← Quay lại trang sách

Chương 682 Nằm ngoài dự đoán của tất cả

Một kiện tiên khí, ba mươi khối Tiên Thạch thượng phẩm, ba mươi viên Dưỡng Anh Tiên Đan!

- Ngươi muốn như vậy thì hiện tại bản tiên sẽ cho ngươi thấy, nếu ngươi không đáp ứng, bản tiên sẽ không quản phải trả cái giá bao nhiêu, cũng sẽ san bằng Thanh Vân Tiên Đảo, đồng thời giết sạch hết thảy mọi người!

Sắc mặt Đồ Liêu tái xanh nói.

- Lùi một bước, trời cao biển rộng, Đồ Liêu ngươi cần gì phải nói lời nói hung ác này!

- Được, được, cứ theo cái giá này, bất quá ngươi vẫn phải phát thề ngay trước mặt mọi người, trong vòng mười năm không được đến đánh Thanh Vân Tiên Đảo.

Tần Tử Lăng làm một bộ thua thiệt, vẻ mặt bất đắc dĩ đau lòng nói.

Lúc này Đồ Liêu chỉ muốn nhanh rời khỏi Thanh Vân Tiên Đảo, thấy Tần Tử Lăng bằng lòng, từ trong nhẫn chứa đồ xuất ra ba mươi khối Tiên Thạch thượng phẩm, ba mươi viên Dưỡng Anh Tiên Đan, lại mệnh lệnh một vị Địa Tiên đang bị vây ở trong Cửu Đỉnh Hỏa Nha Kiếm, nói hắn để lại tiên kiếp, tiếp theo Đồ Liêu lại phát thề, trong vòng năm năm không đến đánh Thanh Vân Tiên Đảo.

Tần Tử Lăng chờ Đồ Liêu phát thề, sau đó thu "tiền mua mạng", rồi mới phất tay, ra hiệu Khúc Trung và những người khác thả họ đi.

Đồ Liêu và đồng bọn rất mau rời khỏi Thanh Vân Tiên Đảo.

Vị Địa Tiên cuối cùng bị thu mất tiên khí phi kiếm, lúc rời đi với khuôn mặt uể oải u oán.

Về phần vị Địa Tiên bị cướp mất tiên khí phi kiếm và bị Sơn Nhạc Ấn đập gãy một cánh tay, càng thêm bi thương uể oải.

Hai người bọn họ vốn dựa vào tiên khí trong tay mới có thể xếp hạng cao trong Huyết Minh Đảo, bây giờ mất tiên khí, vị trí và địa vị tự nhiên sẽ giảm xuống.

Nhìn theo Đồ Liêu và đồng bọn rời đi, người của Thanh Vân Tiên Đảo bùng nổ trong tiếng hoan hô, trong khi những người quan chiến từ xa thì nửa ngày vẫn hồi thẫn thờ, luôn cảm giác như mọi thứ không chân thực.

Đồ Liêu vậy mà lùi bước rời đi, hơn nữa còn bị ép nộp một số lượng lớn "tiền mua mạng".

Ngoài trăm dặm, trên một đám mây màu, Đoan Mộc Tùng và đám người nhìn thấy cảnh tượng này trong gương, cũng nửa ngày không hồi thẫn thờ, biểu tình cực kỳ đặc sắc.

Họ tính toán đủ đường nhưng không thể ngờ kết quả lại như vậy!

- Tại sao viện quân Đồ Liêu không tới?

- Sao hắn lại rút quân rồi?

- Hơn nữa còn đưa không ít đồ vật cho Thanh Vân Tiên Đảo?

Đoan Mộc Tùng mang vẻ mặt hoang mang hỏi.

Cái gương pháp bảo chỉ có thể nhìn được cảnh tượng xa xa nhưng không nghe được âm thanh.

Ân hộ pháp và đám người nghe vậy thì ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, căn bản không có cách nào để trả lời Đoan Mộc Tùng.

Họ cũng muốn biết tại sao Đồ Liêu lại có thái độ khác thường như vậy!

Thương Vân Cung.

Tần Tử Lăng cùng đảo chủ Liên Trường Phong ngồi song song trên cao tọa của đại điện.

Trong đại điện, Khúc Trung và các tu sĩ Kim Đan lần lượt ngồi.

Trong đó, Sĩ Tân, Ông Duyệt, Đoàn Nhất Khanh, Trang Trung Lâm, Yến Kỳ Mậu và Đàm Hội Bình là những người bảo vệ đảo chủ trước đây.

Trận chiến này họ cùng Ma Võ Đức đã khống chế Thất Sát Kiếm Trận.

Trên mặt mọi người khó nén kích động và phấn khởi, nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.

- Chuyến này may mắn có tiên sinh, nếu không Thanh Vân Tiên Đảo chúng ta nhất định sẽ máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán!

Khúc Trung bước ra khỏi hàng, chắp tay nói với Tần Tử Lăng.

- Đúng vậy!

- Tiên sinh thực sự là thần nhân!

- Chuyến này chúng ta không chỉ đánh bại Đồ Liêu, mà còn hung hăng kiếm một khoản lớn, thực sự là thống khoái!

Sĩ Tân với vẻ mặt kích động, nói.

- Không sai, sau trận chiến này, xem ai còn dám coi khinh Thanh Vân Tiên Đảo chúng ta!

Một tu sĩ Kim Đan khác nói.

- Đáng tiếc phía sau Đồ Liêu có Huyết Vân Đảo, nếu không chuyến này chỉ có một mình Đồ Liêu trốn ra được, những người khác đều phải để cái mạng lại!

Đàm Hội Bình nói.

Dù là nữ tu sĩ, nhưng lúc này lại đầy vẻ sát khí và tiếc nuối.

- Huyết Vân Đảo?

Nghe Đàm Hội Bình nhắc tới Huyết Vân Đảo, không ít người phấn khởi lập tức như bị tạt nước lạnh, trở nên lo lắng.

- Tần tiên sinh, đảo chủ, mặc dù chuyến này chúng ta làm cho Đồ Liêu phải phát thề trước mặt mọi người, nhưng với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không tuân thủ lời thề.

- Dù hắn bận tâm thể diện mà không đến đánh Thanh Vân Tiên Đảo, cũng có thể mời được các nhân vật lợi hại khác của Huyết Vân Đảo tới công đánh chúng ta, chúng ta cũng nên sớm tính toán!

Trang Trung Lâm bước ra khỏi hàng chắp tay nói.

Người này là một trong sáu hộ pháp Kim Đan, làm việc chững chạc nhất.

- Ta ép Đồ Liêu xin thề trước mặt mọi người, vốn không hy vọng hắn tuân thủ lời thề.

- Chỉ cần hắn mất mặt trước mọi người, về sau hắn đến công đánh chúng ta, chính hắn sẽ bị xem là kẻ nói không giữ lời, chúng ta tuyệt đối có thể chiếm đạo lý.

- Các ngươi đừng xem thường đạo lý, người một khi chiếm được đạo lý, trong lòng sẽ thản thản đãng đãng, trên khí thế đã mạnh hơn ba phần, cũng có thể phát huy ra bản lĩnh chân chính.

- Về phần Đồ Liêu có thể không tuân thủ lời thề mà đến đây đánh Thanh Vân Tiên Đảo, ta đã có tính toán và sẽ bố trí một phen.

- Chỉ cần không phải Huyết Vân lão tổ tự mình đến đây, sẽ không có vấn đề gì.

- Tuy nhiên, bây giờ Đồ Liêu đã không còn lo được cho bản thân chứ đừng nói báo thù, trong thời gian ngắn sẽ không đánh Thanh Vân Tiên Đảo.

- Các ngươi cứ việc thừa dịp này mau chóng đề thăng tu vi.

- Chỉ có thực lực mới là then chốt, mới có thể ứng biến vạn biến.

Tần Tử Lăng nói, cho mọi người cảm giác mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Quả nhiên, lời Tần Tử Lăng vừa nói ra, tất cả mọi người đã an tâm không ít.

Tần Tử Lăng thấy trên mặt mọi người thêm phần lòng tin, mỉm cười nói:

- Trận chiến này thu hoạch rất tốt, ai cũng có công lao.

- Hôm nay ta sẽ làm chủ phân phát cho các ngươi, các ngươi cứ dựa vào đó nỗ lực tu hành đề thăng tu vi.

Nói xong, Tần Tử Lăng lấy ra Tiên Thạch thượng phẩm và "Dưỡng Anh Tiên Đan" thu được, cùng các vật phẩm trong nhẫn chứa đồ từ tu sĩ Kim Đan bị đánh chết.

Sau đó, Tần Tử Lăng dựa theo công lao của mọi người mà phân phát.

Một khối Tiên Thạch thượng phẩm có thể đổi được một trăm khối Tiên Thạch hạ phẩm.

Đừng nói tu sĩ Kim Đan, ngay cả như Liên Nghĩa Tường, vị đảo chủ tiền nhiệm của Thanh Vân Tiên Đảo, sau một năm tu hành cũng khó tích góp được một khối.

Hơn hai tháng trước, Tần Tử Lăng tiêu diệt Đổng Khả Chinh, từ nhẫn trữ vật của hắn chỉ thu được năm khối Tiên Thạch thượng phẩm, mà nhẫn trữ vật của Đổng Khả Chinh còn bao gồm tài sản của bốn vị Địa Tiên khác.

Có thể tưởng tượng được Tiên Thạch thượng phẩm quý giá thế nào.

Ngược lại, Dưỡng Anh Tiên Đan không quý như Tiên Thạch thượng phẩm.

Một khối Tiên Thạch thượng phẩm có thể mua được mười viên "Dưỡng Anh Tiên Đan".

Vì thế, các tu sĩ Kim Đan đều kinh ngạc và kích động khi Tần Tử Lăng lấy Tiên Thạch thượng phẩm ra làm phần thưởng, và họ càng thêm kính nể Tần Tử Lăng.

Đảo chủ tiền nhiệm Liên Nghĩa Tường được coi là người trọng tình nghĩa, nhưng so với Tần Tử Lăng thì vẫn kém không ít.

Tần Tử Lăng tự mình phân mười khối Tiên Thạch thượng phẩm và "Dưỡng Anh Tiên Đan" cho bản thân, số lượng lớn nhất.

Nhưng không ai có ý kiến, thậm chí còn cảm thấy rất hợp lý.

Họ hiểu rõ, nếu không có Tần Tử Lăng, đừng nói phần thưởng, mà đầu của họ đã không còn trên cổ.

Tất cả mọi người được khen thưởng đều rất phong phú, ai cũng cực kỳ vui mừng.

Sau khi phân phát phần thưởng, Tần Tử Lăng miễn cưỡng nói vài câu, rồi đứng dậy rời khỏiThương Vân Cung, quay trở về động phủ Ngũ Hành Sơn.

- Gặp qua chưởng giáo!

Trịnh Tinh Hán và những người khác đã chờ Tần Tử Lăng tại động phủ Ngũ Hành Sơn từ lâu.

Thấy hắn trở về, họ vui mừng tiến lên nghênh tiếp.

Đối với tình huống chặn giết giữa đường, Tần Tử Lăng đã hoàn toàn biết rõ, nhưng vẫn miễn cưỡng nói vài câu và lại luận công ban thưởng một phen.

Hắn lấy phần lớn thu hoạch trong chuyến này làm phần thưởng, còn một phần thu vào nhà kho, làm tài phú dự trữ cho Vô Cực Môn.