Chương 647 Đầu sắt
Long trảo biến thành núi vàng cuối cùng vẫn bị tử sắc lôi đình trấn áp.
Tần Tử Lăng duỗi tay nắm chặt long trảo, gân xanh mạch máu trên cánh tay căn căn nhô ra, khí huyết cuồn cuộn kình lực cùng pháp lực xuyên vào long trảo.
Long trảo tỏa ra kim mang con mạnh hơn, tiếp tục đối kháng cùng lôi đình.
Biểu tình của Tần Tử Lăng càng đau đớn, sơn thee phía dưới hai chân lại càng văng tung tóe, tạo ra một hố to.
- Ùng ùng!
Vòng xoáy kiếp vân tiếp tục xoay tròn, lôi đình trên long trảo cuối cùng cũng đứt đoạn, nổ tung, phát ra ánh sáng màu tím chói mắt rồi biến mất giữa thiên địa.
- Bành!
Tần Tử Lăng ngã xuống đất, sau đó giùng giằng bò lên.
Một khối Pháp Huyết Tinh trôi nổi trước người, cuồn cuộn pháp lực tràn ra, bị Tần Tử Lăng hút vào cơ thể.
Đồng thời, hắn cầm một cái bình đổ mấy ngụm lớn vào miệng rồi cất vào.
- Hắn vậy mà vượt qua thứ đạo lôi đình thứ ba mươi hai!
Có người kinh hô.
- Vô dụng, còn bốn đạo nữa!
- Đáng tiếc khối Pháp Huyết Tinh lớn như thế kia!
Một vị trưởng lão Thái Đỉnh Môn bĩu môi nói, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Pháp Huyết Tinh trước người Tần Tử Lăng.
Không biết qua bao lâu, Pháp Huyết Tinh trước người Tần Tử Lăng mất đi sáng bóng, phía trên bò đầy vết nứt như mạng nhện.
Một cơn gió thổi tới, Pháp Huyết Tinh hóa thành bột phấn, theo gió tản ra.
- Đáng tiếc quá, khối Pháp Huyết Tinh lớn như thế!
Lần này không chỉ có trưởng lão Thái Đỉnh Môn tiếc hận, mà các tu sĩ Kim Đan từ các tông môn khác cũng đều mang vẻ mặt tiếc hận.
Chỉ có Tịch Tổ Hồng hơi nhíu mày, trong mắt toát ra vẻ ngoài ý muốn.
- Khối Pháp Huyết Tinh kia nhìn màu sắc còn tồn trữ không ít pháp lực, lại bị hắn hấp thu hết.
- Kinh mạch của hắn, đến tột cùng thì đan điền của hắn chứa bao nhiêu pháp lực?
Trong lúc Tịch Tổ Hồng kinh nghi, đạo lôi đình thứ ba mươi ba rơi xuống.
Lần này, tình huống của Tần Tử Lăng càng không thể chịu nổi thêm, nhưng hắn vẫn kiên trì tới.
Tất cả mọi người cảm giác thật bất ngờ, cũng không kìm lòng nổi mà cảm thấy kính nể.
Một vị Huyền Sư đối mặt với tứ cửu thiên kiếp, vậy mà có thể kiên trì đến đạo lôi đình thứ ba mươi ba, cái này quả thực quá nghịch thiên!
- Ầm ầm!
Đạo lôi đình thứ ba mươi tư rơi xuống.
Rất nhiều người vô ý thức nhắm hai mắt lại.
Không biết là do lôi đình quá chói mắt hay vì không đành lòng chứng kiến một nhân vật nghịch thiên bị chôn vùi dưới lôi đình.
Nhưng sau tiếng lôi đình rơi xuống, âm thanh lôi điện vẫn duy trì không ngừng, không có dấu hiệu biến nhanh chóng.
Mọi người lại mở mắt, con mắt càng mở càng lớn, không thể tin vào những gì họ thấy.
Dưới lôi đình, Tần Tử Lăng vẫn thủ cầm long trảo, giơ cao lên.
Lôi đình không ngừng ùng ùng hướng xuống, tựa hồ muốn đục lỗ, muốn đẩy hắn thật sâu xuống lòng đất.
Nhưng hắn vẫn bất khuất đứng vững.
Trên cánh tay, bắp thịt và mạch máu không ngừng nứt toác ra, máu tươi chảy ròng.
Qua hồi lâu, lôi đình biến mất.
Tần Tử Lăng ngã quỵ lần nữa.
Lần này, hắn không còn diễn kịch.
Hắn đã thực sự kiệt sức.
Đạo lôi đình thứ ba mươi tư đã có uy lực ngang với cực hạn của hắn rồi.
- Tặc thiên a, ta chẳng phải chỉ là ngũ hành cùng tu thôi sao, vì sao lại phải đuổi cùng giết tận như vậy?
- Còn hai đạo a!
Tần Tử Lăng giùng giằng từ dưới đất bò dậy, trong lòng thật muốn giơ lên ngón tay giữa đối với lão thiên.
Chiêu mạnh nhất của hắn, chính là dung hợp huyết mạch thần thông cùng long trảo.
Sau một chiêu này này, cả người hắn sẽ thoát lực, thời gian ngắn rất khó khôi phục lại, coi như dùng kim sắc Lôi Kiếp Dịch cũng không có tác dụng.
Cho nên, một chiêu này, hắn chỉ có thể đè nặng không ra, giữ lại dùng để đối phó một đạo lôi đình cuối cùng.
Đương nhiên, hắn còn có thần hồn mạnh mẽ, có thể Hiển Thánh tụ tập núi đá, sức nước tới trừ khử một phần uy lực của lôi đình.
Nhưng vậy là khi không có Tịch Tổ Hồng ở phía trên đang nhìn chằm chằm hắn.
Hiện tại có Tịch Tổ Hồng ở phía trên nhìn chằm chằm, hắn khẳng định cần giữ lại thần hồn làm chiêu xuất kỳ bất ý đểncứu mạng.
Bằng không, một khi thần hồn hỗ trợ độ kiếp thụ thương, lại bị Tịch Tổ Hồng chú ý, vậy hắn sẽ không còn một chút cơ hội nào để bay lượn.
Đằng trước, cố ý biểu diễn gian khổ như vậy, kỳ thực cũng là muốn làm Tịch Tổ Hồng cảm thấy lơ là cảnh giác, để cho hắn nghĩ rằng Tần Tử Lăng đã sử dụng hết mọi thủ đoạn.
- Đạo thứ ba mươi lăm, không sử dụng sát chiêu cùng thần hồn, ta có thể gánh qua được sao?
Tần Tử Lăng ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rất nhanh trong mắt toát ra vẻ vô cùng kiên định và vẻ điên cuồng.
- Ngay cả xương đại não mà lão tử cũng luyện thành, đầu sắt của lão tử rất cứng, cũng không tin không cứng hơn ngươi!
Trong lòng phát ra ác kình, Tần Tử Lăng tiếp tục lấy ra một khối Pháp Huyết Tinh cỡ lớn để gia tăng thời gian hấp thu pháp lực, đồng thời rót vào cổ họng một bình huyết nguyên dị thú lục phẩm thượng giai, và một bình chứa hai trăm giọt kim sắc Lôi Kiếp Dịch, trực tiếp đổ toàn bộ vào miệng.
Lúc này, bốn phía im ắng một mảnh, thậm chí tiếng sấm trong kiếp vân cũng trở nên xa xôi.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đăm đăm nhìn Tần Tử Lăng, ngay cả những tu sĩ Kim Đan được phái đi tìm Tiêu Thiến cũng đều dừng lại, tập trung vào Tần Tử Lăng.
Khi đạo lôi đình thứ ba mươi hai rơi xuống, bọn họ đều nghĩ rằng Tần Tử Lăng chắc chắn sẽ chết.
Kết quả, sau ba đạo lôi đình, Tần Tử Lăng vẫn giùng giằng bò lên, nỗ lực khôi phục!
Phần thực lực và sự kiên nghị này khiến họ phát ra kính nể từ nội tâm.
Tịch Tổ Hồng hơi nhíu mày, nhìn Tần Tử Lăng với vẻ tiếc nuối.
Hắn không tiếc hận Tần Tử Lăng, mà tiếc hận những thứ mà Tần Tử Lăng vừa uống và Pháp Huyết Tinh trước mặt hắn.
Ban đầu, nếu Tần Tử Lăng bị lôi đình đánh chết, những thứ này sẽ thành của hắn.
Nhưng bây giờ, thiên kiếp ở ngay đỉnh đầu, hắn không dám tiến lên cướp đoạt, chỉ có thể nhìn Tần Tử Lăng phung phí của trời.
- Thượng sư thúc, ngài nói Tần chưởng giáo có khả năng vượt qua thiên kiếp không?
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết truyền âm cho Thượng Phác, gương mặt thanh tú của nàng giờ đây tái nhợt như tuyết, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh lồi lên.
- Ngưng Tuyết, đừng si tâm vọng tưởng!
- Dù hắn vượt qua, ngươi nghĩ Tịch Tổ Hồng sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Thượng Phác thái thượng trưởng lão truyền âm đáp.
- Nếu chúng ta liên hợp ngăn chặn Tịch Tổ Hồng, có lẽ hắn có thể chạy trốn.
- Chỉ cần hắn chạy trốn, chúng ta có thể báo thù!
- Ta tình nguyện chết, không nguyện ý sống trong khuất nhục!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết truyền âm lần nữa, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng.
Thượng Phác nghe vậy, mắt sáng lên nhưng rồi nhanh chóng tối đạm xuống.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết nhìn Thượng Phác, ánh mắt điên cuồng cũng nhanh chóng tối đạm.
Nàng biết Thượng Phác không sợ chết, mà biết rõ rằng, với thực lực của ba người, chỉ có thể ngăn cản Tịch Tổ Hồng trong thời gian ngắn ngủi.
Trong thời gian ngắn đó, dù vượt qua thiên kiếp, Tần Tử Lăng bị trọng thương, pháp lực hao hết, làm sao có thể trốn thoát được Tịch Tổ Hồng truy sát?
Thời gian im ắng trôi qua.
Đạo lôi đình thứ ba mươi lăm rốt cuộc cũng được tạo thành.
Tần Tử Lăng cầm lấy long trảo, chậm rãi đứng lên, lưng thẳng như cây thương.
Mọi người nín thở.
- Ầm ầm!
Đạo lôi đình thứ ba mươi lăm rốt cuộc rơi xuống.
Khí tức khủng bố và cường đại từ trên thân Tần Tử Lăng tỏa ra.
Quần áo và chiến giáp trên người hắn nổ tung, chỉ còn lại một chiếc pháp y.
Thân thể của hắn giờ khắc này phồng lớn thêm không ít.
Cơ bắp nổi lên từng cục, quấn vòng quanh như những con cầu long đang vắt động.
Khí huyết kình lực trên người hắn tạo thành một con kim sắc giao long quay quanh thân thể.
Pháp lực như dòng sông vỡ đê, dâng trào mãnh liệt.
- Kẹt!
- Kẹt!
- Kẹt!
Bên trong đan điền, pháp đàn phát ra âm thanh rạn nứt, lung lay sắp đổ, như sắp sụp đổ.
- Oanh!
Lôi đình cuối cùng cũng giáng xuống long trảo, từng đạo điện xà theo long trảo chui vào hai tay Tần Tử Lăng, quay quanh qua thân thể hắn.
Nhìn từ xa, Tần Tử Lăng như bị bao phủ bởi điện quang, thậm chí dần dần cả người đã bị lôi quang nuốt chửng.