Chương 639 Địa Tiên xuất thủ
Một đạo tử sắc lôi đình vỡ ra từ kiếp vân, đánh thẳng về phía Tiêu Thiến.
Đạo tử sắc lôi đình này có hình dạng giống với kiếp lôi của Lại Ất Noãn Kim Đan, đều mang hình dáng long xà, nhưng rõ ràng lớn hơn một bậc, màu sắc cũng đậm hơn, tản ra khí tức hủy diệt kinh khủng.
Uy lực của nó ít nhất gấp rưỡi so với đạo kiếp lôi đầu tiên trong nhị cửa thiên kiếp của Lại Ất Noãn
- Lôi kiếp của Nhân Tiên Kiếp quả nhiên có uy lực lớn hơn nhiều so với Kim Đan Kiếp, chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu đạo!
Tần Tử Lăng, ẩn nấp dưới mặt biển, ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng và lo lắng.
Tiêu Thiến có căn cơ vững chắc, lại ngày đêm rèn luyện tại đỉnh Lôi Sơn trong tiểu kết giới Phong Lôi, nếu nàng đang độ nhị cửu thiên kiếp, Tần Tử Lăng sẽ không hề lo lắng.
Tuy nhiên, hắn lo lắng rằng Tiêu Thiến không phải đang độ mười tám đạo nhị cửu thiên kiếp, mà là hai mươi bảy đạo của tam cửu thiên kiếp.
Nhìn qua chỉ nhiều hơn chín đạo, nhưng uy lực của từng đạo lôi đình cộng lại, đến hai mươi bảy đạo thì trở nên cực kỳ khủng khiếp.
- Oanh!
Trong lúc Tần Tử Lăng đang lo lắng, Tiêu Thiến đã nhẹ nhàng đẩy lùi lôi đình bằng một thương.
Trong tay nàng vẫn là Thanh Long Thương, nhưng không phải cây thương cũ, mà là một cây thương mới được Tần Tử Lăng tìm thấy trong Lôi Sơn, làm từ một loại xương gai không tên nhưng cực kỳ bền bỉ.
Sau khi Tần Tử Lăng tìm được cánh cửa thông đạo tiến vào tiểu kết giới Phong Lôi, hắn thường xuyên tranh thủ dùng thần hồn thăm dò bên trong.
Tiểu kết giới Phong Lôi rất rộng lớn, thần hồn của Tần Tử Lăng lại bị lôi điện và phong nhận quấy rối, nên tiến độ thăm dò không nhanh.
Tuy nhiên, hắn vẫn tìm được không ít vật tốt, trong đó có cây Thanh Long Thương mà Tiêu Thiến đang sử dụng.
Một đạo lôi đình bị đẩy lùi, rất nhanh lại có một đạo khác bổ xuống, uy lực càng lớn hơn.
Tiêu Thiến vẫn nhẹ nhàng đẩy lùi.
Lôi đình liên tiếp tấn công, mỗi đạo sau mạnh hơn đạo trước, đến đạo thứ mười tám thì uy lực đã gần ngang bằng với lôi kiếp ở đỉnh Lôi Sơn.
Nhưng bầu trời trên đỉnh đầu Tiêu Thiến vẫn bị kiếp vân bao phủ, một vòng xoáy màu đỏ sậm không ngừng xoay tròn trong kiếp vân, điện mang bên trong liên tục chớp động, như thể đang dựng dục một hung thai tuyệt thế.
- Quả nhiên không phải nhị cửu thiên kiếp!
Tần Tử Lăng dưới mặt biển trầm mặt xuống, không tự chủ nắm chặt nắm đấm.
Ngay lúc này, Tần Tử Lăng cảm nhận được một cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ đang từ phương nam đang nhanh chóng tới gần.
Hắn không lập tức quay đầu, mà nhắm mắt lại, thu liễm khí tức toàn thân, mở thần nhãn ở mi tâm.
Thần hồn của hắn bây giờ đã có thể nhìn thấu không gian, thăm dò vào hư không xa xôi để hấp thu năng lượng, thật sự huyền diệu khó lường.
Người đến có thực lực cực mạnh, nếu Tần Tử Lăng dùng mắt thường nhìn trộm, dù ở khoảng cách xa, cũng khó tránh bị phát hiện.
Nhưng nếu dùng thuần dương chi lực của thần hồn ở cảnh giới Hiển Thánh, nguy cơ bị phát hiện sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Nguyên nhân vì sao Tần Tử Lăng không lựa chọn Phương Sóc Quận, vì lo ngại thiên kiếp của Tiêu Thiến sẽ dẫn dụ cường giả, bại lộ thân phận của cả hai.
Ngay từ đầu, hắn không đứng trên mặt biển để hộ pháp cho Tiêu Thiến, mà trốn dưới đáy biển để phòng bị cường giả và đặt bản thân vào trường hợp xấu nhất.
Dù hắn đã tìm được chỗ hải ngoại cách đất liền hơn sáu ngàn dặm, bốn phía lại không có đảo và thế lực nào, nhưng vẫn kinh động đến cường giả.
Xa xa, một đạo hồng quang rơi xuống, hiện ra thân ảnh Tịch Tổ Hồng.
- Minh Diệt Tử Tiêu Lôi, đây là Nhân Tiên Kiếp, hơn nữa còn là tam cửu thiên kiếp!
Tịch Tổ Hồng lộ vẻ khiếp sợ.
- Ha ha, khí huyết kình lực trên thân nữ tử này đã tinh thuần tới mức sinh ra tiên mộc chi lực!
Mộc sinh hỏa, ha ha, trời giúp ta rồi!
Có nữ tử này làm lô đỉnh, Tiên Anh của ta nhất định có thể nhanh chóng trưởng thành.
Rất nhanh, vẻ khiếp sợ trên mặt Tịch Tổ Hồng biến thành vui mừng khôn xiết.
Nhìn về phía Tiêu Thiến, hai mắt hắn lộ rõ vẻ tham lam cực nóng.
Trong niềm vui mừng khôn xiết, Tịch Tổ Hồng không vội tới gần khu vực độ kiếp, mà thu liễm khí tức, lẳng lặng quan sát từ xa.
Nhân Tiên Kiếp vốn khó hơn Kim Đan Kiếp rất nhiều, lại là tam cửu thiên kiếp, nên độ khó càng lớn.
Tịch Tổ Hồng không muốn sự hiện diện của mình ảnh hưởng đến Tiêu Thiến đang độ kiếp.
Sau khi Tịch Tổ Hồng thu liễm khí tức, uy lực của Minh Diệt Tử Tiêu Lôi Đình càng lớn hơn, tạo ra động tĩnh ngày càng lớn.
Rất nhanh, mấy đạo hào quang từ các đảo nhỏ ngoài ngàn dặm bay lên, hướng về phía khu vực độ kiếp.
Tuy nhiên, khi cách mấy chục dặm, nhìn thấy thiên kiếp chi uy, có người lập tức quay đầu rời đi.
Một số người hiếu kỳ hơn thì bay gần hơn chút.
- Cút!
Một âm thanh như tiếng sấm vang lên bên tai những người đang nỗ lực tới gần khu vực độ kiếp.
Tại ngoài ngàn dặm có thể cảm ứng được thiên kiếp và chạy tới quan sát, chí ít cũng là những nhân vật nửa bước Kim Đan.
Trên hải vực này, họ là bá chủ một phương.
Nhưng khi nghe thấy lệnh truyền âm đó, nhìn thấy nam tử mặc áo bào tím, đội mũ thép đứng trên mặt biển, tất cả đều sợ run, xa xa cúi rạp người chào rồi quay đầu rời đi.
- Chẳng lẽ người kia chính là Tịch Tổ Hồng?
Tần Tử Lăng thấy những người bị kinh động chạy đến đây để quan sát, khi thấy nam tử kia thù liền cúi đầu rồi vội vàng rời đi, thần sắc hắn càng trở nên ngưng trọng hơn.
Hắn biết mình và Tiên Anh lão tổ cách nhau hai đại cảnh giới, trong đó có một cái là đại cảnh giới hoàn chỉnh.
Tiên Anh lão tổ đã là tiên nhân chân chính.
Mặc dù Tần Tử Lăng tiến bộ nhanh chóng trong thời gian qua, nhưng không vượt qua thiên kiếp, thực lực vẫn chưa đạt đến mức có thể chống lại Tiên Anh lão tổ.
- Oanh!
Một tiếng vang lớn phát ra.
Một đạo lôi đình lớn như cột đá, ánh sáng chiếu rọi mấy trăm dặm hải vực, đánh thẳng xuống Tiêu Thiến lần thứ hai.
Một con thanh long điên cuồng xông lên, nhưng bị lôi đình đánh hóa thành hư vô.
Lôi đình tiếp tục rơi xuống, Tiêu Thiến liền cầm thương bắn thẳng về hướng lôi đình.
Khí huyết kình lực cuồn cuộn dồn vào Thanh Long Thương, tạo thành một luồng sáng chói mắt ngăn cản lôi đình.
Cả hai giằng co giữa không trung.
Một đoàn ánh sáng hình thành giữa hai lực lượng, không ngừng bành trướng, trên đó có hồ quang đang chớp động, tỏa ra sức mạnh bạo tạc khủng khiếp.
Hộ giáp trên cánh tay Tiêu Thiến nổ tung, dưới chân nàng, núi đá vỡ vụn, tạo thành một hố to.
- Oanh!
Hai cỗ lực lượng không ngừng lấn ép nhau, quang mang rốt cục không chịu nổi trọng áp, bùng nổ.
Lôi đình tiêu thất, Tiêu Thiến cùng Thanh Long Thương bị nổ bay lên, đập mạnh xuống bãi cát.
Vị trí nàng đứng trên đỉnh núi gần như đã bị san phẳng.
Máu tươi từ miệng Tiêu Thiến tuôn ra, nhuộm đỏ bãi cát.
Trên thân nàng xuất hiện nhiều vết nám đen, lửa điện không ngừng nổ ra.
- Thực sự là cường đại, đáng tiếc!
Tịch Tổ Hồng ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ nuối tiếc.
Trên bầu trời đảo nhỏ, kiếp vân không tiêu thất, ngược lại vòng xoáy trong kiếp vân càng lúc càng nhanh, sâu hơn, như thể muốn thôn phệ tất cả.
Khí tức hủy diệt kinh khủng phát ra từ bên trong.
Dưới thiên kiếp, dù Tịch Tổ Hồng là Địa Tiên cũng không dám xuất thủ cướp người.
- Một đạo cuối cùng!
Tuy Tần Tử Lăng biểu hiện ngưng trọng nhưng đã buông lỏng xuống.
Khi Tần Tử Lăng trầm tĩnh lại, Tiêu Thiến lấy ra một bình thuốc nhỏ, trong mắt lóe lên một tia đau lòng, sau đó dứt khoát nuốt vào.
Bình thuốc chứa kim sắc Lôi Kiếp Dịch, có trăm giọt nhiều.
Trăm giọt Lôi Kiếp Dịch vào cổ họng, sinh cơ trên thân Tiêu Thiến lại không ngừng hồi phục.
Nám đen trên da nàng rụng xuống, để lộ da thịt trắng nõn bóng loáng.
Tiêu Thiến đứng dậy, tay cầm Thanh Long Thương, ngẩng đầu nhìn trời.
- Cái này...
Tịch Tổ Hồng trợn to mắt, không dám tin.
- Tốt!
- Thực sự là lão thiên cũng muốn giúp ta, nữ nhân này còn có thứ khởi tử hồi sinh tốt như vậy!
Rất nhanh, Tịch Tổ Hồng lại lộ vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
- Oanh!
Cuối cùng, một đạo lôi đình bổ xuống.
Tiêu Thiến cố gắng chống lại, nhưng sau một khoảng thời gian, cả người lại bị nổ bay lên không trung.
- Ha ha!
Tiêu Thiến còn chưa kịp chạm đất, Tịch Tổ Hồng đã bật cười cuồng loạn.
Một bàn tay lớn lấp lánh hào quang, năm ngón xòe ra, thăm qua hư không, chụp lấy Tiêu Thiến.
- Cút!
Một tiếng quát chói tai vang lên từ trong thiên địa khi Tịch Tổ Hồng thi triển bàn tay lớn.
Ngay sau đó, một đạo u hắc đao mang từ đáy biển phóng lên cao, chém phá hư không, hướng về phía bàn tay lớn của Tịch Tổ Hồng.
Gần như đồng thời, một con thủy long vọt lên từ biển, bao trùm lấy Tiêu Thiến.