Chương 705 Ngoài ý muốn
Đoan Mộc Tùng mang đến năm Địa Tiên, trừ Địa Tiên có lông mi dài là Tiên Anh trung kỳ, bốn người còn lại là Tiên Anh sơ kỳ.
Bao Anh Tuấn có chiến lực có thể so với Tiên Anh trung kỳ, là Nhân Tiên có đại lực uy mãnh, cận chiến ngạnh chiến.
Mỗi cú chùy rơi xuống đều là đại lực uy mãnh.
Mỗi lần giao kích, Địa Tiên vây công đều cảm thấy như bị búa tạ nện, khí huyết lăn lộn, tiên lực rung chuyển, cực kỳ khó chịu.
Bọn họ sợ cứng đối cứng cùng Bao Anh Tuấn, nhưng không thể không ngăn cản, bằng không để hắn lao tới, kết quả phiền toái hơn.
Đoan Mộc Tùng thấy Tần Tử Lăng bên kia chỉ cần hai người, liền quấn lấy bốn Địa Tiên của hắn, hơn nữa trong mơ hồ còn chiếm thượng phong, sắc mặt âm trầm như có thể nhỏ nước, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Hắn chẳng thể nghĩ tới rằng dưới trướng Tần Tử Lăng lại có những người có thực lực mạnh mẽ đến vậy!
Đoan Mộc Tùng kinh sợ, nhưng Khúc Trung thì hoàn toàn choáng ngợp.
Động phủ Ngũ Hành Sơn là địa bàn của Tần Tử Lăng, Khúc Trung không tiện đi lại nếu không có việc gì.
Trịnh Tinh Hán và những người khác thì chuyên tâm tu hành, kiên quyết tiến thủ, không bao giờ rời khỏi động phủ Ngũ Hành Sơn nếu không cần thiết.
Vì vậy, Khúc Trung chỉ biết rằng khu vực động phủ Ngũ Hành Sơn trong hai, ba năm qua có rất nhiều thiên kiếp, nhưng thực lực thực sự của Trịnh Tinh Hán và những người đi theo Tần Tử Lăng thì Khúc Trung biết rất ít.
Bây giờ, khi Trịnh Tinh Hán và những người khác xuất thủ, Khúc Trung mới nhận ra rằng những người này, theo Tần Tử Lăng mà bất hiển sơn, bất lộ thủy, thực lực lại đạt đến trình độ kinh người như vậy.
- Giết!
Một vị Địa Tiên cuối cùng bên cạnh Đoan Mộc Tùng thấy không thể bắt được Trịnh Tinh Hán và Bao Anh Tuấn, ngược lại còn rơi vào thế hạ phong, hét lớn một tiếng, phi thân ra, một thanh phi kiếm phóng lên cao, lướt đi về phía Trịnh Tinh Hán.
- Xem đao!
Nhưng phi kiếm kia mới vừa tung ra, Vân Thái đã nóng lòng muốn thử, đạp không mà ra, xiết đao ngang trời bổ xuống.
Đao của Vân Thái là một đại đao đầu hổ màu vàng.
Hắn chém mạnh vào hư không, tạo thành một đạo tia chớp màu vàng phá toái hư không.
- Coong!
- Coong!
- Coong!
Trong nháy mắt, đao kiếm giao kích, trên không trung bạo phát ra tiếng kim thiết chạm nhau và tia lửa bắn ra.
Vân Thái cũng là người có căn cơ vững chắc, dù chỉ là Thoát Thai hậu kỳ, nhưng chiến lực đã ngang hàng với Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ.
Đoan Mộc Tùng thấy mình mang đến năm vị Địa Tiên đều bị người của Tần Tử Lăng ngăn trở, da mặt run lên, một cỗ khí tức hung hãn cường đại phát ra từ trên thân hắn, một đầu tóc đen thẳng tắp bay lên về sau.
- Trách không được ngươi dám cuồng ngạo như vậy, xem ra vẫn có vài phần bản lĩnh.
- Nhưng nếu ngươi nghĩ rằng chỉ bằng vào những thứ này là có thể đối đầu với ta, thì ngươi hoàn toàn sai lầm!
Đoan Mộc Tùng cười lạnh một tiếng.
Nói xong, một thanh phi kiếm màu tím phóng lên cao.
Phi kiếm màu tím một khi phóng lên, kiếm quang đầy trời, kiếm khí giao thoa, cấu thành một võng kiếm, bao phủ hơn mười dặm xung quanh.
Kiếm ý lạnh lùng, tràn ngập sát khí, vọng lại trong thiên địa, trực tiếp tấn công vào tâm thần linh hồn, khiến người ta không khỏi run sợ.
- Hảo kiếm!
Phong Tử Lạc, luôn đứng sau lưng Tần Tử Lăng, thấy thế hai mắt bừng sáng, ý chí chiến đấu tràn ngập.
Phong Tử Lạc bước ra Xuyên Thiên Tiên Toa, quát lớn:
- Phá Sát Quân!
Tiếp theo, một thanh kim quang phi kiếm phóng lên cao.
Kiếm ý xao động, kim quang nở rộ.
Từ kiếm quang xuất hiện một hư ảnh nam tử mặc y phục cổn miện, hùng vĩ như núi, uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, tựa như thiên địa đều muốn thần phục dưới chân hắn.
Nam tử cầm cự kiếm trong tay, đạp không tiến tới, chém xuống võng kiếm bao phủ thiên địa.
- Tê lạp!
Một tiếng.
Võng kiếm bị chém thành hai nửa.
Đoan Mộc Tùng hơi biến sắc, nhìn về phía Phong Tử Lạc với ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Hợp!
Kiếm quang kiếm khí tái khởi, võng kiếm hợp lại.
- Trảm!
Nam tử vĩ ngạn lại nắm cự kiếm chém xuống lần nữa.
- Tê lạp!
Võng kiếm bị chém phá lần thứ hai.
Đoan Mộc Tùng thấy thế sầm mặt lại, tiên lực cuồn cuộn mà ra, xuyên vào phi kiếm.
Võng kiếm hợp lại lần thứ hai, lần này chi chít, kiếm khí bắn ra bốn phía, lạnh lẽo lợi hại.
Nam tử vĩ ngạn lại chém, nhưng lần này lại không thể chém phá, trái lại bị đánh bật trở lại, kiếm quang kiếm khí tấn công về phía hắn, làm cho quang mang trên thân nam tử vĩ ngạn đều ảm đạm rồi hạ xuống một ít.
Trên mặt Phong Tử Lạc hiện lên một vệt huyết sắc, nhưng chiến ý trong mắt lại càng nồng nặc.
Khúc Trung thấy Phong Tử Lạc rơi vào thế hạ phong, không chỉ không hoang mang, trái lại vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt nhìn thẳng.
Phải biết đối phương là tứ đệ tử thân truyền của Phù Không lão tổ, Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, thực lực ở phía tây hải vực của phúc địa Bình Tự Sơn tuyệt đối là tồn tại hàng đầu.
Lúc đầu Khúc Trung thấy Đoan Mộc Tùng xuất thủ, còn cho rằng Tần Tử Lăng sẽ xuất thủ.
Bởi vì theo Khúc Trung, bên họ chỉ có Tần Tử Lăng mới có thể so với chiến lực Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.
Kết quả, Tần Tử Lăng ngồi vững như núi, phái Phong Tử Lạc xuất chiến, lấy cảnh giới Tiên Anh trung kỳ, đối kháng với Đoan Mộc Tùng, chỉ là rơi chút hạ phong, làm sao mà không để Khúc Trung khiếp sợ dị thường!
Giữa lúc Khúc Trung khiếp sợ, Tần Tử Lăng mở miệng nói:
- Khúc Trung, ngươi đi giúp Phong sư huynh một tay!
Mặc dù Phong Tử Lạc có tiên lực hùng hồn, có thể so với lão bài Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ, lại am hiểu sâu kiếm đạo, chiến lực có thể so với Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.
Nhưng Đoan Mộc Tùng là đệ tử Chân Tiên, không quản tiên lực, kiếm đạo hay phi kiếm trong tay hắn đều không tầm thường, không phải Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ bình thường có thể so sánh.
Tần Tử Lăng một mắt liền xem thấu, Phong Tử Lạc trước mắt vẫn chưa phải là đối thủ của Đoan Mộc Tùng, chiến thêm chỉ ăn thiệt thòi.
- Vâng! Tiên sinh!
Khúc Trung nghe vậy vội vã thu hồi nội tâm khiếp sợ, vẻ mặt nghiêm nghị khom người lĩnh mệnh, sau đó bước ra Xuyên Thiên Tiên Toa, một đạo thanh quang phi kiếm phóng lên cao, hóa thành một thanh hàn quang cự kiếm, chém xuống võng kiếm.
Khúc Trung cũng là Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ, phi kiếm trong tay là tiên khí hạ phẩm.
Khi hắn xuất thủ tương trợ, Đoan Mộc Tùng liền cảm giác được áp lực đang tăng lên, vô pháp duy trì võng kiếm diện tích lớn nữa.
Võng kiếm bị chém phá năm ba lần liên tiếp, kiếm quang đầy trời tán đi, một thanh phi kiếm màu tím trôi nổi thiên địa, ánh kiếm phừng phực kiếm khí.
Đoan Mộc Tùng thấy cảnh này thì sắc mặt khó coi, có cảm giác bị người khác ức hiếp.
Hắn chính là tứ đệ tử của Phù Không lão tổ, cảnh giới Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.
Tại phía tây hải vực của phúc địa Bình Tự Sơn, trừ sư tôn hắn ra, còn có mấy vị trưởng lão của Phù Không Tiên Đảo, những người khác ai dám làm càn với hắn?
Ai dám không kính hắn ba phần?
Nhưng bây giờ, hắn đường đường tứ trưởng lão Phù Không Tiên Đảo, tự mình xuất thủ, không đã không thể trấn trụ đối phương, trái lại bị thủ hạ của đối phương bức bách, mà đối phương lại mang vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt ngồi bàng quang.
Đây đối với Đoan Mộc Tùng tuyệt đối là vô cùng nhục nhã!
- Giết!
Tại lúc Đoan Mộc Tùng tán đi võng kiếm, thần sắc khó chịu, cảm giác bị người ức hiếp, Phong Tử Lạc không quản nhiều, hắn lệ quát một tiếng, kim quang phi kiếm hóa cầu vồng phá không lướt đi về phía Đoan Mộc Tùng.
Người khác không biết hiện tại Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến có thực lực gì có tu vi gì, có tính toán gì không, Phong Tử Lạc thân là đệ tử nòng cốt của Vô Cực Môn, làm sao không rõ?
Chính bởi vì vậy, vừa rồi Đoan Mộc Tùng có ý đồ với Vân Lam, Phong Tử Lạc mới trực tiếp nổi giận mà lên.