư?
- Hắn làm sao lại mạnh mẽ như vậy? Huyền Sư của Thái tử căn bản không phải là đối thủ của hắn!
- May mắn thay, chúng ta không vội vã đầu nhập vào thái tử, bằng không lần này đã gặp đại phiền toái!
- Không sai, Tạ gia, Xa gia, Cam gia, Độc Cô gia, Xích Diễm quân nghĩ rằng ôm được đùi thái tử, cũng không nghĩ có Huyền Sư trấn giữ Tần gia, muốn diệt toàn tộc, Tần gia tưởng rằng sau này sẽ lên như diều gặp gió, đứng trên các hào môn vọng tộc ở Võ Châu. Kết quả không ngờ đây lại là đại họa, tai ương diệt tộc a!
- Đừng nói Tạ gia, ngay cả thái tử cũng e rằng gặp phải đại họa lâm đầu!
- Thái tử sẽ không có vấn đề gì. Triều quốc đương đại là do Thiên Diễn Tông công nhận. Khương Quảng Quyền có thể leo lên thái tử chi vị, trở thành thái tử, khẳng định cũng là Thiên Diễn Tông công nhận. Giết thái tử của Đại Tề Quốc, chính là đánh vào mặt của Thiên Diễn Tông, không phục sự quản giáo của Thiên Diễn Tông! Thiên Diễn Tông nhất định sẽ không cho phép.
- Khó nói, thực lực đối phương quá cường đại, hơn nữa lần này là thái tử muốn diệt Tần gia trước, cũng là thái tử trước xuất động Huyền Sư trước, dựa theo đạo lý, thái tử hoàn toàn ở thế yếu.
- Đạo lý gì, đạo lý? Thực lực mới là đạo lý lớn nhất! Người kia của Tần gia có thực lực mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể so sánh với giám chính của Đại Tề Quốc sao? Huống chi Thiên Diễn Tông không chỉ có một vị giám chính mà còn có cả nhóm cường giả! Lần này Tần gia giết Huyền Sư thái tử, lại diệt sát nhiều tông sư như vậy, nếu người kia thông minh, cần phải thấy tốt thì dừng lại! Như vậy Thiên Diễn Tông có thể sẽ không truy cứu. Dù sao đối phương là Huyền Sư lợi hại, lại là thái tử đuối lý, những người kia chết cũng đã chết, chỉ coi là trong tranh đấu quyền lực trong thế tục mà thôi.
- Lâm huynh nói có lý, chuyện này có lẽ sẽ chấm dứt ở đây. Bất quá trải qua trận chiến này, vị trí thái tử sợ rằng phải tràn ngập nguy cơ.
- Trận chiến này ảnh hưởng khẳng định là rất lớn, bất quá cuối cùng vẫn phải xem hoàng thượng cùng ý tứ của Thiên Diễn Tông.
-...
Người xem chiến ở xa xa, mỗi người đều khiếp sợ, nghị luận ầm ĩ.
- Ừng ực!
Xa xa, trên một đóa mây trắng, đảo chủ Thương Lãng Đảo nhịn không được dùng sức nuốt nước miếng, sau đó lắp bắp nói:
- Sư, sư huynh, kia, người kia có phải chính là tiểu tử dùng Ất Mộc Âm Lôi đùa bỡn đám người Tạ gia?
- Hình như là. vậy
Lại Ất Noãn có chút khó khăn, nuốt một lần, rồi trả lời.
- Ngươi nói hắn là đệ tử ký danh của ngươi?
Đảo chủ Thương Lãng Đảo hỏi lại, tròng mắt trừng tròn xoe.
- Cái này, cái này... khụ khụ, chính là hắn!
Lại Ất Noãn cuối cùng cũng đưa ra đáp án khẳng định, nhưng trên mặt vẫn viết đầy biểu hiện không dám tin.
Mới qua bao lâu, lúc hắn gặp ở thủ đô, hắn chỉ là một tiểu tông sư!
Sau đó từ tiểu kết giới đi ra, tu vi có đột phá, nhưng cũng chỉ là trung tông sư!
Nhưng bây giờ hắn đã là Huyền Sư, hơn nữa nhìn hắn sử dụng lôi pháp, trừ uy lực kém Kim Đan lão tổ rất nhiều, nhưng về sự quen thuộc và khả năng chưởng khống, thì không kém Kim Đan lão tổ chút nào, quả là hạ bút thành văn!
Nhưng điều này sao có thể?
Coi như trước đây hắn ở thời kỳ đỉnh cao, thi triển lôi pháp cũng không thể so sánh với hắn!
Nhưng người này lại là đệ tử ký danh của chính mình!
Lại Ất Noãn lại có một vị đệ tử Huyền Sư!
Mặc dù đảo chủ Thương Lãng Đảo đã sớm nghĩ rằng mình không nhận sai, nhưng nghe Lại Ất Noãn khẳng định, cả người vẫn như tượng bùn, nửa ngày không thể phục hồi tinh thần lại.
Lại sư huynh lại có một vị đệ tử ngưu xoa như vậy!
Hồi lâu sau, đảo chủ Thương Lãng Đảo mới phục hồi tinh thần, vô ý thức nhìn về phía ngọn núi xa xa nơi chiếc xe sang trọng trôi nổi, biểu cảm rất là vi diệu, hỏi:
- Giám chính biết không?
- Giám chính biết, nhưng hắn giống ta, không biết tiểu tử kia có chiến lực giết Tiểu Huyền Sư.
Lại Ất Noãn trả lời, biểu cảm cũng rất là vi diệu.
Đảo chủ Thương Lãng Đảo nghe vậy miệng mở trừng, không biết nói gì.
Trên chiếc xe xa hoa, thái tử mắt mở trừng trừng nhìn lôi đình chớp động từ xa, sau đó thấy thủ hạ Huyền Sư mà hắn tốn bao nhiêu tâm huyết tài bồi, bị lôi đình đánh cho tán loạn, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị sét đánh chết, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt không còn chút máu, ngồi phịch xuống chỗ ngồi.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tại sao Tần gia có thể có Huyền Sư? Tại sao Tần gia có thể có Huyền Sư?
Thái tử lẩm bẩm đôi môi run rẩy.
- Điện hạ!
Người hầu khuôn mặt anh tuấn, quanh năm hầu hạ bên cạnh thái tử, sắc mặt trắng bệch khẽ gọi một tiếng, giọng run rẩy:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Có nên lập tức rút lui về thủ đô không?
Thái tử nghe vậy, toàn thân giật mình, cuối cùng cũng từ kinh hãi tỉnh lại.
- Bản vương là thái tử đương triều! Tằng tổ phụ của bản vương là trưởng lão Thiên Diễn Tông, chỉ thiếu chút nữa là có thể trở thành Kim Đan lão tổ! Tại sao bản vương phải rút lui? Tại sao bản vương phải rút lui.
Thái tử bỗng nhiên đứng dậy, giơ chân lên, liền đá bay vị thái giám được hắn sủng ái nhất.
Sau đó, thái tử bỗng nhiên đứng nghiêm, mặt xanh lè nói:
- Bản vương ở đây, ngược lại muốn xem Tần gia dám làm gì bản vương? Hừ, bản vương còn muốn hỏi, tại sao Tần gia có Huyền Sư mà lại giấu giếm không nói? Lòng dạ đáng chém!
Thái tử bước ra khỏi thùng xe, đứng trên bệ trước xe, ngang nhiên nhìn về phía Tần Thành, tay đặt lên bảo kiếm bên hông, hai mắt lấp lánh tia sáng, tỏ rõ uy thế bễ nghễ thiên hạ.