← Quay lại trang sách

Chương 600 Phán tội

Đúng, cảnh giới Tiểu Huyền Sư. Nhưng pháp lực của hắn rất hùng hồn tinh thuần, đối với thao túng pháp lực cũng đạt tới trình độ rất cao, tuyệt đối không kém cỏi Trung Huyền Sư.

Lại Ất Noãn rất khẳng định trả lời, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ và khó tin.

Hắn trước đây cũng từng là thiên tài kinh diễm tuyệt luân, nhưng tại cảnh giới Tiểu Huyền Sư, pháp lực tuyệt đối không có hùng hồn tinh thuần như Tần Tử Lăng.

Trong khi mọi người còn đang khiếp sợ, long trảo chậm rãi thu lại, bóp thái tử trong móng to.

Thái tử không ngừng giãy dụa, nhưng vô ích.

Lực đạo của Trung Huyền Sư rất cao, làm sao một võ đạo đại tông sư có thể tránh thoát được? Chênh lệch giữa hai bên quá lớn!

Long trảo to lớn giống như nắm một con gà con, đưa thái tử đến trước mặt Tần Tử Lăng.

- Ba!

Tần Tử Lăng hung hăng tát thái tử một cái.

- Một chưởng này là vì ngươi tàn hại rất nhiều bách tính cùng trung lương!

- Ba!

- Một tát này là vì Tần gia bị ngươi sát hại tộc trưởng cùng các tộc lão!

- Ba!

- Một tát này là vì ngươi mưu hại mưu phản, toàn gia Chúc gia bị chém sạch!

- Ba!

- Một tát này là vì Thiên Diễn Tông!

Tần Tử Lăng liên tục quăng từng cái tát xuống mặt thái tử, khiến mọi người xung quanh không nhịn được run rẩy.

Cảm giác vừa sợ hãi vừa thống khoái.

Ngọn núi xa xa, giám chính ngồi trong xe kéo, qua khe hở màn xe nhìn thấy Tần Tử Lăng liên tục tát vào mặt thái tử, đặc biệt khi nhắc đến Thiên Diễn Tông, da mặt của giám chính cũng không nhịn được co quắp một cái.

Đây chính là đang đánh vào mặt của hắn.

- Đại Tề Quốc, ta mới là giám chính, việc này phải do ta quản!

Nhưng lúc này giám chính chỉ có thể nhịn.

Thiên Diễn Tông không chỉ dựa vào thực lực mà còn vào sự công chính công nghĩa.

- Sư tôn!

Vị đại tông sư truyền lời cho thái tử cũng mang vẻ mặt phẫn hận không cam lòng.

- Vi sư đã nắm chắc được tình hình!

Giám chính lần nữa run run da mặt, nhàn nhạt nói.

Giám chính vừa dứt lời, từ xa, thái tử lại bị một cái tát tiếp, đánh cho mặt mày sưng phù như đầu lợn.

Không chịu nổi sự nhục nhã, thần sắc dữ tợn kêu gào:

- Tới đây, có gan thì ngươi hãy giết bản vương! Ngươi tính toán như vậy vì cái gì? Ha ha, ngươi không dám! Ngươi không dám đúng không? Bản vương là thái tử đương triều! Tằng tổ phụ của bản vương là trưởng lão Thiên Diễn Tông!

- Ngươi dám giết bản cung sao? Dù bản vương có giết sạch người Tần gia của các ngươi, ngươi cũng không dám giết bản vương! Ha ha, tới đây, tiểu tạp chủng, có gan đến giết bản vương đi! Tới giết bản vương a!

Thái tử điên cuồng phách lối, tiếng ầm ỉ vọng lại giữa thiên địa như tiếng sấm cuồn cuộn.

- Thằng ngu này!

Giám chính rốt cục sắc mặt đại biến, bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh bước ra xe kéo.

- Tất nhiên nếu thái tử ngươi yêu cầu dữ dội như vậy, vậy Tần gia cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi!

Tần Tử Lăng nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Khi nói, kim giao trên bầu trời dần tan biến, chỉ còn lại một móng to che phủ lớp vảy màu vàng óng, chậm rãi nâng thái tử lên cao.

Móng to không ngừng thu hẹp, khiến sắc mặt thái tử tái xanh, tròng mắt trừng lồi ra.

- Kẹt kẹt kẹt!

Tiếng xương bị đè ép và bẻ gãy vang lên trong không trung, rõ ràng không lớn nhưng lại giống như tiếng sấm vang bên tai mọi người.

Máu tươi bắt đầu trào ra từ miệng, mắt, mũi, và tai của thái tử.

Mọi người chứng kiến đều sắc mặt đại biến, hàn khí lan tỏa sau lưng.

Người Tần gia thấy thế như được giải hận, nhưng con tim lại đập kịch liệt, nắm chặt quả đấm, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Sự tình đã phát triển đến mức độ này, đánh thái tử thì có thể, nhưng giết thái tử thì thật sự là gây ra rắc rối to lớn!

- Sư huynh!

Đảo chủ Thương Lãng Đảo cũng gấp gáp lên tiếng.

- Nhớ kỹ, một khi thái thượng trưởng lão hỏi, ngươi nhất định phải bẩm báo sự thật. Ngay từ đầu Tử Lăng không định giết thái tử, là thái tử tự mình nhục nhã và kích động hắn, là thái tử đang cầu bị giết!

Vẻ mặt Lại Ất Noãn nghiêm túc nói, sau đó dậm chân bước ra, không phải hướng về phía Tần Tử Lăng mà là hướng giám chính.

- Cái này... Cái này...

Đảo chủ Thương Lãng Đảo lo lắng đến độ trán đẫm mồ hôi.

- Lớn mật, còn không thả thái tử xuống!

Giám chính uy nghiêm nói cả giọng vang lên trong không trung, tiếp theo là một đạo thiên hà ngân sắc mang theo thanh âm này vang lên, quán không mà đi.

- Công Tôn Vân, Tần Tử Lăng là đệ tử của ta, Tần gia Tần Kiến Mai là đệ tử chân truyền Thiên Diễn Tông. Ngươi thân là giám chính phải hành sự công bằng, không phải thiên vị!

Lại Ất Noãn dậm chân tiến lên, tay hướng bầu trời một chỉ, một đạo lôi đình mang theo hỏa diễm lượn quanh đánh vào thiên hà.

Lôi đình đánh lên thiên hà, nhấc lên cơn sóng thần.

Lôi đình tiêu thất, thiên hà chỉ hơi dừng lại, rồi tiếp tục quán không mà đi.

Nhưng mặc dù như vậy, hành động của Lại Ất Noãn trước mặt mọi người đã chọc giận giám chính.

- Lại Ất Noãn, chuyện này không đến lượt ngươi quản!

Giám chính mặt đầy giận dữ, hét lớn một tiếng.

Thiên hà lập tức ra tay tấn công Lại Ất Noãn.

- Ầm!

Cả hai lại va vào nhau, tạo nên một cơn sóng thần khủng khiếp.

Lại Ất Noãn bị đẩy lùi, tóc tai rối bù, rõ ràng không thể chống lại nổi một đòn của thiên hà.

- Lại Ất Noãn, người quý ở chỗ tự biết mình. Ta gọi ngươi một tiếng sư huynh, đó là nể tình quá khứ!

Công Tôn Vân lạnh lùng nhìn Lại Ất Noãn bị đánh lùi, sau đó chỉ tay về phía Tần Tử Lăng, thiên hà lần nữa tiến về phía Tần Tử Lăng.

Trước khi thiên hà đến nơi, từ trong ánh sáng bạc của thiên hà lộ ra một bàn tay khổng lồ, chụp thẳng xuống Tần Tử Lăng, quát lớn:

- Lớn mật! Còn không buông tha thái tử!

- Ngươi là giám chính, lại không làm việc công bằng. Ngươi là đệ tử Thiên Diễn Tông, không tôn trọng học trưởng, thì có tư cách gì ra lệnh cho ta! Ngươi không công, vậy ta sẽ tự mình làm việc công bằng! Ngươi không tôn trọng học trưởng, đánh lão sư ta, thì ta sẽ dạy ngươi thế nào là tôn trọng!

Tần Tử Lăng quát lớn, hai mắt sáng lên, trong tay đã xuất hiện một thanh Liệt Thiên Đao đen nhánh.

Liệt Thiên Đao "hô" một tiếng, xẹt qua hư không như một tia chớp đen, dường như chia đôi thiên địa.

Đại đao lướt qua, khí lãng cuốn ngược, tạo nên những cơn gió lớn, cát bay đá chạy.

- Bành!

Liệt Thiên Đao va chạm với bàn tay khổng lồ trong thiên hà, khiến bàn tay tứ phân ngũ liệt, hóa thành sương mù tản ra.

Đại đao tiếp tục chém vào thiên hà ngân sắc.

- Bành!

Thiên hà bị chém, tạo nên cơn sóng thần, lõm sâu xuống, hai đầu nhổng lên, dường như bị chặt đứt.

- Rầm rầm!

Hai đầu thiên hà cuốn ngược, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một sợi dây thừng ngân sắc trong suốt, phía trên có vô số phù văn như sóng.

Thiên địa đột nhiên hoàn toàn tĩnh lặng.

Mọi người chăm chú nhìn sợi dây thừng lơ lửng, mắt đầy kinh hãi và không tin.

Đảo chủ Thương Lãng Đảo, thân là đệ tử chân truyền Thiên Diễn Tông, biết rõ ý nghĩa của thiên hà và sợi dây thừng đó hơn bất kỳ ai khác.

Sợi dây thừng đó tên là Thiên Hà Tác, là một kiện huyền bảo.

Pháp bảo thượng phẩm, khi phẩm chất cực cao, được xưng là huyền bảo.

Pháp bảo có thể được chế tạo dễ dàng, thậm chí một số luyện khí tông sư lợi hại cũng có thể tạo ra.

Tuy nhiên, huyền bảo thì phải cần đến Kim Đan lão tổ xuất thủ, khắc phù văn trận pháp lên, dùng đan hỏa thối luyện, loại bỏ tạp chất, khiến phù văn trận pháp và khí tài dung hợp làm một.

Khi huyền bảo được thi triển, biến hóa vô cùng, như thật như ảo, uy lực khôn lường.

Với thực lực của giám chính, cộng thêm uy lực của Thiên Hà Tác, dù Lại Ất Noãn cũng không đỡ nổi một kích.

Nhưng Tần Tử Lăng lại có thể dùng một đao chém xuống, khiến Thiên Hà Tác hiện ra nguyên hình.

Điều này làm đảo chủ Thương Lãng Đảo khiếp sợ tới cực điểm.

Đương nhiên, cũng phải kể đến việc giám chính không thực sự toàn lực thi triển Thiên Hà Tác.

Dù sao, Tần Tử Lăng là đệ tử ký danh của Lại Ất Noãn, mà chuyện này lại do thái tử phá hoại quy củ trước, Tần Tử Lăng chiếm đại nghĩa.