Chương 622 Trấn áp
Tiên thiên khí huyết! Tiên thiên khí huyết của Tần Tử Lăng đã tinh thuần đến mức biến hóa thành huyết sắc cự long, cách độ kiếp chỉ còn một bước ngắn!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngưng Tuyết giật mình nói.
- Thình thịch!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết còn chưa dứt lời, huyết sắc cự long đã chém giết cùng hỏa long, không mấy chốc, hỏa long bị xé rách thành tia lửa rơi đầy trời.
- Coong! Coong! Coong!
Hỏa long bị giết hết, Liệt Thiên Đao chém vào Kim Đan khiến nó phồng lớn thêm một trượng.
Hỏa diễm bao quanh mặt ngoài của Kim Đan cũng nổ tung nổ tung, từng khối hỏa cầu rơi xuống đại địa, mặt đất bị nóng chảy thành dịch thể màu đỏ, bốc hơi lên nhiệt khí kinh khủng.
Tần Tử Đường và đám người thấy cảnh tượng trước mắt đều rùng mình, không dám tưởng tượng nếu như những hỏa cầu đó đập vào người mình thì sẽ ra sao, chưa nói đến Kim Đan.
Cũng đến lúc này, họ mới thật sự hiểu được tu sĩ Kim Đan kinh khủng và cường đại đến mức nào.
- Kim Đan chi lực quả thực rất uy mãnh, nhưng so với lực lượng của ta vẫn còn kém một mảng lớn. Xem ra, bằng vào võ đạo chi lực của ta, có thể đánh cùng tu sĩ Kim Đan trung kỳ một trận. Nếu sử dụng long trảo và các thủ đoạn khác, có thể tiêu diệt cả Kim Đan hậu kỳ.
Tần Tử Lăng vừa cầm đao vừa đấu với Kim Đan, trong lòng ước định chiến lực của mình, không vội tiêu diệt Khương Thánh Vân.
Hiếm có cơ hội đấu với tu sĩ Kim Đan để luyện tay và lấy kiến thức, tất nhiên Tần Tử Lăng không muốn nhanh chóng giết chết Khương Thánh Vân.
- Coong! Coong! Coong!
Tần Tử Lăng cầm đao đấu trên không cùng Kim Đan, khiến mọi người hoa cả mắt, tâm tình khác nhau.
Thoải mái nhất không ai khác ngoài Kiếm Bạch Lâu và Hạ Nghiên, nhìn thấy Tần Tử Lăng như vậy, họ biết rằng trận chiến này đã không còn huyền niệm, chỉ còn chờ xem lúc nào hắn không muốn "chơi" nữa.
Đám người Lại Ất Noãn thì thở phào nhẹ nhõm.
Khương Thánh Vân dù có Kim Đan cũng không làm gì được Tần Tử Lăng, một trận chiến này, Khương Thánh Vân muốn giết Tần Tử Lăng là không thể, trừ phi hắn tự bạo Kim Đan.
Chỉ cần Khương Thánh Vân không giết được Tần Tử Lăng, đám người Lại Ất Noãn cũng không có gì phải lo lắng!
Sắc mặt Thượng Phác càng thêm âm trầm.
Công Tôn Vân hối hận đến ruột xanh lè, hận không thể tự đánh hai cái bạt tai.
- Không có chuyện gì lại đi quản chuyện của thái tử!
Đột nhiên, Khương Thánh Vân phun một ngụm máu tươi, máu đỏ tươi rơi xuống đất, nhìn vô cùng đau đớn.
Sắc mặt Khương Thánh Vân càng thêm tái nhợt, cả người cong lưng lên, như thắt lưng đứng không thẳng.
Kim Đan đã xuất hiện từng đạo vết nứt, phù văn đan văn trên đó bị đao mang chém chết.
Sắc mặt Thượng Phác thay đổi mấy lần, rốt cục bước ra, đứng sóng vai cùng Khương Thánh Vân, râu quai nón dựng đứng, hét lớn:
- Đủ rồi, dừng tay!
Thượng Phác giơ tay lên, thiên địa đột nhiên phong vân biến hóa.
Tầng mây trầm thấp lăn lộn, ngưng tụ thành một hắc long to lớn, quay quanh Tần Tử Lăng.
Dưới Phù Lao Sơn, bên trong rừng rậm có khí lưu màu xanh lục cuồn cuộn xông tới, hóa thành một con thanh sắc cự long, từ bên dưới bay lên ngươi của Tần Tử Lăng.
Đám người Hoàng Phủ Ngưng Tuyết, Mai Thiên Hành, Lại Ất Noãn, Tần Kiến Mai thấy thế đều có sắc mặt chợt biến.
- Sư thúc!
- Thái thượng trưởng lão!
Mọi người kinh hô, Lại Ất Noãn vội tế ra một con rồng lửa, gào thét lao xuống một con thanh long.
- Lớn mật!
Thượng Phác hét lớn, một thanh bích lục cự kiếm lao ra từ trên thân hắn, chém xuống hỏa long.
Hỏa long bị chém rụng đầu, hóa thành một thanh phi kiếm đỏ thẫm, lung lay sắp đổ trên không.
Đồng thời, toàn thân Lại Ất Noãn chấn động, huyết sắc trào lên mặt.
- Thượng Phác to gan!
Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên.
Tiếp đó, từ trong cơ thể của Tần Tử Lăng dâng lên một cỗ lực lượng mênh mông, có viễn cổ, có bá đạo uy mãnh.
Một cái long trảo hoàng kim lớn như núi cao, bên trên lóe ra màu vàng óng ánh, lộ ra lớp vảy rồng vô cùng chân thực.
Thượng Phác thi triển hắc long và thanh long cũng trở thành tiểu xa trước long trảo hoàng kim.
Long trảo vừa rơi xuống, chụp lấy một cặp sau long, sau đó bóp một cái.
- Thình thịch! Thình thịch!
Hai tiếng vang lên.
Hai con rồng bị bóp nát trong nháy mắt.
Long trảo hoàng kim không hề dừng lại, trong chớp mắt đã xuyên thấu qua hư không, xuất hiện trên đỉnh đầu Thượng Phác và Khương Thánh Vân.
Khí tức kinh khủng và lực lượng từ long trảo hoàng kim đã áp đỉnh xuống, khiến Khương Thánh Vân ngã nhào xuống đất, máu tươi trào ra từ miệng, cả người bị một cỗ lực lượng trấn áp, không thể cử động.
Thượng Phác kinh hoàng, vừa tế xuất bích lục cự kiếm đã bị long trảo hoàng kim đánh rơi.
Hai cỗ khí tức mạnh mẽ hơn cả Kim Đan của Khương Thánh Vân dâng trào trong cơ thể Thượng Phác, nhưng chưa kịp bộc phát đã bị long trảo hoàng kim ép trở lại.
Hai quả Kim Đan trong đan điền Thượng Phác không ngừng xoay tròn, cố gắng xông ra ngăn cản long trảo, nhưng đều vô ích.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Pháp lực xung quanh Thượng Phác nổ tung, hình thành những trận cuồng phong.
- Tần Tử Lăng, chuyện gì cũng từ từ!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết kêu lên, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giờ đây đầy lo lắng.
- Có lời gì thì nói sau, đợi ta trấn áp lão thất phu này đã!
Tần Tử Lăng hét lớn, cánh tay phải căng lên như cầu long quay quanh, lớn gấp mấy lần bình thường.
- Thình thịch!
Tần Tử Lăng đập xuống một chưởng, Thượng Phác cùng Khương Thánh Vân bị long trảo hoàng kim ép xuống đất, máu tươi từ miệng Khương Thánh Vân trào ra, chảy lên người Thượng Phác, nhuộm đỏ cả người.
Thiên địa yên tĩnh như chết, mọi người nhìn chằm chằm vào Thượng Phác và Khương Thánh Vân bị trấn áp dưới long trảo, mất hồn.
Một trảo trấn áp hai vị Kim Đan lão tổ, một trong số đó tu thành hai quả Kim Đan, thậm chí một người chỉ kém chút nữa sẽ đột phá Kim Đan trung kỳ.
Uy lực như vậy, ngoài Hoàng Phủ Ngưng Tuyết miễn cưỡng có thể đánh một trận, những người khác đều không thể.
Nhưng bây giờ, một trảo của Tần Tử Lăng vừa rơi xuống, khiến Thượng Phác không thể tế xuất Kim Đan, lại bị trấn áp dưới đất, võ lực kinh khủng này đã thẳng bức tới cảnh giới Tiên Anh, cảnh giới Địa Tiên!
Lôi điện phá vỡ tầng mây, cuồng phong gào thét, hạt mưa lớn như hạt đậu trút xuống.
Mưa bắt đầu, nhưng mọi người đều hồn nhiên không hay.
Hồi lâu sau, họ mới giật mình tỉnh lại, nhận ra mình đã bị nước mưa thấm ướt toàn thân.
Mưa đầu mùa dù ấm áp, nhưng lúc này lại lạnh lẽo, khiến Công Tôn Vân cũng phải run rẩy.
Kim Đan và pháp lực trong cơ thể Thượng Phác còn đang cố dâng trào, cố gắng thoát khỏi long trảo.
Nhưng càng giãy dụa, lực lượng kinh khủng càng xông vào cơ thể, trấn trụ Kim Đan và pháp lực của hắn.
Kinh mạch bắt đầu xuất hiện vết nứt, da thịt và gân cốt cũng văng tung tóe.
- Con tư sinh của Khương Thánh Vân, hắn muốn diệt toàn tộc Tần gia của ta thì có thể, nhưng ta giết hắn lại không được! Khương Thánh Vân muốn giết ta thì có thể, nhưng ta giết hắn vẫn là không được!
- Thượng Phác, ngươi là thái thượng trưởng lão, không theo lẽ thường mà làm việc, thiên vị bực ác tặc loạn luân như Khương Thánh Vân. Ngươi muốn hủy diệt đạo thống truyền thừa của lịch đại tổ tông Thiên Diễn Tông sao? Ngươi muốn biến Thiên Diễn Tông thành ma giáo tà giáo sao? Ngươi muốn cho thiên hạ thấy Thiên Diễn Tông như một sự hổ thẹn nhục nhã của luyện khí sư sao, muốn phá hoại Thiên Diễn Tông từ bên trong rồi cảm thấy thống khoái sao?
- Ngươi làm như thế, dù chết, làm sao có mặt mũi để gặp lịch đại tiên tổ của Thiên Diễn Tông! Coi như ta hôm nay tiêu diệt ngươi, lịch đại tiên tổ của Thiên Diễn Tông dưới suối vàng có biết, cũng chỉ sẽ nói ta giết rất hay!
Tần Tử Lăng uy nghiêm, thanh âm vang vọng giữa thiên địa, như tiếng sấm chấn động.
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng sấm xa xa đáp lại thanh âm của Tần Tử Lăng.
- Thượng Phác, ngươi còn dám giãy dụa, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không dám tiêu diệt ngươi sao?
Tần Tử Lăng quát lớn, kim trảo như núi tiếp tục trấn áp.
- Kẹt kẹt kẹt!
Dưới kim trảo, thanh âm xương cốt bị ép vỡ vang lên.
Máu tươi từ khóe miệng Thượng Phác chảy ra.
- Tần đạo hữu, xin thủ hạ lưu tình!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết giật mình tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch hướng về phía Tần Tử Lăng hành lễ.