Chương 712 Lỗ lớn
Ngươi đừng vội nói, ta còn chưa nói hết!
Tần Tử Lăng xua tay cắt lời Đoan Mộc Tùng, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, ta rất tôn kính đại vương, đồ của đại vương ta không động.
- Ngươi đưa danh sách tiến cống Phù Không Tiên Đảo cho ta xem, và lấy tất cả tài phú trên người ngươi đặt lên tiên thuyền của ta.
- Yên tâm, ta kính trọng đại vương, cống phẩm sẽ để ngươi mang đi tiến cống.
- Ngươi không phải nói sẽ không cướp sạch tài phú của ta sao?
Đoan Mộc Tùng tức giận nói.
- Không phải ta đã để cống phẩm cho ngươi sao?
- Nếu ta lấy luôn cống phẩm, ngươi nghĩ Phù Không Tiên Đảo tổn thất bao nhiêu?
- Đó mới là tổn thất lớn!
- Ta kính trọng đại vương, cống phẩm không động, ngươi không cần chuẩn bị lại cống phẩm!
Tần Tử Lăng trả lời.
- Ngươi... Ngươi...
Đoan Mộc Tùng tức giận đến suýt bất tỉnh.
- Đây là trung hậu thành thật?
Những người vây xem trố mắt nhìn.
Trên Xuyên Thiên Tiên Toa, Liên Trường Phong, Khúc Trung cùng đệ tử Thanh Vân Tiên Đảo cũng trố mắt nhìn.
Chỉ có Phong Tử Lạc và đệ tử Vô Cực Môn mang sắc mặt như thường, như đã biết trước.
Nhất là Phong Tử Lạc, khóe miệng không nhịn được co rút.
Nhớ năm đó, hắn và Thôi Sơn Hà dưới long mạch Bàn Ly Sơn, phầ lớn chỗ tốt đều bị Tần Tử Lăng lấy đi, mà hai người lại cảm động đến rơi nước mắt!
Đoan Mộc Tùng lại còn muốn giữ lại tài phú, quả là mơ mộng hão huyền!
- Ngươi cảm thấy chỉ lấy tài phú của ngươi là không công bằng?
- Vậy được rồi, chủ làm chó cũng phải chịu!
Tần Tử Lăng mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đám người Địa Tiên mi dài.
Người của Phù Không Tiên Đảo đều thành như Địa Tiên mi dài, tâm lý khổ sở, mắng Đoan Mộc Tùng là cẩu huyết lâm trận kéo chết mình.
Ngươi nói xem, thực lực không bằng người ta, lại đánh chủ ý lên nữ nhân của người ta, đánh không lại còn khoe khoang?
Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Chân Tiên?
Trấn Tây Tướng Quân?
Hiện tại, mình bị đánh cho thổ huyết còn không nói, còn hại chúng ta chịu khổ liên lụy, tâm huyết suốt đời cũng phải giao ra ngoài!
- Ta vốn định tha cho các ngươi một con đường, nhưng đáng tiếc Tứ trưởng lão của các ngươi cảm thấy như vậy không công bằng.
- Ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phiền các vị tạm thời xóa đi ấn ký trên nhẫn trữ vật, sau đó giao cho ta.
Yên tâm, ta sẽ trả lại nhẫn trữ vật cho các ngươi.
Tần Tử Lăng rất bất đắc dĩ nhún vai nói.
- Thế này thì.
.
.
Mọi người vây xem đều bị đả kích cường liệt.
Người như vậy, lại còn tự nhận mình trung hậu thành thật?
Cần phải có da mặt dày mới nói được những lời như thế!
Đám người Địa Tiên mi dài chỉ đành bất đắc dĩ xóa đi ấn ký trên nhẫn trữ vật, nộp từng cái lên cho Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng thu nhẫn trữ vật, sau đó chuyển hết đồ bên trong vào nhẫn trữ vật của mình, một bên làm bộ lắc đầu, tỏ vẻ không thuận mắt, khiến đám đám người Địa Tiên mi dài cảm thấy thua thiệt.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng chuyển hết tất cả nhẫn trữ vật, sau đó thực sự trả lại nhẫn trữ vật cho bọn họ.
Nhận lại nhẫn trữ vật, nhớ tới những lời kia của Tần Tử Lăng, tâm lý của bọn họ không khỏi lóe lên một tia cảm động.
- Tứ trưởng lão, giờ đến lượt ngươi.
Tần Tử Lăng trả lại nhẫn trữ vật, ánh mắt lại rơi vào Đoan Mộc Tùng.
Lần này, Đoan Mộc Tùng xem như đã nhìn thấu, cam chịu số phận.
Tần Tử Lăng hơi nới lỏng Khốn Tiên Tác, Đoan Mộc Tùng lấy ra hai cái trữ vật giới, xóa đi ấn ký trên đó, nói:
- Hai cái nhẫn trữ vật này, một cái là tài phú của riêng ta, một cái là cất giấu cống phẩm và danh sách tiến cống lần này.
- Ngươi như vậy mới đúng!
- Ngươi như vậy sớm thì không tốt sao, ta cũng tốt, mọi người đều tốt, tiết kiệm bao nhiêu phiền toái!
Tần Tử Lăng thu hai cái nhẫn trữ vật, vẻ mặt tán thưởng nói.
Sau đó hắn dùng thần niệm đảo qua, trả lại một cái nhẫn trữ vật cho Đoan Mộc Tùng, cái còn lại thì giữ lại, nói:
- Được rồi, ngươi đi đi.
- Lần sau nhớ kỹ, đừng thấy sắc rồi nảy lòng tham, và phải tôn kính đại vương, đừng nghĩ đến tạo phản.
- Đại vương đối tốt với các ngươi như thế, các ngươi còn tạo phản, còn là người sao?
Đang khi nói, Tần Tử Lăng đã thu hồi Khốn Tiên Tác.
Đoan Mộc Tùng yên lặng nhận nhẫn trữ vật, nước mắt tựa hồ chứa máu, không nói lời nào, dẫn người lên pháp bảo phi hành, không quay đầu lại mà bay về hướng Bình Tự Tây Thành.
- Sư huynh, sao ngài không giữ lại pháp bảo phi hành đó?
- Đồ vật kia nhìn tới vẫn còn rất tốt.
Bao Anh Tuấn dùng vẻ mặt không hiểu hỏi.
- Làm việc phải chừa lại một đường, ngày sau dễ gặp nhau, khoan dung mà độ lượng!
Tần Tử Lăng nói.
- Sư huynh, ngài vẫn như trước kia, luôn nhân từ nhẹ dạ, nghĩ cho người khác!
Bao Anh Tuấn lập tức vỗ mông ngựa một cái.
Người đang chuẩn bị bay đi Bình Tự Tây Thành nghe vậy, suýt nữa ngã xuống biển rộng.
Người như vậy là nhân từ sao?
Khúc Trung và đám người Thanh Vân Tiên Đảo thì mỗi người đều dại ra.
Tam quan điên đảo!
- Đại sư huynh, lần này ngươi lộ ra phong mang, khẳng định đã khiến Phủ Trấn Tây Tướng Quân chú ý, còn lần này chúng ta đã đắc tội Phù Không Tiên Đảo, phải sớm tính toán!
Trịnh Tinh Hán bình tĩnh nhắc nhở.
Nghe vậy, đám người Khúc Trung bỗng giật mình, lập tức tỉnh lại.
Đây mới là chuyện gấp gáp nhất!
Nhất là Khúc Trung nhớ lại một chuyện khác, sắc mặt lập tức trắng bệch.
- Lão Khúc, ngươi không cần lo lắng, có chưởng giáo sư huynh tọa trấn, Phù Không Tiên Đảo không làm gì được chúng ta!
Phong Tử Lạc thấy sắc mặt Khúc Trung trắng bệch, tiến lên vỗ vai an ủi.
Khúc Trung là dạng người trung thành hộ chủ, Phong Tử Lạc vốn rất có hảo cảm với hắn, vừ rồi hai người lại liên thủ đại chiến với Đoạn Mộc Tùng, coi như là thành lập tình nghĩa chiến hữu.
Thấy Khúc Trung còn lo lắng, cho rằng hắn sợ Phù Không Tiên Đảo trả thù, vậy nên mới nói một câu như vậy.
Phong Tử Lạc rất rõ ràng, với sự tăng cường sức mạnh của Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến, cùng với thực lực của Vô Cực Môn, có một số điều cần được tiết lộ.
Đôi khi phải cao điệu và kiêu căng, không thể luôn che giấu mãi.
Hành động vừa rồi của Tần Tử Lăng đã thể hiện rõ thái độ này!
Phong Tử Lạc mới có thể tự tin như vậy với Khúc Trung.
Dĩ nhiên, Phong Tử Lạc vẫn còn bảo lưu rất lớn.
Tuy nhiên, những gì hắn nói đã đủ làm cho Liên Trường Phong, Khúc Trung và các Bán Tiên Kim Đan của Thanh Vân Tiên Đảo trên tiên thuyền đều trợn tròn mắt, kinh ngạc và không thể tin được.
Phù Không lão tổ là một Chân Tiên!
Nếu như Phù Không lão tổ không tự mình ra tay, mà chỉ dựa vào uy lực của đại trận hộ đảo của Thanh Vân Tiên Đảo, mọi người còn có một chút lòng tin sau khi chứng kiến thực lực của Tần Tử Lăng.
Nhưng nếu Phù Không lão tổ tự mình xuất thủ, thì không còn chút lòng tin nào.
Nhưng bây giờ, Phong Tử Lạc rõ ràng đã tính đến tình huống xấu nhất là Phù Không lão tổ tự mình xuất thủ!
Điều này làm sao không khiến người của Thanh Vân Tiên Đảo kinh ngạc?
- Phong sư huynh nói đúng, ta vừa rồi vẫn chưa sử dụng hết thực lực, và lần này cũng thu được không ít đồ tốt.
- Trở về, ta sẽ tăng cường trận pháp hộ đảo, không cần phải lo lắng về Phù Không Tiên Đảo và Huyết Vân Tiên Đảo sẽ tấn công.
Tần Tử Lăng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ của Khúc Trung và những người khác, liền khiêm tốn trấn an.
Dù Tần Tử Lăng đã rất khiêm tốn và cố ý nhấn mạnh đến trận pháp hộ đảo, những lời này vẫn khiến Khúc Trung và những người khác kinh ngạc không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, mọi người mới toàn thân chấn động, cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại, mỗi người đều kích động và phấn khởi.
Họ đương nhiên tin tưởng Tần Tử Lăng!
Điều này có nghĩa là, từ nay về sau, Thanh Vân Tiên Đảo có thể ngang hàng với Phù Không Tiên Đảo, Huyết Vân Tiên Đảo và Nam Ly Tiên Đảo, làm sao họ có thể không phấn khởi?
Tuy nhiên, Khúc Trung dường như nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi biến đổi, sau đó do dự, sử dụng tiên thức truyền niệm thuật.
- Tiên sinh, Khúc Trung có một việc vô cùng quan trọng, cần sớm bẩm báo và thương lượng với ngài.
- Chuyện gì?
Tần Tử Lăng bất động thanh sắc dùng thần niệm hỏi lại.
- Mẫu thân của đảo chủ là Trì Thải Châu hiện tại đang ở Phủ Trấn Tây Tướng Quân, là ái thiếp của Câu Hoàn lão tặc!
Khúc Trung trả lời.