← Quay lại trang sách

Chương 695 Tập sát

Trên biển lớn.

Một đám mây máu cấp tốc bay về hướng Thanh Vân Tiên Đảo.

Trên đám mây, năm mươi người đứng đón gió.

Trong số họ, có mười hai vị Địa Tiên Tiên Anh và ba mươi tám vị Bán Tiên Kim Đan.

Phía trước, hai người đứng sóng vai nhau.

Một người mặc áo bào tím, vẻ mặt hung dữ là Đồ Liêu.

Người còn lại mặc áo thanh y, khuôn mặt thanh tú, lộ ra vẻ nho nhã, giống như một thư sinh.

Nhưng ánh mắt của thư sinh này thỉnh thoảng lóe lên một màn huyết sắc hàn quang, tạo cảm giác như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối.

Thư sinh này cùng Đồ Liêu đều là Tiên Anh hậu kỳ.

- Đồ Liêu, ngươi càng sống càng hồ đồ.

- Tại Thanh Vân Tiên Đảo bị thiệt lớn, vậy mà ngươi nhịn suốt hai năm rưỡi!

- Uổng công chúng ta là đệ tử của Huyết Vân, chút chuyện nhỏ này mà ngươi không xử lý được, còn gọi ta đến đây.

- Đúng thật là nực cười.

Thư sinh mỉa mai.

- Hừ, lão tứ, ngươi không cần nói bóng nói gió.

- Nếu không phải Thanh Vân Tiên Đảo có trận pháp hộ đảo lợi hại, nếu không phải hai năm rưỡi trước ta đột nhiên hao tổn gần nửa hộ pháp, ta đã sớm san bằng Thanh Vân Tiên Đảo!

Đồ Liêu giận dữ đáp.

- Trước đây ngươi không tìm được hung thủ chặn giết viện quân sao?

- Chuyện này tính ra cũng kỳ quái, hộ pháp của ngươi liên tục bị giết, với mô hình lực lượng viện quân của ngươi vào năm đó, nói không ngoa cũng tính là càn quét một phương, sao lại biến mất một cách bất đắc kỳ tử như vậy?

Thư sinh hỏi tiếp.

- Không!

- Nếu ta tìm được, ta đã sớm giết đến tận cửa.

- Ta nhịn Thanh Vân Tiên Đảo hai năm rưỡi, chủ yếu cũng là để tìm hung thủ.

- Nhưng không những không tìm ra, còn khiến ta chịu nhục suốt hai năm qua.

- Quả là đáng giận.

Đồ Liêu trả lời.

- Nghe nói lần này sư tôn cùng tam đại cung chủ Bích Thủy Cung liên thủ săn một con Huyết Kỳ Lân Ma, sắp thành công thì lại bị người khác cướp đi, cũng không biết là cao thủ phương nào.

- Lần này Huyết Vân Ma Anh của sư phụ cũng chịu tổn thương, nên mới lệnh ta đi săn bắn, thu thập khí huyết tinh hoa.

- Thanh Vân Tiên Đảo đã đắc tội ngươi, ta nghĩ đây cũng là danh chính ngôn thuận giết Thanh Vân Tiên Đảo, trút giận giúp ngươi, mà ta hoàn thành nhiệm vụ, nhất cử lưỡng tiện.

- Tuy nhiên, nhà kho của Thanh Vân Tiên Đảo phải thuộc về ta.

- Ngươi có ý kiến gì không?

Thư sinh nói.

- Lão tứ, ngươi quá phận.

- Hai nhà chúng ta hợp lực đánh Thanh Vân Tiên Đảo, ta trút giận, ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cả hai đều có lợi, cũng không ai chịu thiệt.

- Nhà kho này đương nhiên là phải chia đều.

Đồ Liêu cau mày.

- Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần không phải là các tiên đảo quan trọng của Phù Không Đảo, chỗ nào không phải là chỗ để săn bắn, sao phải đánh Thanh Vân Tiên Đảo?

- Tam sư huynh không thấy nực cười sao?

- Thanh Vân Tiên Đảo lợi hại ở chỗ không phải là người, mà là trận pháp.

- Giết người thì ta còn thu thập được khí huyết tinh hoa, nhưng đánh trận pháp thì không có lợi ích gì, ngươi nói vì sao ta phải giúp ngươi.

- Nói tới nói lui, căn bản không phải vì chúng ta là đồng môn, mà vì Thanh Vân Tiên Đảo phải tích góp nhiều năm mới có nhà kho đó, ta đến đây cũng chỉ vì thứ này.

- Đương nhiên, nếu ngươi muốn chia đều nhà kho, thì ta sẽ đi nơi khác, Thanh Vân Tiên Đảo thì ngươi tự đánh, như vậy có được không?

Thư sinh bày tỏ.

Đồ Liêu nhìn thư sinh, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng nói:

- Được, nhà kho thuộc về ngươi!

- Nhưng thu hoạch khi giết người cần chia đều.

- Đó là tự nhiên.

Thư sinh nói.

Ngay khi thư sinh vừa dứt lời, cả Đồ Liêu và thư sinh đều đổi sắc mặt, mắt hiện sát cơ.

- Ha ha, quả nhiên không hổ là đệ tử thân truyền của Huyết Vân, tính cảnh giác rất cao!

Một tiếng cười vang lên trong thiên địa.

Theo tiếng cười, thiên địa đột nhiên nổi gió, sương mù tràn ngập, che khuất phạm vi mấy chục dặm.

- Chút tài mọn này, vậy mà cũng dám khoe khoang ở trước mặt bản tiên, còn không mau hiện hình!

Thư sinh cười lạnh, trên người lóe lên một vệt hồng bạch quang mang, biến thành một chiếc quạt xếp lớn.

Quạt xếp "bá" một tiếng đã mở ra, họa hình phía trên là một đóa huyết sắc liên hoa to lớn.

Quạt xếp vỗ nhẹ vào mây mù xung quanh.

Ngay lập tức, cuồng phong gào thét, mây mù bị cuốn ngược về sau.

Lúc này, một điểm hàn mang từ trong mây mù bắn ra như điện.

Đó là một mũi tên màu xanh.

Mũi tên sắc bén xé rách không khí, kéo theo một luồng khí lãng dài, khí lãng biến hóa thành một hư ảnh của Thanh Long.

Mũi tên chưa đến, một cỗ lực lượng băng lãnh kinh khủng đã áp vào cơ thể.

Lông tơ trên toàn thân thư sinh phải dựng đứng.

Thư sinh không kịp suy nghĩ nhiều, ngón tay chỉ vào quạt xếp giữa không trung.

Quạt xếp to lớn trong nháy mắt thay đổi hướng xuống dưới.

Gần như đồng thời, mặt quạt xuất hiện tầng tầng gãy nứt.

Ngay khi phi tiễn đến, nó đã xuyên qua năm tầng mặt quạt, phá không mà ra.

Sắc mặt thư sinh trở nên tái nhợt.

Mũi tên này có tốc độ và lực đạo vượt xa tưởng tượng của hắn.

- Tam sư huynh!

Thư sinh thét lên, nguy hiểm trước mắt, không dám gọi thẳng tên huý.

Một vệt ánh sáng màu máu bay qua bầu trời, chém ngang phi tiễn.

Đó là Đồ Liêu với Huyết Hà Đao.

Tuy nhiên, Đồ Liêu vừa chém xuống, từ trong mây mù, một con Thanh Long uốn cong với khí thế vọt lên, rõ ràng là một cây cự thương.

Cự thương như điện trực tiếp đâm về phía Đồ Liêu.

Thương mang điểm một cái, khí thế như hồng.

Chỉ trong nháy mắt, phảng phất bao phủ bốn phía Đồ Liêu, khiến hắn cảm thấy cô độc bất lực, không có chỗ trốn.

- Chân Tiên!

Sắc mặt Đồ Liêu đại biến, vô ý thức thốt ra, đồng thời rút Huyết Hà Đao lại, bố trí trùng điệp huyết sắc đao quang, kín không kẽ hở, phảng phất như một cái kén tằm huyết sắc.

Lúc này, Địa Tiên và Bán Tiên phía sau Đồ Liêu cùng thư sinh mới giật mình tỉnh lại, mỗi người đều tế xuất pháp bảo.

Nhưng pháp bảo của họ vừa xuất ra, đã cảm thấy trên đầu tối đen, một cỗ uy thế lớn lao đáp xuống, áp chế tiên nguyên pháp lực trong cơ thể.

Mọi người cả kinh, nhìn thấy một tòa phong lôi lượn quanh đồi núi hạ xuống từ trên trời, trên đồi núi còn có một Kim Long Trảo.

Kim Long Trảo vỗ mạnh xuống đồi núi.

- Ùng ùng!

Đồi núi như sao băng rơi xuống.

Địa Tiên và Bán Tiên đều quá sợ hãi, không ai còn chú ý đến việc trợ giúp Đồ Liêu và thư sinh, mỗi người tế pháp bảo bay lên, muốn ngăn cản đồi núi rơi xuống.

Thư sinh vốn gửi hy vọng Đồ Liêu giúp hắn ngăn cản phi tiễn, sau đó thủ hạ hỗ trợ ngăn cản tiếp, hắn có thể thong thả lại sức.

Nhưng không ngờ Đồ Liêu và thủ hạ đều bị kiềm chế, không khỏi sắc mặt lại biến, không cần suy nghĩ, trên thân tuôn ra hào quang tiên lực, hóa thành một bàn tay lớn muốn nắm lại phi tiễn.

- Thình thịch!

Nhưng phi tiễn có uy lực cực mãnh liệt, trực tiếp xuyên qua bàn tay, hào quang tiên lực bạo ra.

Nhưng thư sinh cũng có thực lực lợi hại, bàn tay lớn bị bắn phá, liền ngưng tụ một bàn tay tiên lực khác.

- Thình thịch!

Bàn tay tiên lực vẫn bị bắn thủng.

Thư sinh cắn răng, mắt thấu ra vẻ ngoan độc, trực tiếp nắm tay đấm vào phi tiễn.

Vì phi tiễn có tốc độ nhanh, đến trước mặt, không cho hắn biến chiêu, chỉ có thể chọn giữa thụ thương và bỏ mình.

- Thình thịch!

Phi tiễn bắn trúng quả đấm.

Quả đấm cùng nửa đoạn cánh tay nổ ra, huyết nhục toái cốt bay tứ tung.

Thư sinh hét thảm, cả thân thể lui về phía sau.

Nhưng trong lòng thư sinh thầm thở phào, cho rằng tạm thời tránh được một kiếp, hơn nữa huyết liên phiến đã trở mình kịp, đang bay về phía hắn.

Nhưng khi hắn chưa kịp thả lỏng, mây mù trên đỉnh đầu cuốn ngược, hiện ra một lưỡi đao màu đen, vô cùng sắc bén, chém ngang xuống.