Chương 709 Nghiền ép
Ngọn núi xanh tươi kia lập tức tan rã thanh quang, hưu một cái, không ngừng thu nhỏ lại.
Theo sát ngọn núi xanh tươi, Bạch Chí nhất thời cảm giác phảng phất cả người bỗng nhiên đụng phải một toà núi sắt, khí huyết sôi trào, tiên lực rung chuyển, cả người đều ngửa ra sau, liên tiếp lui về phía sau.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Phong lôi lượn quanh Sơn Nhạc Ấn bỗng nhiên bộc phát ra uy lực, cũng không có dừng lại mà lập tức xông lên, tiếp tục đập với ngọn núi xanh đang thu nhỏ lại.
Dạng như vậy làm cho người khcá cảm giác như một nam tử mạnh mẽ đánh vào một tiểu tử gầy yếu.
Tiểu tử gầy yếu kia chỉ có thể co rúc ở góc nhà, chịu trận đòn ác liệt, không có năng lực phản kháng.
Ánh sáng phát ra từ ngọn núi dần yếu đi, kịch liệt thu nhỏ lại.
Lúc đầu cao hơn trăm trượng, trong nháy mắt biến thành hơn mười trượng, và còn đang không ngừng thu nhỏ lại.
Một bên khác, Bạch Chí đã chảy máu ở khóe miệng, trên không trung lung lay sắp đổ, có dấu hiệu ngã xuống biển khơi.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Sơn Nhạc Ấn tiếp tục dồn sức đụng ngọn núi xanh tươi.
Ngọn núi xanh tươi đã thu nhỏ thành chỉ cao có ba, năm trượng, dưới Sơn Nhạc Ấn, trông vô cùng nhỏ bé.
Người xem chiến từ xa, tất cả đều dại ra, nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại.
Bọn họ còn cho rằng lần này Tần Tử Lăng khẳng định sẽ thảm bại, cần người của Trấn Tây Tướng Quân ra mặt mới có thể thoát khỏi một kiếp này.
Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, Tần Tử Lăng trông tuấn lãng nho nhã, nguyên lai lại là siêu cấp uy mãnh.
Lúc tế ra pháp bảo lại đánh cho Bạch Chí không thể phản kháng nổi.
Đối phương là Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ a!
Mặc dù thời hạn đột phá còn thiếu, thực lực so với Đoan Mộc Tùng thì kém hơn một ít, nhưng đó cũng là Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ a!
- Đảo chủ!
Lúc mấy tên Địa Tiên, Bán Tiên của Lang Điền Tiên Đảo đứng sau lưng Bạch Chí chỉ nghĩ đến đây xem kịch vui, một hồi lâu mới chợt giật mình một cái rồi phục hồi tinh thần lại, nhao nhao gọi tế xuất ra pháp bảo.
Mà lúc này, có một con Hỏa Nha to lớn phóng lên cao, sau đó vậy mà mở to cái miệng nuốt vào ngọn núi đang dần thu nhỏ kia..
Lại sau đó, Hỏa Nha to lớn lại bay vút lên trời, hạ xuống sau lưng Tần Tử Lăng, phân hoá thành chín chuôi hỏa kiếm, hỏa kiếm xoay tròn, lại hóa thành một cái Hỏa Đỉnh lơ lửng trên không, hỏa diễm liệt liệt, bên trong phảng phất có đồ vật muốn xông ra, nắp đỉnh thỉnh thoảng nhô ra lõm xuống, thỉnh thoảng có hỏa diễm nhảy lên, mơ hồ có thanh quang lộ ra từ hỏa diễm.
Xa xa, Bạch Chí lung lay sắp đổ cắn răng một cái, mặt đỏ bừng, liên tục bấm pháp quyết, giống như táo bón.
Đỉnh đầu của hắn có từng đạo hào quang gào thét mà qua.
Tràng diện nhìn tới rất là quái dị.
Người xem chiến thấy cảnh này mà dại ra lần nữa.
Gia hỏa quả nhiên là tham tiền a!
Lần trước Đồ Liêu hung tàn như vậy, cũng muốn hắn trả giá.
Hiện tại trực tiếp hơn, vậy mà thừa dịp đánh cho Bạch Chí thổ huyết, còn trực tiếp dùng kiếm trận biến hóa thành Hỏa Đỉnh, nhốt pháp bảo của Bạch Chí lại, rõ ràng là muốn đoạt của a!
- Tới hay lắm!
Một đạo thanh âm to lớn vang lên trong thiên địa.
Phong lôi lượn quanh Sơn Nhạc Ấn gào thét phá không về phía từng đạo hào quan đang tới.
Sơn Nhạc Ấn gào thét mà đi, còn chưa đụng đến từng đạo hào quang, chủ nhân của những hào quang liền cảm thấy một lực lượng bài sơn đảo hải đã vọt tới trước mặt.
Lực lượng kinh khủng này khiến cho bọn họ khó vận chuyển tiên lực, cả người phảng phất như hít thở không thông.
- Không xong!
Mọi người ở đây mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, vẻ mặt hoang mang.
Bọn họ không quản thực lực hay là pháp bảo đều kém hơn đảo chủ rất nhiều, hơn nữa pháp bảo của bọn hắn đều là lệch linh xảo hình, không phải thuộc dạng uy mãnh, giờ này mà đi cứng đối cứng, đây không phải là muốn chết sao?
Đáng tiếc lúc bọn họ nhận ra thì đã hơi chậm.
Sơn Nhạc Ấn của Tần Tử Lăng không chỉ có sự uy mãnh nặng nề, hơn nữa còn mang theo phong lôi.
Mọi người đều dùng từ điện chớp để hình dung cho tốc độ một thứ gì đó!
Có thể tưởng tượng được, phong lôi là thuộc dạng tốc độ gì.
Phong lôi kéo theo Sơn Nhạc Ấn, vốn là làm tăng sức công kích cho Sơn Nhạc Ấn, hơn nữa còn có phong lôi thả ra từ Sơn Nhạc Ấn.
Lúc Sơn Nhạc Ấn chuẩn bị chạm vào những pháp bảo kia, liền có phong lôi phóng ra, khiến cho những pháp bảo kia trở nên tê liệt, mất sự tương thông với chủ nhân.
Đồng thời cuồng phong hóa thành long quyển phong, cuốn sạch pháp bảo xung quanh Sơn Nhạc Ấn.
Cho nên, những người kia mới vừa giật mình tỉnh lại, còn chưa kịp biến chiêu, Sơn Nhạc Ấn đã thả ra phong lôi phủ trên từng đạo hào quang kia.
- Đùng đùng!
Lôi điện dày đặc nện trên pháp bảo, điện xà đi khắp nơi.
- Hô hô hô!
Một đầu con rồng cưỡi gió quấn chặt lấy pháp bảo, không ngừng cắn giết.
- Không tốt!
- Đừng a!
Những Địa Tiên, Bán Tiên kia cảm giác được cảm giác tê dại chạy lên não, lại có ràng buộc thắc lại lực lượng của bọn họ, nhất thời mất khả năng điều khiển pháp bảo, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hoảng, lên tiếng kêu than.
Giữa lúc những tên Địa Tiên, Bán Tiên này cảm thấy sợ hãi, liên tục kêu khổ, Sơn Nhạc Ấn đã như lưu tinh mà rơi xuống, hung hăng đụng phải pháp bảo của bọn hắn.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
- Coong!
- Coong!
- Coong!
Từng đạo hào quang nhất thời mất đi ánh sáng.
Xa xa, năm ba tên Bán Tiên Kim Đan liền trực tiếp ngã xuống trong đám mây.
Còn có vài Bán Tiên, Địa Tiên cảm thấy có một cảm giác trạo trực ở cổ họng, một dòng máu tươi bắn ra từ cuốn họng, hiển nhiên chịu tổn thương không nhẹ.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.
Ai có thể nghĩ tới, gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn kia, bản lĩnh động thủ của hắn còn lợi hại hơn với võ mồm của hắn!
Một lần ra tay, vậy mà lập tức đánh đổ một bầy Địa Tiên cùng Bán Tiên của Lang Điền Tiên Đảo!
Một hồi gió biển thổi vào.
Tất cả mọi người đột nhiên rùng mình toàn thân.
Trước đây, một ít người đã chính mắt thấy qua trận đánh của Đồ Liêu và Thanh Vân Tiên Đảo, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi từ sau lưng.
Trước đây, gia hỏa này biểu hiện ra thực lực cũng chỉ có Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ!
Hiện tại thế nào?
Không những oanh kích cho Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ phải thổ huyết, mà một bầy Tiên Anh sơ trung kỳ còn thảm bại dưới tay hắn.
Hơn 2 năm trước, là hắn cố ý ẩn nấp, ẩn giấu thực lực?
Hay là hai năm qua, thực lực của hắn tăng vọt?
Nếu như cái trước, đây là tâm cơ đáng sợ cỡ nào!
Nếu như cái sau, đây là tiến bộ đáng sợ cỡ nào!
Cù Tranh cùng Mộ Dung Sở giật mình tỉnh lại sau, thì là một hồi may mắn cùng nghĩ mà sợ.
May mắn không có xuất thủ a!
Ở đây nếu như xuất thủ, nhìn tư thế uy mãnh của tên kia, hai người bọn họ hợp lực chưa chắc là có thể địch nổi hắn.
- Ùng ùng!
Mọi người đang quan chiến bỗng nhiên rùng mình một cái rồi giật mình tỉnh lại, thời khắc tâm tình mỗi người khác nhau, Sơn Nhạc Ấn đã đánh tới Bạch Chí.
Bạch Chí thấy thế sợ đến toàn thân run một cái, làm gì còn quan tâm đến việc triệu hoán pháp bảo, cuốn lên một đoàn tiên lực hào quang, hóa thành cầu vồng vạch ra chắn trước người.
- Uy, đừng sợ, Bạch đảo chủ!
- Ngươi là hộ đảo tướng quân được đại vương khâm định, ta sẽ không giết ngươi đâu!
Tần Tử Lăng cất giọng nói.
Vừa gọi, Tần Tử Lăng vừa thúc giục Sơn Nhạc Ấn "ùng ùng" tiếp tục tiến về phía trước.
Điều này làm Bạch Chí và thủ hạ sợ hãi, ai nấy đều quay đầu bỏ chạy.
Có vài người thậm chí còn không kịp thu lấy pháp bảo, rơi xuống đất và bị Tần Tử Lăng cách không dùng một trảo thu hết.
- Cái này...
Mọi người nhìn nhau khó hiểu.
Bạch Chí nghe tiếng gọi của Tần Tử Lăng, không dám ngừng lại mà phi độn hơn hai mươi dặm mới dừng lại.
Nhìn từ xa, hắn thấy Tần Tử Lăng với sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng đầy biệt khuất và đau lòng.
Biệt khuất vì trong trận chiến, hắn chỉ có một lần phát huy sức mạnh, sau đó bị nghiền ép hoàn toàn, không có cơ hội phản công.
Thủ hạ của hắn cũng không ngoại lệ, vài va chạm đã khiến họ thất linh bát lạc.
Đau lòng vì mất đi Huyền Thúy Sơn, một tiên khí hạ phẩm mà hắn đã hao tốn nhiều công sức và thời gian để luyện hóa, hơn nữa trong đó còn bố trí phù văn trận pháp.
Với Huyền Thúy Sơn, Bạch Chí từng nhiều lần lấy yếu thắng mạnh.
Nhưng giờ đây, nó lại bị Tần Tử Lăng đoạt đi, khiến hắn vô cùng đau lòng.