Chương 620 Một chiêu tiên ăn khắp trời
Chờ ta đập vỡ hàm răng của ngươi, ta xem ngươi làm sao để nói tiếp mấy lời này.
Khương Thánh Vân cười lạnh một tiếng, tay kết pháp quyết hướng Tần Tử Lăng một chỉ.
Đột nhiên, bốn phía Tần Tử Lăng lại có ngọn lửa nhao nhao nhảy lên, bao vây cả người hắn.
Lúc này lại có gió thổi lên.
Hỏa tá Phong thế.
Ngọn lửa kia trong nháy mắt đã cháy hừng hực lên, biến thành năm con rồng lửa, rơi xuống tạo thành Ngũ Long Hỏa Hải Trận vây khôn Tần Tử Lăng ở giữa không trung.
Tần Tử Lăng gặp Khương Thánh Vân giơ tay nhấc chân liền bố trí xuống đại trận vây khốn chính mình, không chỉ không có hoang mang, trái lại trong mắt lộ ra một tia hứng thú.
Đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với tu sĩ Kim Đan chân chính, cũng là một cơ hội để ma luyện.
- Ha ha, xem ta tiêu diệt hỏa long của ngươi như thế nào!
Tần Tử Lăng cười to một tiếng, tay nâng pháp quyết, nhất thời, có một con giao long hắc thủy quay quanh thân hắn, mở miệng phun nước đối với sóng lửa trước mặt.
Thủy hỏa tương khắc.
Sóng lửa vừa gặp phải hắc thủy thì không ngừng yếu đi.
- Đại Huyền Sư! Hắn vậy mà đã là Đại Huyền Sư!
Trong nháy mắt, sắc mặt Công Tôn Vân âm trầm khó coi, phảng phất muốn nhỏ nước mắt xuống.
Lúc đầu, hắn đối với việc Khương Thánh Vân chém giết Tần Tử Lăng vẫn rất có lòng tin.
Hiện tại, kiêng kỵ lớn nhất ngược lại là Lại Ất Noãn đã khôi phục đỉnh phong.
Kết quả, để cho hắn vạn vạn không nghĩ tới là, điểm yếu của Tần Tử Lăng là luyện khí đạo, vậy mà lập tức từ Tiểu Huyền Sư đột phá đến Đại Huyền Sư.
Điểm yếu đã như vậy, còn võ đạo thì sao?
Một lòng Công Tôn Vân không ngừng chìm xuống dưới, có một loại dự cảm rất bất an.
- Người này tiến bộ thực sự là thần tốc a! Hai tháng trước mới chỉ là Tiểu Huyền Sư, bây giờ lại đã là Đại Huyền Sư! Trách không được, hai tháng trước, hắn dám cùng Khương Thánh Vân ký sinh tử chiến sách.
Gương mặt Hoàng Phủ Ngưng Tuyết đầy kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.
- Tu sĩ Kim Đan cường đại, không phải Đại Huyền Sư có thể địch nổi!
Mặc dù Thượng Phác cũng có chút giật mình, nhưng vẫn xem thường lắc đầu nói.
- Đại Huyền Sư thì khẳng định không thể địch nổi tu sĩ Kim Đan, nhưng hắn còn có võ đạo. Hai tháng trước, võ đạo của hân có thể địch nổi Đại Huyền Sư.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết nhắc nhở.
- Vậy cũng chưa đủ! Tu sĩ Kim Đan chính là Bán Tiên, Đại Huyền Sư cùng Võ Thánh đều chưa đạt tới chữ tiên. Hắn cũng không thể trong vòng hai tháng ngắn ngủi nayd, nhảy lên trở thành Võ Tiên, Nhân Tiên a! Nếu hắn thành Nhân Tiên, đừng nói Khương Thánh Vân, chính là ta cũng không phải là đối thủ của hắn!
Thượng Phác nói.
- Nhân Tiên so với Kim Đan còn khó luyện hơn rất nhiều, hai tháng ngắn ngủi đườn nhiên không có khả năng! Bất quá căn cơ võ đạo của hắn cực kỳ hùng hồn, nếu có thể trong hai tháng này đột phá trở thành Đại Võ Thánh, đạo võ kết hợp, Khương Thánh Vân muốn giết hắn sẽ rất khó.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết nói.
- Người này hiện tại không dùng võ đạo, rõ ràng muốn dùng pháp lực tiêu hao Khương Thánh Vân, đây là ý kiến nông cạn ngu xuẩn đến bực nào? Pháp lực của tu sĩ Kim Đan hùng hồn tinh thuần, làm sao Huyền Sư tiêu hao nổi? Nếu ngay từ đầu hắn dùng song đạo phát lực chung, lấy chiến pháp mạng đổi mạng, có lẽ còn có thể đánh trọng thương Khương Thánh Vân. Thực lực của hắn vốn cũng không bằng Khương Thánh Vân, còn phân tán thực lực, vậy chẳng khác nào đưa đầu cho Khương Thánh Vân đánh, bại cục đã định.
Thượng Phác xem thường nói.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết nghe vậy trầm mặc, hiển nhiên là tán thành thuyết pháp của Thượng Phác.
Lúc đầu sắc mặt âm trầm như nước của Công Tôn Vân nghe vậy, sắc mặt rốt cục chuyển chậm.
Trong lúc Hoàng Phủ Ngưng Tuyết cùng Thượng Phác đang đối thoại, tình hình bên kia tựa hồ đúng như thuyết pháp của Thượng Phác.
Ban đầy Khương Thánh Vân còm giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại.
Giờ này hắn mang vẻ mặt nhàn nhã đón gió mà đứng, sai khiến đại trận hỏa long lượng quanh Tần Tử Lăng.
Ngược lại hắn là tu sĩ Kim Đan, pháp lực hùng hồn, liên tục không ngừng, lại có thể tiện tay bố trí đại trận, có thể khuấy động mượn hỏa lực nhiều hơn, tất nhiên là không sợ tiêu hao cùng Tần Tử Lăng.
Bây giờ hắn ngược lại là sợ Tần Tử Lăng liều mạng với hắn.
Như vậy dù cho hắn là tu sĩ Kim Đan, sợ rằng cũng tránh không khỏi việc trọng thương.
Vẻ mặt Khương Thánh Vân nhàn nhã cùng Tần Tử Lăng đánh tiêu hao chiến, Tần Tử Lăng tựa hồ là con nghé mới sinh không sợ cọp, vậy mà cũng có vẻ mặt nhàn nhã như hắn, cũng đánh tiêu hao chiến, không ngừng thúc giục một con hắc long đi dập lửa, lượn quanh con hỏa long.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết cùng Mai Thiên Hành nhìn một màn này, biểu tình đều có chút phức tạp vi diệu.
Từ đạo nghĩa bên trênaf nói, bọn họ cần phải hy vọng Tần Tử Lăng thắng.
Nhưng Khương Thánh Vân là đệ tử Thiên Diễn Tông, tu sĩ Kim Đan, xuất phát từ góc độ tông môn, bọn họ tựa hồ cần phải hy vọng Khương Thánh Vân thắng.
Biểu tình của ba người Lại Ất Noãn, Tần Kiến Mai cùng Nguyễn Cườngcũng có chút phức tạp vi diệu.
Nhìn bề ngoài, thoạt nhìn chiến thuật của Tần Tử Lăng rất ngu xuẩn, bọn họ nhìn cũng khó tránh khỏi có chút bận tâm.
Nhưng cùng lúc, bọn họ cũng đều biết lòng dạ tên tiểu từ Tần Tử Lăng này rất sâu, mưu sau đó định, tính toán không bỏ sót, chỉ với chút đạo lý ấy mà hắn còn không nhận ra sao.
Trong đám người, chỉ có Công Tôn Vân cùng Thượng Phác lộ vẻ mặt vui mừng.
Nhất là Công Tôn Vân đã nắm chắc tự tin.
Bây giờ Lại Ất Noãn đã khôi phục đỉnh phong, nếu như Tần Tử Lăng lại tiêu diệt Khương Thánh Vân, đừng nói vị trí giám chính của hắn ở Đại Tề Quốc sẽ không ngóc đầu lên nổi, mà địa vị trong tông môn cũng sẽ tuột dốc không phanh.
Xa xa, bên trên thành lâu, Kiếm Bạch Lâu xa xa nhìn Tần Tử Lăng cùng Khương Thánh Vân đang đánh tiêu hao chiến, không khỏi bĩu môi, nói đối với Lưu Tiểu Cường:
- Tiểu Cường a, ngươi nói công tử nhà ngươi sao lại dùng mãi một chiêu không đổi? Cả tới cả lui vẫn một chiêu này, rất chán a!
- Thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ ngài không biết, có câu một chiêu tiên ăn khắp trời sao?
Lưu Tiểu Cường gãi đầu một cái, hỏi ngược lại.
- Khụ khụ!
Kiếm Bạch Lâu lập tức bị câu này của Lưu Tiểu Cường làm cho sặc sụa, thấy Hạ Nghiên ở bên cạnh hé miệng cười trộm không thôi.
- Hạ Nghiên, lẽ nào ngươi không lo chút nào cho Tử Lăng sao?
Tần Tử Đường bên cạnh thấy thế nhịn không được hỏi.
- Tử Đường tỷ, ngươi yên tâm. Lão gia tinh lắm, nếu như có nguy hiểm, hắn đã sớm đem chúng ta đuổi đi rất xa, sau đó hắn một thân một mình len lén đi làm việc, sẽ không động binh như thế với đối phương.
- Tất nhiên, hai tháng trước hắn đã cùng Khương Thánh Vân định xuống sinh tử chiến, lại quang minh chính đại đối chiến cùng hắn như vậy, đó là khẳng định hoàn toàn chắc chắn.
- Bình thường mà nói, lão gia hoàn toàn chắc chắn, vậy đối với chúng ta mà nói, kỳ thực chính là mười hai phần nắm chặt. Chuyện hắn ước định, từ trước đến nay đều sẽ lưu lại đường sống.
Hạ Nghiên thấp giọng trả lời.
- Cái này...?
Tần Tử Đường nghe vậy, vẻ mặt mộng bức.
Trong mắt của nàng, Tần Tử Lăng mặc dù khiêm tốn ẩn nhẫn, nhưng làm việc cho tới bây giờ vẫn là quang minh chính đại, rất đại trượng phu.
Thậm chí, hai tháng trước đánh một trận thủ thành, Tần Tử Lăng ra khỏi thành đánh một trận kia, lúc đó rất anh dũng, hình tượng chính nghĩa cuồn cuộn, đến bây giờ còn in dấu thật sâu, khắc vào trong đầu của nàng, không thể xóa đi, nhất là khi hắn đưa ra yêu cầu với Hoàng Phủ Ngưng Tuyết cùng Mai Thiên Hành, viền mắt Tần Tử Đường đều đã ươn ướt.
Một khắc này, nàng cho rằng, đây mới là nam nhi địch thực đứng giữa thiên địa, đại anh hùng đại trượng phu!
Kết quả, bây giờ nghe Hạ Nghiên vừa nói như vậy, Tần Tử Đường phát hiện rất khác biệt a!
- Quả nhiên vẫn là người bên gối hiểu rõ ta nhất!
Kiếm Bạch Lâu hướng Hạ Nghiên dựng thẳng ngón tay cái, cảm khái nói.