← Quay lại trang sách

Chương 638 Tiêu Thiến độ kiếp

Nửa năm sau khi Tịch Tổ Hồng của Thái Đỉnh Môn độ kiếp thành công, Thái Đỉnh Môn đã ra lệnh tổ chức đại yến Tiên Anh trên Thái Đỉnh Sơn sau ba tháng.

Toàn bộ tu sĩ Kim Đan, chưởng giáo các đại tông môn, và các quốc quân trong phạm vi vạn dặm hải vực Huyền Minh Đại Lục đều phải đến chúc mừng và triều kiến.

Những ai không đến sẽ bị giết không tha!

Tin tức này lan truyền khắp nơi, gây chấn động toàn bộ Huyền Minh Đại Lục và các thế lực trong phạm vi vạn dặm hải vực.

Các tu sĩ Kim Đan đều sợ hãi và phẫn nộ, nhưng không một ai dám phản kháng.

Tiên Anh lão tổ đã là Địa Tiên, pháp lực vô biên, lại có tiên khí trong tay, trừ phi có hơn mười tu sĩ Kim Đan hậu kỳ liên hợp lại, bằng không không có cách nào chống lại.

Ngay lúc Thái Đỉnh Môn phát lệnh, Tiêu Thiến đạp xuống đỉnh Lôi Sơn từ tiểu kết giới Phong Lôi, trên thân còn mơ hồ có điện mang chớp động.

- Ta chuẩn bị nghịch chuyển một tia hậu thiên khí huyết cốt tủy cuối cùng trong thân thể.

Nàng nói với Tần Tử Lăng, còn hắn thì đang ôm một khối Pháp Huyết Tinh để tu luyện.

- Không tiếp tục rèn luyện sao?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Tiếp tục rèn luyện, thân thể cũng không thể mạnh thêm được nữa.

Tiêu Thiến trả lời.

- Tốt!

Tần Tử Lăng gật đầu, nói:

- Ngươi vào huyết hà Ly Long tu hành đi.

Nhân Tiên Kiếp có uy lực lớn hơn Kim Đan Kiếp, sợ rằng sẽ gây nên dị tượng lớn, không khỏi kinh động ngoại giới.

- Ta hiện tại sẽ lên đường đi hải ngoại tìm một chỗ thích hợp để ngươi độ kiếp.

- Được!

Tiêu Thiến thẳng thắn gật đầu, sau đó bước vào huyết hà Ly Long.

Bây giờ, mười tám vị võ đạo tông sư tu luyện tại huyết hà Ly Long phải rời đi toàn bộ.

Trong số mười tám người này, chỉ có chín người là có thể lĩnh ngộ được "Long Hổ Lôi Âm", chịu đựng lôi kiếp tốt nhất, thành công mượn lôi âm luyện tủy và trở thành Tiểu Võ Thánh.

Chín người còn lại hoặc là không thể tìm hiểu trong thời gian dài, hoặc là giống Tần Tại Tín mà luyện đến tẩu hỏa nhập ma.

Cuối cùng, chín người này vô duyên với Tiểu Võ Thánh, bị Tần Tử Lăng dịch chuyển ra khỏi Càn Khôn Động Thiên.

Dạng tỉ lệ thành công này kỳ thực đã rất cao.

Nếu không phải Tần Tử Lăng có Càn Khôn Động Thiên, sau đó thiết lập Lôi Tốn Cự Thạch Trận, nơi có thể giúp cho bọn họ tìm hiểu ngày đêm về công pháp và có Tần Tử Lăng tự mình chỉ điểm, đồng thời mỗi người bọn họ đều luyện hóa một tia huyết mạch của Ly Long, khiến cho khí huyết phát sinh biến hóa rất lớn, bằng không dù cố gắng cả đời, có thể sẽ không có ai lĩnh ngộ được bí pháp luyện tủy.

Hiện tại, những người còn lại trong Càn Khôn Động Thiên bao gồm Tần Tử Đường, Trịnh Tinh Hán, Mục Huyên, Bao Anh Tuấn, Vân Thái, Thiệu Nga, Lưu Tiểu Cường, Hạ Nghiên, Tần Hưng Bảo, và Thôi Sơn Hà, tổng cộng chín người.

Các sư huynh "lão nhân" của Tần Tử Lăng tại Hàn Thiết Chưởng Viện như Lữ Thái Cường, Thẩm Tu Cẩn và Dư Nham đều vô duyên với cảnh giới Võ Thánh, điều này khiến trong lòng Tần Tử Lăng có chút khó chịu và tiếc nuối, nhưng hắn đã làm tất cả những thứ có thể.

Những người còn lại mỗi ngày đều mượn lôi âm luyện tủy và uống huyết nhục của dị thú lục phẩm.

Vì vấn đề căn cơ, số người có thể triệt để trui luyện cốt tủy của tứ chi là rất ít, hầu như chỉ có thể luyện cốt tủy của hai tay, chỉ có Bao Anh Tuấn là luyện được cả tứ chi.

Không ai có thể luyện toàn thân như Tần Tử Lăng hay từ đầu trở xuống như Tiêu Thiến.

Nhờ huyết nhục của dị thú lục phẩm tương trợ, bọn họ tiến bộ rất nhanh.

Hạ Nghiên, nhờ được Tần Tử Lăng song tu trợ giúp, đã chạm tới cảnh giới Trung Võ Thánh.

Trịnh Tinh Hán thì được bồi dưỡng đặc biệt nên cũng đột phá cảnh giới Trung Võ Thánh.

Tần Tử Lăng nhìn thoáng qua Tiêu Thiến bước vào huyết hà Ly Long, rồi nhìn lại mười người đang luyện tủy, sau đó rời khỏi Càn Khôn Động Thiên và trở về Vô Cực Điện.

Trở về Vô Cực đại điện, Tần Tử Lăng liền sai người mời Kiếm Bạch Lâu tới.

Kiếm Bạch Lâu bây giờ đã là Huyền Sư, và cũng là Huyền Sư duy nhất của Vô Cực Môn.

Võ đạo yêu cầu sự dũng mãnh, kiên quyết tiến thủ.

Do đó, chỉ cần có tài nguyên tiến bổ khí huyết và lĩnh ngộ công pháp, một người có thể tiến bộ không ngừng.

Trịnh Tinh Hán và những người khác, nhờ lĩnh ngộ bí pháp luyện tủy và có huyết nhục của dị thú lục phẩm tiến bổ khí huyết, đã trở thành Võ Thánh.

Nhưng luyện khí nhất đạo lại chú trọng tiến hành theo chất lượng, dục tốc tắc bất đạt.

Cho nên, dù Tần Tử Lăng cung ứng đủ Pháp Tinh Thạch thượng phẩm cùng Pháp Huyết Tinh, cũng chỉ có người có căn cơ vững chắc nhất và thiên phú cao nhất như Kiếm Bạch Lâu, mới có thể dẫn lôi thối thể trước và trở thành Huyền Sư.

Những đệ tử luyện khí tông sư khác còn cần thêm thời gian rèn luyện mới có thể dẫn lôi thối thể.

Sau khi thông báo với Kiếm Bạch Lâu, Tần Tử Lăng đạp lên Huyết Thương Ưng rời khỏi Phương Sóc Quận, hướng về phía biển khơi.

Ba ngày sau, Tần Tử Lăng đến một hòn đảo không người phía bắc Huyền Minh Đại Lục, cách đại lục hơn sáu ngàn dặm.

Trên đảo, một nữ tử mặc thanh sắc chiến giáp, tay cầm trường thương, đứng trên gò núi.

Đó chính là Tiêu Thiến, tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, tư thế hiên ngang.

Nàng đã nghịch chuyển toàn bộ hậu thiên khí huyết cốt tủy thành tiên thiên khí huyết chân tủy.

Cuồng phong gào thét, vô tận mây đen từ bốn phương tám hướng kéo đến, biển rộng nhấc lên cơn sóng thần, bao phủ hòn đảo, phát ra âm thanh ùng ùng.

Bầu trời xanh biếc nhanh chóng bị mây đen thay thế, mặt trời bị che khuất, bầu trời tối sầm lại.

Mây đen lăn lộn, vòng xoáy đang chuyển động, lộ ra ám hồng sắc, từng đạo điện xà du động, thiên uy kinh khủng đáp xuống, bao phủ thiên địa như ngày tận thế.

Thủy tộc trong đại dương cảm nhận được thiên uy kinh khủng, điên cuồng thoát khỏi hải vực, sinh vật trên các hòn đảo xung quanh đều nằm im, không nhích động, như đã chết.

Tiêu Thiến ngửa đầu nhìn trời, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt kiên định, không sợ hãi.

Cách hòn đảo tám dặm, dưới mặt biển, Tần Tử Lăng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt xuyên thấu qua nước biển, nhìn vào kiếp vân trên trời, trong mắt hiện ra vẻ ngưng trọng.

Mặc dù thiên kiếp chưa hạ xuống, nhưng Tần Tử Lăng đã cảm giác được uy lực của thiên kiếp này mạnh mẽ hơn nhiều so với nhị cửu thiên kiếp của Lại Ất Noãn.

Tại Huyền Minh Đại Lục, về phía nam, ở Thái Đỉnh Môn, trên Thái Đỉnh Sơn, ngọn núi cao ba nghìn trượng, mây mù tung bay ở giữa sườn núi.

Mây mù mờ mịt thỉnh thoảng hiện ra cung điện, hoặc lộ ra một góc, hoặc lộ ra phần đỉnh, hoặc lộ ra hơn một nửa, xa xa nhìn lại, như là Tiên Cung trên trời.

Trên đỉnh Thái Đỉnh Sơn có một tòa cung điện khổng lồ màu đỏ thẫm, phảng phất như một vòng hồng treo trên đỉnh núi, lại như một đoàn lửa đang cháy hừng hực, ánh hồng cuối chân trời.

Bầu trời phía trên cung điện đỏ thẫm, thỉnh thoảng hiện ra hư ảnh của các loại dị thú đang bị thiêu đốt, tỏa ra khí tức cường đại.

Trong cung điện, một vị nam tử có tướng ngũ đoản, cổ ngắn đầu lớn, trên đầu mang thép cô, tóc đỏ thẫm, tỏa ra khí thế cuồng ngạo.

Người này đang ôm một khối Pháp Huyết Tinh lớn để tu hành, trên thân tản mát ra khí tức huyền diệu, hoàn toàn bất đồng với khí chất của hắn.

Khí tức kia bốc lên, đến mức trên bầu trời của cung điện cũng phải xuất hiện hình ảnh hư ảo của dị thú.

Đột nhiên, người này tựa hồ cảm ứng được điều gì đó, chậm rãi mở hai mắt.

Khi vừa mở mắt, từ hai mắt hắn phát ra hai đạo hỏa quang chói mắt, hầu như ngưng tụ thành thực thể.

Hắn nhìn về phía bắc, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Người này chính là Tịch Tổ Hồng, chưởng giáo của Thái Đỉnh Môn.

Tịch Tổ Hồng lững thững bước ra khỏi cung điện, lần nữa đưa mắt nhìn về phương bắc.

Sau đó, sắc mặt hắn hơi biến đổi, hóa thành một đạo hồng quang bay về phía bắc.

- Ầm ầm!

Một tiếng vang lớn phát ra.