← Quay lại trang sách

Chương 696 Là ngươi!

Không!

Thư sinh hét lên một tiếng chói tai.

Một luồng đao phong màu đen chặn ngang xẹt qua, thư sinh bị chém thành hai đoạn, Tiên Anh phá thể mà ra.

Đao phong nổi lên đầy trời, mang theo những đao ảnh hàn mang, thần hồn cùng tiên lực của thư sinh bị đao phong cắn giết, một vòng xoáy xuất hiện trong mây mù, đảo mắt đã hút hết mọi thứ đi.

Tại thời khắc Tần Tử Lăng chém giết thư sinh, Tiêu Thiến với Thanh Long Thương đã đâm xuyên kén Huyết Hà Đao của Đồ Liêu, nổ lên tinh hỏa bao quanh.

Đồ Liêu vội vàng thối lui, liên tục dùng Huyết Hà Đao để ngăn cản Thanh Long Thương áp sát.

Nhưng Thanh Long Thương như bóng với hình, thương thương như búa tạ đập vào ngực Đồ Liêu, lại như kim nhọn đâm vào.

Chỉ trong hai ba nhịp thở, Huyết Hà Đao của Đồ Liêu mất đi ánh sáng, xoay tít và rơi xuống.

Tại thời khắc Huyết Hà Đao rơi xuống, Thanh Long Thương đi xuyên qua cơ thể của hắn Đồ Liêu.

Đồ Liêu trừng lớn tròng mắt, ánh mắt không tập trung vào Tiêu Thiến, mà là trên Sơn Nhạc Ấn.

- Là ngươi!

Đồ Liêu khó khăn nói, máu tươi tuôn ra từ khóe miệng, trên mặt đầy vẻ không tin tưởng.

- Không sai, là ta.

- Không nghĩ tới sao?

Một bóng người từ trong mây mù bước ra, chính là Tần Tử Lăng.

- Là ngươi, quả nhiên là ngươi!

- Ngươi giấu giếm thực lực, lừa gạt ta!

- Ngươi chính là kẻ chặn giết ta!

Đồ Liêu run rẩy chỉ vào Tần Tử Lăng.

- Binh bất yếm trá, muốn trách chỉ có thể trách ngươi quá ngu, quá hung tàn!

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

Khi hắn vừa nói xong, Thanh Long Thương của Tiêu Thiến rút ra, máu tươi chảy ra.

Đồ Liêu ngã ngửa lên trời, một Tiên Anh phá thể chạy ra, nhưng Thanh Long Thương lại nhanh hơn, một thương đâm đến.

- Sư tôn ta sẽ không...

Tiên Anh rít gào lên, sau đó đột nhiên ngừng lại, rồi cũng bị hút vào vòng xoáy giống như thư sinh.

Khi Đồ Liêu và thư sinh liên tiếp bị giết, Sơn Nhạc Ấn rơi xuống, giằng co giữa không trung với đầy trời hào quang.

Những Địa Tiên và Bán Tiên thấy Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến chớp nhoáng giết chết hai trưởng lão, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, không còn dũng khí chống lại Sơn Nhạc Ấn, mỗi người cuốn lên một đạo hào quang, trốn chạy tứ phương.

- Muốn chạy trốn?

Tần Tử Lăng cười khinh thường.

Tiêu Thiến cầm Thanh Long Cung trong tay.

- Hưu!

- Hưu!

- Hưu!

Mũi tên bắn ra như thiểm điện.

Tiêu Thiến với Thanh Long Cung, chiến lực không thua kém Chân Tiên là bao.

Những Địa Tiên nếu đánh một trận bằng bất cứ giá nào, có lẽ chỉ có thể ngăn cản một hai người.

Nhưng khi bọn hắn chạy trốn, làm sao có thể thoát khỏi Thanh Long Cung?

Một đạo tiễn quang xẹt qua, một Địa Tiên kêu thảm thiết rồi mất mạng.

Trong lúc Tiêu Thiến bắn chết từng Địa Tiên, Tần Tử Lăng cũng không nhàn rỗi.

Tay phải của hắn hóa thành Kim Long Trảo, tay trái cầm Hắc Long Đao, lướt về phía những Địa Tiên đang chạy trốn.

Thời gian này, thực lực của Tiêu Thiến đại tăng, Tần Tử Lăng cũng không ngoại lệ.

Võ đạo của hắn chỉ thiếu chút liền đột phá đến Thoát Thai hậu kỳ.

Kim Long Trảo chụp xuống, trừ Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ còn có thể ngăn cản, Tiên Anh sơ kỳ không thể chống đỡ.

Hắc Long Đao chém xuống, không ai cản nổi.

Tần Tử Lăng dùng tiên lực thôi động Sơn Nhạc Ấn trấn áp Địa Tiên và Bán Tiên, thần hồn ngưng tụ thành từng cự nhân thủy thần, trùng điệp vây khốn hải vực, không cho ai chạy thoát.

Tiêu Thiến và Tần Tử Lăng quyết định giết Địa Tiên trước, chỉ có Bán Tiên Kim Đan có cơ hội chạy trốn.

Thần hồn hiển hóa cự nhân thủy thần đủ để ngăn chặn họ trong thời gian ngắn.

Trong nháy mắt, mười Địa Tiên chỉ còn lại một Tiên Anh trung kỳ và một Tiên Anh sơ kỳ.

Ba mươi tám Bán Tiên Kim Đan, bị giết một nửa, còn lại bị cự nhân thủy thần chặn đường.

- Thượng tiên tha mạng!

Những Địa Tiên và Bán Tiên Kim Đan còn lại cầu xin tha thứ.

- Thả lỏng Nê Hoàn Cung!

Tần Tử Lăng lạnh giọng nói.

Một Địa Tiên và ba Bán Tiên Kim Đan không buông Nê Hoàn Cung, lập tức bị Tiêu Thiến bắn chết.

Những người còn lại khẽ cắn môi thả Nê Hoàn Cung.

Lập tức, bầu trời xuất hiện thiên binh thiên tướng khoác kim giáp, trùng trùng điệp điệp nhảy vào Nê Hoàn Cung của họ, làm lộ hết mọi bí mật.

Tần Tử Lăng sát khí đằng đằng, mắt lộ nồng nặc sát khí.

- Các ngươi giết người cướp của, giết nhiều sinh linh vô tội, có nghĩ đến tha cho họ không?

- Bây giờ muốn ta tha các ngươi, thực sự là nực cười!

Tần Tử Lăng cắn răng nói.

- Không, ngươi không thể...

Mọi người quá sợ hãi, muốn phản kháng nhưng đã muộn.

Tần Tử Lăng là người tu thần, thần hồn cường đại, biến hóa khó lường, một khi đã tiến vào Nê Hoàn Cung của họ, không ai ngăn cản nổi.

Mọi người kinh hô thành tiếng, mắt trở nên dại ra vô thần.

Đao mang màu đen xẹt qua hư không, từng cái đầu lâu bay lên trời, máu tươi phun trào, nhưng bị vòng xoáy hút hết.

Nhìn đằng trước, ngoài mây mù, không còn gì nữa, Tiêu Thiến có biểu tình phức tạp vi diệu.

Trước kia, một Địa Tiên Tiên Anh vừa mới đột phá đã đủ làm bọn họ khiếp sợ, biết bao nhiêu là nguy cơ ở trước mặt họ.

Nhưng giờ đây, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khi Tiêu Thiến cùng Tần Tử Lăng liên thủ, không chút do dự đã diệt sát mười hai vị Địa Tiên Tiên Anh và ba mươi tám vị Bán Tiên Kim Đan, trong đó có hai vị là Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.

Giờ phút này, Tiêu Thiến cảm thấy như sống trong một giấc mộng không thực.

- Đi thôi!

Tần Tử Lăng vỗ nhẹ vào vai Tiêu Thiến, rồi cuốn lên một đoàn mây mù, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

...

Huyết Vân Đảo.

Huyết Vân lão tổ đang ngồi ngay ngắn trên Huyết Trì, mắt nhắm nghiền.

Phía sau hắn hiện ra một hư ảnh biển máu, trong đó có Huyết Vân Ma Anh không ngừng hít thở, mỗi lần hô hấp khiến Huyết Trì dưới chân rung động, bốc lên từng tia huyết khí, rồi bị Huyết Vân Ma Anh hút vào lỗ mũi.

Huyết Vân Ma Anh càng lúc càng mạnh mẽ, tỏa ra khí tức máu tanh đáng sợ.

- Lão tổ!

- Lão tổ!

Tiếng gọi kinh hoảng vang lên ngoài cửa, cố gắng kiềm chế âm lượng.

Cửa "két" một tiếng rồi mở ra.

- Chuyện gì?

Huyết Vân lão tổ mở mắt, đôi mắt sáng rực huyết quang rơi vào người một Địa Tiên đứng cửa.

- Hồn bài của tam trưởng lão và tứ trưởng lão đã bị tan vỡ.

Địa Tiên tái nhợt báo cáo.

- Cái gì?

- Ai làm?

Huyết Vân lão tổ đứng phắt dậy, sóng máu từ Huyết Trì nhấc lên, biến hóa thành gương mặt ác ma dữ tợn.

- Thuộc hạ không biết!

Địa Tiên tái nhợt trả lời.

- Gọi Hầu Lệ tới gặp ta!

Huyết Vân lão tổ hít sâu, ép xuống cơn giận dữ, ra lệnh.

Chỉ mới ba ngày trước, hắn đã tổn thất lớn mà không thu được gì.

Giờ đây, mất đi hai trong sáu đệ tử quý báu nhất, làm sao không khiến hắn nổi cơn thịnh nộ?

- Tuân lệnh!

Địa Tiên rời đi.

Rất nhanh, một nam tử cao gầy, mắt ưng, khí tức âm ngoan bước vào.

Nam tử này chính là Hầu Lệ, đại đệ tử của Huyết Vân lão tổ, người có tiềm năng trở thành Chân Tiên.

- Đồ Liêu và Mộ Dung Dân đã chết, ngươi nhanh chóng điều tra.

Huyết Vân lão tổ nói.

- Vâng!

Hầu Lệ đáp, không tỏ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên đã biết tin.

- Nếu tìm được hung thủ, không cần vội động thủ, báo ngay cho ta.

- Hung thủ có thể giết Đồ Liêu và Mộ Dung Dân chắc chắn không yếu hơn ngươi.

Huyết Vân lão tổ dặn.

- Có thể là người của Phù Không Đảo và Nam Ly Đảo không?

Hầu Lệ hỏi.

- Khả năng rất nhỏ.

- Ba đảo chúng ta luôn ăn ý, bình an vô sự nhiều năm, khiến Hỏa Viên Quốc phải dè chừng.

- Nhiều khả năng là một nhân vật ẩn nấp, hoặc cường giả vô tình đi ngang qua.

- Dù sao, phúc địa Bình Tự Sơn là thế lực bao trùm triệu dặm hải vực, ngoài những cường giả công khai, chắc chắn còn có những kẻ mạnh khác đang không lộ diện.

- Dù thế nào, ngươi cũng không được chủ quan.

Huyết Vân lão tổ nói.

- Đệ tử hiểu!

Hầu Lệ chắp tay, rồi xin cáo lui.

Ngày hôm sau, tại hải vực nơi Đồ Liêu và đám người bị giết, Hầu Lệ đứng lơ lửng trên không.