Chương 719 Đối chiến
Thấy Kiếm Bạch Lâu chỉ là vuốt râu gật đầu, không nói lời nào, Tiêu Thiến liền nhìn sang Tả Thông.
- Tả Thông!
- Đệ tử có mặt!
Tả Thông nghiêm nghị tiến lên.
Hắn là thủ tịch đại đệ tử của Tần Tử Lăng, có đơn linh căn kim hệ và thiên phú luyện khí rất cao.
Dưới sự dẫn dắt của Tần Tử Lăng, ở tuổi hai mươi, hắn đã đạt tới Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ.
- Ngươi chưởng khống Kim Kiếm Phong.
- Đệ tử tuân lệnh!
- Lang hộ pháp.
- Có thuộc hạ!
Lang Thiên Hành bước ra khỏi hàng, chắp tay.
Giống như Kiếm Bạch Lâu, hắn cũng đạt cảnh giới Tiên Anh trung kỳ.
- Ngươi chưởng quản Thanh Mộc Phong.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Chúc tỷ, ngươi chưởng khống Thủy Đào Phong.
- Ma Võ Đức ngươi chưởng khống Hỏa Vân Phong.
- Cao cô tổ mẫu, ngài chưởng khống Đế Nhạc Phong.
- Lại lão sư chưởng không Dương Nhãn Đảo, Hoàng Phủ hộ pháp chưởng không Nguyệt Nhãn Đảo.
Sau đó, Tiêu Thiến tiếp tục điểm danh từng người, họ tiến lên nhận lệnh.
Mỗi người trong số họ đều thể hiện khí thế mạnh mẽ, đều là Địa Tiên, trong đó Lang Thiên Hành, Lại Ất Noãn và Hoàng Phủ Ngưng Tuyết đều đạt cảnh giới Tiên Anh trung kỳ, tiên lực hùng hậu khiến Vu Sĩ Tân kinh ngạc.
Hắn không thể ngờ rằng Thanh Vân Tiên Đảo lại có nhiều Địa Tiên mạnh mẽ đến vậy!
- Bảy người các ngươi chưởng quản ngũ phong hai đảo, bố trí Ngũ Hành Âm Dương Trận.
- Kỳ Vũ hộ pháp, Tà Mạch hộ pháp, Tử Đường tỷ, Hạ Nghiên, Thôi biểu huynh, Hưng Bảo, Hưng Tuấn, Tiểu Cường, Thiệu Nga, Kim Nhất Thần, Phan Ba, Phương Duệ Bác...
- Các người theo ta đến Thương Vân Cung, chuẩn bị xuất chiến.
Tiêu Thiến không để ý đến biểu cảm khiếp sợ của Vu Sĩ Tân, tiếp tục điểm danh và nói:
- Chưởng giáo chưa trở lại, giết người của Phù Không Tiên Đảo quá sớm sẽ có thể khiến Phù Không lão tổ tự mình dẫn quân tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo, điều này quá mạo hiểm.
- Chúng ta nên dùng Thất Sát Kiếm Trận, kết hợp với binh mã kéo dài thời gian, chờ thời gian thích hợp mới dẫn bọn họ vào Ngũ Hành Âm Dương Trận, đảo ngược Âm Dương Ngũ Hành, vây khốn họ.
- Cái này...
Vu Sĩ Tân nghe xong, đầu óc hoàn toàn rối bời, cảm giác như đang nghe thiên thư, càng nghe càng không hiểu.
Hắn nhận ra rằng Tần phu nhân không coi việc đánh bại Phù Không Tiên Đảo là khó khăn, mà khó khăn ở chỗ giết nhỏ sẽ đưa tới già.
Do đó, cần phải tạm thời thu liễm, chậm rãi tiêu diệt đối thủ, không thể giết sạch ngay lập tức!
Điều này...
Làm sao có thể?
Khi nào mà thực lực của họ trở nên mạnh mẽ đến mức này?
- Đi thôi, Vu hộ pháp.
- Người của Phù Không Đảo sắp đến, chúng ta cần nhanh chóng đi tọa trấn Thất Sát Sơn.
- Những thứ khác, ngươi không cần lo, có chưởng giáo phu nhân ở đây, Phù Không Tiên Đảo không thể làm nên sóng gió.
Kiếm Bạch Lâu thấy Vu Sĩ Tân đờ đẫn, mỉm cười vỗ vai hắn, rồi dẫn hắn bay về hướng Thương Vân Cung.
Kiếm Bạch Lâu mang Vu Sĩ Tân đi, Tiêu Thiến lại sắp xếp vài việc, sau đó cùng Kỳ Vũ và mọi người bay về Thương Vân Cung.
Khi Tiêu Thiến và mọi người đến Thương Vân Cung, họ thấy một con thuyền tiên hạm lớn từ xa tiến đến.
Tiên hạm đen nhánh, sóng lớn sôi trào dưới thân, xa xa đã nghe tiếng vang ầm ầm và cảm nhận sát khí nồng nặc từ tiên hạm xông lên trời, thanh thế to lớn.
- Nơi này là yếu địa của Thanh Vân Tiên Đảo, người đến dừng bước!
Tiêu Thiến dẫn Kỳ Vũ và mọi người đứng lơ lửng trên không, lớn tiếng quát.
- Bản tiên là tam trưởng lão Bàng Đại Khôi Phù Không Tiên Đảo, cùng sư đệ ta, lục trưởng lão Sư Truyền Thanh, phụng mệnh tới đánh Thanh Vân Đảo.
- Các ngươi mau thả xuống pháp bảo, bó tay chịu trói, chúng ta sẽ mở một con đường sống, nếu không, giết không tha!
Bàng Đại Khôi lớn tiếng quát, một cỗ khí thế ngút trời phóng lên cao từ người của hắn, hình thành một cái búa lớn trên không, như thể chỉ cần một nhát có thể đập nát cả Thanh Thương Phong và người trên núi.
- Sách sách, sư huynh, đối phương là cô nương, sao có thể nói những lời hung ác như vậy!
- Để ta, để ta.
Sư Truyền Thanh thấy Tiêu Thiến đứng trước mặt mọi người, vóc dáng cao ngất, tư thế hiên ngang, bên cạnh nàng là Hạ Nghiên với phong vận mê người, không khỏi hai mắt sáng lên, vội vàng phe phẩy cây quạt mạ vàng, ngăn cản Bàng Đại Khôi.
Bàng Đại Khôi lùn to lớn khinh bỉ nhìn thoáng qua Sư Truyền Thanh, sau đó nhường lại cho hắn.
- Vị tiên nữ này, xưng hô như thế nào?
- Đừng sợ, ta là Sư Truyền Thanh, rất thương hương tiếc ngọc, sẽ không tổn thương ngươi.
Sư Truyền Thanh thu cây quạt trong tay, tóc dài phất phới, mặt mang nụ cười tự cho rằng mê người, nói.
- Các ngươi hiện tại thối lui còn kịp, nếu không, dám đến đánh Thanh Vân Tiên Đảo, đều giết không tha!
Tiêu Thiến không thèm nhìn Sư Truyền Thanh, lạnh giọng quát.
- Sách sách, ngoan độc, rất lớn mật, rất lạnh lẽo.
- Tiên nữ như ngươi, Sư Truyền Thanh ta thích nhất...
Sư Truyền Thanh nghe vậy không tức giận, trái lại mắt sáng lên.
- Nhất cái rắm!
Lời nói phía sau của Sư Truyền Thanh chưa kịp thốt ra, liền có hai đại hán nổi giận đạp không mà ra.
Một người cao hai thước, tráng kiện như trâu, tay cầm một cây gậy đen nhánh to cỡ miệng bát, bắp thịt cả người như là khối sắt, khí thế hung hãn như mãnh hổ, rõ ràng là Lưu Tiểu Cường.
Hắn trời sinh căn cốt cường đại, lực lớn như trâu, là người theo Tần Tử Lăng sớm nhất.
Nhờ Vô Trần Nguyên Đan, hắn đã vượt qua Pháp Thân Kiếp, trở thành Nhân Tiên Pháp Thân Cảnh, lực lớn vô cùng, có thể so với Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ.
Người còn lại, giống như Bàng Đại Khôi, là nam tử lùn to với vai rộng.
Đó chính là Thôi Sơn Hà.
Hắn cũng có căn cốt cường đại và lực lớn như trâu, vừa qua thiên kiếp, trở thành Nhân Tiên Pháp Thân Cảnh, sử dụng thần binh là một đôi Hồn Thiên Chùy.
Hai người bước ra, thân thể bỗng nhiên lớn dần, biến thành cao bảy tám trượng, uy phong lẫm lẫm như Thiên Thần giáng thế.
Thần binh trong tay họ cũng tăng lớn theo.
Lưu Tiểu Cường dậm chân tiến lên, vung mạnh cây gậy đen trong tay, hô một tiếng đánh xuống Sư Truyền Thanh đứng trên đầu thuyền.
Cây gậy đen tỏa sáng như trụ trời, ngược lại rơi xuống, thiên địa phong vân biến ảo, chỉ còn lại cây trụ trời kia.
Khi Lưu Tiểu Cường vung gậy, Thôi Sơn Hà cũng dậm chân tiến lên, vung Hồn Thiên Chùy trong tay, đập xuống Sư Truyền Thanh.
Hồn Thiên Chùy tỏa hào quang màu vàng đất, như tòa tiểu sơn rơi xuống từ trời.
- Pháp Thân Cảnh!
Trên tiên hạm, người của Phù Không Tiên Đảo thấy vậy, cũng hơi biến sắc, lộ vẻ kinh ngạc.
- Bản tiên ghét nhất loại thô bỉ như các ngươi, võ phu không biết phong tình!
Sư Truyền Thanh thấy hai người quấy rối màn biểu diễn của mình, sắc mặt trở nên trầm xuống, ném cây quạt mạ vàng lên không trung.
- Bá!
Cây quạt bị mở ra.
Chỉ thấy trên cây quạt mạ vàng có hình một con thượng cổ thần thú Toan Nghê.
Khi cây quạt mở ra, Toan Nghê sống lại, từ quạt đi ra, thôn vân thổ vụ, giơ song trảo, chặn cây gậy đen của Lưu Tiểu Cường bằng một trảo và Hồn Thiên Chùy của Thôi Sơn Hà bằng trảo khác.
- Thình thịch!
- Thình thịch!
- Thình thịch!
Nhiều tiếng chấn động vang lên trong thiên địa.
Sư Truyền Thanh quả nhiên không hổ là Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, vừa thi triển ra pháp bảođã trấp áp được Thôi Sơn Hà và Lưu Tiểu Cường, chính hắn thì đứng trên đầu thuyền, tư thế thong thả không câu chấp.
- Kiệt kiệt, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, bản hộ pháp cũng tới gặp ngươi!
Một giọng nói buồn rười rượi vang lên, cao gầy trơ xương Tà Mạch đạp không mà ra, tế lên một thanh u hắc loan đao, bổ tới Toan Nghê.
Loan đao tỏa ánh đao hiện ra một cái quỷ đầu lớn, mở miệng cắn nuốt Toan Nghê.
Tà Mạch chính là một trong bảy vị Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ dưới trướng Tần Tử Lăng.
Hắn vừa xuất thủ, kể cả Lưu Tiểu Cường và Thôi Sơn Hà, thì đã tương đương với ba vị Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ.
Sư Truyền Thanh, đệ tử xếp thứ sáu dưới trướng Phù Không lão tổ, thực lực không quá xuất chúng.
Ba người liên thủ, Sư Truyền Thanh không còn giữ được vẻ ung dung thoải mái, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ ngưng trọng và âm trầm.