Chương 708 Xuất thủ
Nguyên lai là Bạch Huyễn đường đệ, đó chính là tiểu đệ đáng tin cậy của Phù Không Tiên Đảo a, trách không được lại trực tiếp xuất thủ.
Hai mắt Tần Tử Lăng khẽ híp lại, nhìn ngọn núi xanh tươi ở xa phá không mà đến, nhếch miệng cười lạnh.
- Bạch Chí huynh, ngươi tới rất đúng lúc.
- Tiểu tử này vu tội Phù Không Tiên Đảo ta, ngươi mau mau giết hắn cho ta!
Đoan Mộc Tùng thấy thế không khỏi đại hỉ, thần sắc dữ tợn cắn răng quát lớn.
- Là Bạch Chí của Lang Điền Tiên Đảo, không nghĩ tới lúc này hắn lại chạy tới đây, xem ra Thanh Vân Tiên Đảo có phiền toái!
Người xem chiến nhíu mày.
- Vậy cũng không chắc, người kia hẳn là cũng có mấy phần bản lĩnh.
- Dự tính cũng khó nhằn, hơn 2 năm trước, lúc Đồ Liêu đánh Thanh Vân Tiên Đảo, ta từng ở đó mà nhìn.
- Người kia có pháp bảo rất là lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể lấy một địch hai vị Tiên Anh sơ kỳ.
- Hắn hẳn loại mưu sĩ, càng giỏi về bố cục cùng miệng lưỡi sắc bén, chiến lực nhiều lắm cũng chỉ có thể so với Tiên Anh trung kỳ, tuyệt đối không có khả năng so sánh cùng Tiên Anh hậu kỳ, huống hồ Bạch Chí còn mang theo một ít thủ hạ Địa Tiên!
- Quả thực, người kia khẳng định không phải là đối thủ của đám người Bạch Chí, hiện tại chỉ xem thái độ của Trấn Tây tướng.
- Ở đây huyên náo như thế lớn, hơn nữa cái hải vực này cách Bình Tự Tây Thành cũng không bao xa, đều chịu sự quản chế của Trấn Tây Tướng Quân, hắn không thể không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
-...
…
Bình Tự Tây Thành, phía đông, một ngọn núi cao vút trong mây, tiên linh chi khí lượn quanh bên trên, nằm giữa tọa lạc một tòa cung điện rộng rãi, chiếm diện tích cực đại.
Trên cung điện khắc chữ "Phủ Trấn Tây Tướng Quân", năm đại tự này rất chói mắt a!
…
Trong Phủ Trấn Tây Tướng Quân, tại một đại điện đối diện với mặt biển, có một cái gương cổ xưa to lớn.
Giờ này, cái gương kia đang diễn biến cảnh tượng ở chỗ của Tần Tử Lăng.
Trước gương, một nam tử trung niên cao gầy đang đứng, mũi ưng, môi rất mỏng, xương gò má nhô ra, cho người cảm giác âm lãnh.
Nam tử với cánh tay dài ôm một nữ tử xinh đẹp.
Hai mắt của nữ tử vào giờ này không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm vào Xuyên Thiên Tiên Toa, trong đôi mắt đẹp mơ hồ ngấn lệ chớp động.
Ánh mắt nam tử lại rơi vào Tần Tử Lăng, nhếch miệng cười lạnh nói:
- Người này ngược lại có miệng lưỡi bén nhọn!
- Bất quá hắn nói cũng có chút đạo lý, mấy năm nay Phù Không Tiên Đảo càng ngày càng càn rỡ, cứ thế mãi, nói không chừng những trong mắt của những tiên nhân hải ngoại này chỉ có Phù Không lão nhi, đã quên bản tướng quân.
- Lúc này, người này nói mấy lời kia, ngược lại cũng coi là giúp bản tướng quân cảnh cáo cho những người này.
- Không nghĩ tới trong ba năm thời gian ngắn ngủi không đến Thanh Vân Tiên Đảo, vậy mà xuất hiện nhiều nhân vật lợi hại như vậy, lần này Đoan Mộc Tùng đúng là rất mất mặt!
Một vị đứng nam tử sau lưng, trên cằm còn dính một nùi râu dê.
Nói chuyện lúc, ánh mắt của lão giả bất động thanh sắc nhì thoáng qua nữ tử, sau đó lập tức thu hồi lại.
- Quả thật có chút ngoài dự đoán.
Nam tử mũi ưng nhàn nhạt nói.
Lời của nam tử mũi ưng chưa dứt, trong cái gương xuất hiện một tòa ngọn núi xanh tươi, gào thét mà đập đến Xuyên Thiên Tiên Toa.
Nữ tử xinh đẹp bên cạnh nam tử thấy thế liền lập tức khẩn trương, thân thể căng thẳng.
- Tướng quân!
Nữ xử xinh đẹp thấy ngọn núi xanh tươi trong cái gương càng ngày càng lớn, phảng phất dù cách xa vẫn cảm nhận được khí thế áp bức của nó, không nhịn được nhìn về phía nam tử bên người, trong mắt lộ ra một tia điềm đạm đáng yêu cùng vẻ khẩn cầu.
- Sao ngươi lại lo lắng cho tiểu tạp chủng của Liên Nghĩa Tường rồi?
Sắc mặt nam tử mũi ưng biến thành hơi trầm xuống, so với bàn tay to lớn lại xê dịch xuống một chút, mãnh mẽ bóp mạnh vào mông của nàng.
Nữ tử xinh đẹp bị đau nhói, chân mày khẽ nhíu, viền mắt suýt chảy ra nước mắt, nhưng nàng lại không dám kêu lên, mà là vẫn một bộ điềm đạm đáng yêu nói:
- Tướng quân ngài đã đáp ứng thiếp, chỉ cần thiếp thân đi theo ngài, ngài liền thả Liên Nghĩa Tường cùng tiểu nhi một con đường sống.
- Hiện tại Liên Nghĩa Tường đã chết, tiểu nhi căn bản không biết thiếp thân còn sống, ngài hãy phát từ bi cứu hắn một mạng đi.
- Năm đó ta đã đáp ứng ngươi, ta nói lời nói tính lời nói, không động đến Liên Nghĩa Tường và con hắn, nhưng ta cũng không có nghĩa vụ xuất thủ cứu bọn họ.
- Hơn nữa ta để cho nhi tử của Liên Nghĩa Tường tiếp tục ngồi lên vị trí đảo chủ, đã hết lòng rồi, ngươi đừng hòng được voi đòi tiên!
Câu Hoàn lạnh giọng nói.
- Thiếp thân biết tướng quân cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng hài tử kia cuối cùng cũng là một miếng thịt trong người ta, mong tướng quân phát từ bi!
Nữ tử xinh đẹp rơi lệ cầu xin.
- Được rồi, được rồi.
- Đoan Mộc Tùng đã bị chụp tội danh tạo phản lên đầu, hiện tại có cho thêm Đoan Mộc Tùng cùng Bạch Chí một cái gan lớn bằng trời cũng không dám giết tiểu tạp chủng kia, ngươi không cần lo lắng!
Nam tử mũi ưng, cũng chính là Trấn Tây Tướng Quân Câu Hoàn, thấy xinh đẹp nữ tử rơi nước mắt, lập tức cảm giác có chút không thú vị, không kiên nhẫn nói.
- Thế nhưng...
Nữ tử xinh đẹp còn muốn mở miệng cầu xin.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.
Câu Hoàn buông ra tay nói.
- Tướng quân bớt giận, thiếp thân không nhiều lời nữa!
Giờ này nữ tử xinh đẹp chỉ quan tâm tới tính mạng hài tử, sao chịu rời khỏi, vội vã chủ động dùng thân thể mềm mại dán lên người Câu Hoàn, cầu xin nói.
Câu Hoàn thấy thế sắc mặt lúc này mới hơi chậm lại, tay vòng qua eo của nàng, một lần nữa đặt lên mông của nàng.
Mà giờ khắc này, cảnh tượng bên trong tấm gương cổ kính cũng chuyển đổi.
Một tòa núi cao phóng lên cao từ tiên thuyền.
Nhất thời, bên trên biển rộng nhất thời liền nổi dậy phong lôi.
Sấm sét màu tím giống như một con Cầu Long quay quanh lấy đồi núi, lại có cuồng phong gào thét, giống như Bạch Hổ đang gầm thét.
Biển rộng nổi lên sóng lớn, phóng lên cao, văng lên nhiều đợt sóng trắng, càng làm nổi bật lên uy lực của đồi núi.
Cảnh tượng ở đây càng làm khung cảnh trong tấm gương cổ kính trở nên kịch liệt.
- Di, có chút thú vị a!
Một đôi mắt tam giác của Câu Hoàn lập tức khẽ híp lại, lộ ra vẻ ngoài ý muốn cùng âm lãnh.
- Quả thật có chút thú vị, pháp bảo này có uy lực đã ngang với tiên khí trung phẩm.
Lão giả râu dê đứng sau lưng Câu Hoàn, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn cùng vẻ tham lam.
Tiên khí không chỉ có yêu cầu rất cao đối với tài liệu, mà còn rất khó luyện chế.
Nói chung, tại phúc địa Bình Tự Sơn cùng một triệu dặm hải vực, tiên khí xuất hiện cũng chỉ là tiên khí hạ phẩm.
Giống Đồ Liêu và Đoan Mộc Tùng, hai người bọn họ tuy nói là Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, đệ tử thân truyền của Chân Tiên, nhưng pháp bảo của bọn hắn cũng chỉ là tiên khí hạ phẩm.
Bởi vì tiên khí trung phẩm có yêu cầu về tài liệu còn càng cao hơn tiên khí hạ phẩm, càng khó luyện chế hơn, bình thường còn cần Chân Tiên xuất thủ mới có thể luyện chế ra được, hơn nữa còn phải hao phí rất nhiều tinh lực.
Đương nhiên uy lực của tiên khí trung phẩm cũng rất lớn.
Hiện tại Tần Tử Lăng dùng Sơn Nhạc Ấn cũng chỉ là tiên khí hạ phẩm, nhưng lão giả râu dê lại nói pháp bảo này có uy lực ngang với tiên khí trung phẩm.
Ở đây mặc dù Sơn Nhạc Ấn chỉ là tiên khí hạ phẩm, nhưng bởi vì Tần Tử Lăng có được tiểu kết giới Phong Lôi, lại am hiểu sâu về thiên địa đại đạo, lấy "Ngũ Muội Chân Hỏa" luyện thêm một chút phong lôi vào Sơn Nhạc Ấn, thường thường để Sơn Nhạc Ấn trên Lôi Sơn trải qua lôi đình thối luyện, cho nên trở nên càng tinh luyện, uy lực càng tăng lên, bây giờ có thể nhảy vọt đến tiên khí trung phẩm.
Huống chi Tần Tử Lăng đã là cảnh giới Tiên Anh trung kỳ, chiến lực luyện khí nhất đạo đã đạt đến Chân Tiên nhất phẩm, hiện tại mặc dù thu liễm phần lớn tu vi, uy lực Sơn Nhạc Ấn vẫn là cực kỳ kinh người.
- Ùng ùng!
Sơn Nhạc Ấn cuốn lên sóng gió lôi đình, thanh thế to lớn hung hăng chạm vào ngọn xúi xanh tươi.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Hai ngọn núi hung hăng đánh nhau.
Nhất thời, thanh thế to lớn, sóng lớn ngất trời.