Chương 634 Nhị cửu thiên kiếp
Nguyên lai ngươi đã có dự định từ trước, vậy ta an tâm rồi.
Tiêu Thiến nghe vậy, liền thở dài nhẹ nhõm.
- Yên tâm đi, có một vị thê tử nũng nịu như ngươi, ta khẳng định sẽ rất quý trọng tính mạng của mình.
Tần Tử Lăng nói.
Tiêu Thiến nghe vậy liền lườm Tần Tử Lăng một cái, sau đó hơi đỏ mặt cúi đầu không nói gì.
Tần Tử Lăng thấy thế không khỏi cảm thấy thèm muốn, giơ tay lên, mây mù rơi xuống, bao phủ hai người, rồi thần hồn tràn ra, trong mây mù hiện ra cảnh tượng của Thiên Cung.
Tiêu Thiến nhìn từng ngọn hào quang bắn ra từ cung điện, bao quanh bởi mây mù, dường như là Thiên Cung trong truyền thuyết, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Tiêu Thiến cảm giác không thích hợp, mặt đỏ hồng, uốn éo người muốn thoát khỏi bàn tay ma quái của Tần Tử Lăng, nhưng không thể chạy trốn được!
...
Sáng sớm, Tần Tử Lăng bước ra khỏi Càn Khôn Động Thiên, còn Tiêu Thiến thì bước vào dòng sông Ly Long chảy qua thế giới động thiên, bắt đầu tiến thêm một bước luyện hóa hậu thiên khí huyết cốt tủy thành tiên thiên khí huyết chân tủy.
Ra khỏi Càn Khôn Động Thiên, Tần Tử Lăng đến Vân La Hồ, tìm chín ngọn núi nhỏ cao ba mươi đến năm mươi trượng, thi triển thần thông, nhấc từng ngọn núi lên, chuyển vào Càn Khôn Động Thiên, đặt dọc theo dòng sông Ly Long.
Những ngọn núi nhỏ ấy, từ bên ngoài đại thế giới nhìn vào không có gì đặc biệt, nhưng khi đặt vào thế giới động thiên thì hoàn toàn khác biệt.
Thế giới động thiên bây giờ mới chỉ là sơ khai, không gian hữu hạn, từng ngọn núi rơi xuống, cắm thẳng vào mây xanh, dường như muốn chống đỡ cả bầu trời.
Mây mù lượn lờ giữa sườn núi, dưới chân núi có dòng Ly Long chậm rãi chảy xuôi, từng tia nước sông thẩm thấu vào núi, khiến cho từng ngọn núi mơ hồ mang theo một tia linh khí, nhìn lại như rất giống với tiên sơn tiên cảnh.
- Không tệ, không tệ.
Đợi chút nữa sai người xây mấy tòa cung điện lâu đài, ta sẽ dời vào động thiên này.
Khi đó, trừ không gian còn có chút nhỏ, ngược lại có cảm giác giống như động thiên phúc địa.
Tần Tử Lăng rất hài lòng với kiệt tác của mình, lại nhìn thêm vài lần đoạn sông máu Ly Long bị che khuất bởi ngọn núi xanh tươi.
Thấy Tiêu Thiến đang tu hành, một vệt hư ảnh của thanh long quay quanh trên không, càng ngày càng gần như lộ vê chân thực, tản ra lực lượng mạnh mẽ cùng sinh khí nồng nặc, Tần Tử Lăng không khỏi vui vẻ gật đầu, sau đó rời khỏi động thiên lần nữa.
Rời khỏi động thiên, Tần Tử Lăng hạ lệnh.
Rất nhanh, Trịnh Tinh Hán, Mục Huyên, Lữ Thái Cường, Trầm Tu Cẩn, Dư Nham, Bao Anh Tuấn, Vân Thái, Khúc Thần Long, Thiệu Nga, Lưu Tiểu Cường, Thạch Hổ, Thạch Long, Tiêu Thừa Phương, Phù Quế Toàn, Hạ Đông Lâm, Lam Thanh Hà, Hạ Nghiên, Thôi Sơn Hà, Tần Hưng Bảo, và Tần Hưng Bằng, tổng cộng hai mươi người, lần lượt đến Vô Cực Điện.
Hai mươi người này, tuổi tác lớn nhất là Trịnh Tinh Hán, Thôi Sơn Hà, và Khúc Thần Long, đều mới vừa chững chạc, có thể nói đều đang ở độ tuổi tráng niên.
Hơn nữa, phần lớn trong số họ đều đạt đến cảnh giới võ đạo trung tông sư, một số thậm chí đã bắt đầu luyện tạng, là những người có hy vọng nhất trong Vô Cực Môn để trở thành Võ Thánh, thậm chí là Nhân Tiên.
Sau khi hai mươi người đã đến đông đủ, Tần Tử Lăng chuyển bọn họ vào Càn Khôn Động Thiên.
Chuyện bên ngoài, tạm thời do Thôi Bách Minh, Bạch Vũ Liệt Dương, và Tả Nhạc, các tông sư thế hệ trước xử lý.
Hai mươi người bị chuyển vào Càn Khôn Động Thiên, đương nhiên là chấn kinh đến rối tinh rối mù, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Tần Tử Lăng quả như nhìn tiên nhân, tràn đầy vẻ kính sợ.
Tần Tử Lăng phân phó mọi người vào huyết hà Ly Long để tu hành, bản thân thì để lại một đạo thần hồn ở bên trong để hộ pháp, rồi một lần nữa trở lại Vô Cực Điện.
Trở lại Vô Cực Điện, Tần Tử Lăng gọi đến các tông sư của luyện khí nhất mạch, phân phát một ít Pháp Tinh Thạch thượng phẩm và Pháp Huyết Tinh.
Mấy ngày sau, Tần Tử Đường cùng Tần Tại Tín dắt tay nhau đi đến.
Tần Tử Đường đã hấp thụ và luyện hóa huyết khí long mạch trong Long Đàm của Tần gia, bây giờ đã là đại tông sư.
Tần Tử Lăng truyền thụ cho hai người "Long Hổ Lôi Âm", sau đó dời họ vào Càn Khôn Động Thiên, an trí họ tại Lôi Tốn Cự Thạch Đại Trận, để họ mượn lôi điện tìm hiểu bí pháp luyện tạng.
Việc có thể hiểu được hay không phụ thuộc vào ngộ tính và thiên phú của từng người.
Trịnh Tinh Hán cùng nhóm người cũng phải đi con đường võ đạo như vậy.
Hai mươi ngày sau, tại Thiên Diễn Sơn trên một ngọn núi như kiếm, mây đen rậm rạp, có lôi điện như rồng rắn đi khắp trong mây đen, thiên uy kinh khủng bao phủ đại địa.
Trên ngọn núi, Lại Ất Noãn cầm kiếm đứng ở đây.
Ở phía đông ngọn núi, có thái thượng trưởng lão của Thiên Diễn Tông, tông chủ và mấy vị trưởng lão, cùng với Tần Tử Lăng và Kiếm Bạch Lâu.
- Oanh!
Một tiếng sấm vang lớn, một đạo lôi đình tử sắc như rồng rắn to lớn đánh xuống từ trên trời, nhắm thẳng vào Lại Ất Noãn.
- Đây chính là nhị cửu thiên kiếp sao?
- Uy lực của đạo lôi đình đầu tiên thật bình thường!
Tần Tử Lăng hơi nheo mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Thiên kiếp của tu sĩ Kim Đan còn được gọi là nhị cửu thiên kiếp, gồm mười tám đạo lôi đình, mỗi đạo lôi đình có uy lực mạnh hơn đạo trước.
Qua được thì kết Kim Đan, không qua được thì thân tử đạo tiêu.
- Tới đi!
Lại Ất Noãn đối diện với lôi đình đang bổ xuống, râu tóc đều dựng đứng, hét lớn một tiếng, kiếm trong tay phóng lên cao, tóe ra kim mang chói mắt, hóa thành một thanh cự kiếm.
Một kiếm bổ xuống.
- Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, đạo lôi đình thứ nhất bị chém vỡ, hóa thành từng tia điện mang rồi biến mất.
Tuy nhiên, vừa chém phá đạo lôi đình thứ nhất, thì đạo lôi đình thứ hai, to lớn và chói mắt hơn, lại bổ xuống.
Lại Ất Noãn tiếp tục dùng một kiếm chém phá.
Lôi đình cứ tiếp nối nhau.
Ban đầu, mọi người còn tỏ ra bình tĩnh, nhưng về sau, Kiếm Bạch Lâu, các trưởng lão và tông chủ Thiên Diễn Tông đều trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Ngay cả hai vị thái thượng trưởng lão cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ có Tần Tử Lăng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Trước đó vài ngày, Tần Tử Lăng đã dùng một phần nhỏ Tử Tiêu Lôi Đình để đánh Lại Ất Noãn, uy lực cũng lớn, nên hắn biết rõ nội tình của vị lão sư này.
Quả nhiên, Lại Ất Noãn hữu kinh vô hiểm vượt qua thiên kiếp, thậm chí không cần dùng đến kim sắc Lôi Kiếp Dịch.
- Chúc mừng Lại sư huynh!
Tất cả trưởng lão thấy Lại Ất Noãn vượt qua thiên kiếp, nhao nhao tiến lên chúc mừng, tâm tình cao hứng kích động, nhưng cũng có chút phức tạp không nói ra được.
Ai có thể nghĩ rằng, người từng từ đỉnh cao rơi xuống đáy cốc như Lại Ất Noãn, cuối cùng lại leo lên đỉnh cao, thậm chí trở thành Kim Đan lão tổ?
- Về sau phải đổi xưng hô thành thái thượng trưởng lão!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết mỉm cười nói.
Mọi người nghe vậy, lại vội vã một lần nữa hướng Lại Ất Noãn hành lễ, khiến Thượng Phác nhìn một màn này, biểu tình ít nhiều có chút vi diệu.
Trước đây không lâu, hắn còn cao cao tại thượng răn dạy Lại Ất Noãn, kết quả bây giờ, Lại Ất Noãn đã trở thành Kim Đan lão tổ, ngang hàng với hắn.
- Lại sư huynh, ngươi bây giờ đã thành tu sĩ Kim Đan, ngươi có muốn cử hành đại yến Kim Đan không?
Mai Thiên Hành tiến lên hỏi.
Mai Thiên Hành là tông chủ, địa vị vốn cùng cấp với thái thượng trưởng lão.
Trước khi Lại Ất Noãn bị giảm tu vi, hắn là cao thủ số một trong tất cả trưởng lão Thiên Diễn Tông, vì vậy mọi người trong cùng thế hệ đều tôn kính gọi hắn là sư huynh.
Mai Thiên Hành khi chưa làm tông chủ cũng gọi Lại Ất Noãn là sư huynh, bây giờ vẫn tiếp tục xưng hô như vậy, thể hiện sự tôn trọng và gần gũi.
- Thiên Diễn Tông chúng ta có một vị tu sĩ Kim Đan, đó là đại sự, tất nhiên phải tổ chức yến tiệc, mời hết các tông môn đồng đạo đến đây xem lễ!
Nguyễn Cường không đợi Lại Ất Noãn trả lời, đã cướp lời nói.
Hắn cùng Lại Ất Noãn là đồng môn sư huynh đệ, hai người có cảm tình rất sâu.
Bây giờ Lại Ất Noãn trở thành tu sĩ Kim Đan, người cao hứng nhất chính là Nguyễn Cường.