← Quay lại trang sách

Chương 723 Phản hồi Thanh Vân Tiên Đảo

Hai đóa hoa nở, đều thiếu mất một cánh.

Lại nói đại quân Phù Không Tiên Đảo bị vây dưới thành, Thanh Vân Tiên Đảo thì liên tục nổi lên cảnh báo, mà phía Phủ Trấn Tây Tướng Quân vẫn ca múa mừng như cảnh thái bình.

Tần Tử Lăng còn đang tính toán làm sao giết Câu Hoàn đoạt bảo, không lòng dạ nào thưởng thức man ca diệu vũ.

Bỗng nhiên, trong lòng Tần Tử Lăng hơi động, lấy ra Truyền Tin Phù, sắc mặt "đại biến", hai mắt nhìn về phía đám người Đoan Mộc Tùng, ánh mắt hung ác, có sát ý lạnh lẽo không che giấu chút nào từ trên thân hắn phát ra, cuốn sạch qua cả đại điện.

Bên trong đại điện, mọi người đều đổi sắc mặt.

Đoan Mộc Tùng và mấy người Phù Không Tiên Đảo ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt đắc ý.

- Lớn mật, ngươi đây là ý gì?

Tổng quản Lư Ngu thấy Tần Tử Lăng đột nhiên bộc phát sát ý, quấy rối bầu không khí, sắc mặt không khỏi trầm xuống, ánh mắt như đao nhìn lại Tần Tử Lăng.

- Lư tổng quản, xin thứ tội, thật sự là ta khó đè nén phẫn nộ trong lòng.

- Lúc trước tại biển rộng, ta vì tôn kính đại vương, lại nhớ đám người Đoan Mộc Tùng tu hành không dễ, chỉ nghĩ bọn họ đơn giản là thấy yếu nên bắt nạt, ta còn thả bọn họ một đường sống.

- Vốn cho rằng họ tránh được một kiếp, ít nhất cũng cảm ơn, chí ít biết lòng ta mang nhân từ và tôn kính đại vương, bằng không họ đã đẫm máu trên biển rộng rồi.

- Kết quả, họ không chỉ không biết hối cải, không biết hối cải cũng thôi, bọn họ lại trực tiếp phái binh đánh Thanh Vân Tiên Đảo.

- Bực lấy oán trả ơn này, hành vi tiểu nhân hèn hạ, ngài nói ta phải làm sao để không nộ?

- Nếu không phải nơi đây là Phủ Trấn Tây Tướng Quân, hôm nay lại là thời gian đặc thù, ta đã xuất thủ tiêu diệt bọn tiểu nhân hèn hạ này rồi!

Tần Tử Lăng đứng dậy khom lưng chắp tay nói với Lư Ngu, vẻ mặt phẫn nộ nói.

- Cái gì?

- Phù Không Tiên Đảo lại trực tiếp phái người ồ ạt tiến công Thanh Vân Tiên Đảo?

- Đây không khỏi cũng quá... khụ khụ...

- Xem ra Thanh Vân Tiên Đảo phải máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, trách không được Tần tiên nhân đột nhiên bạo phát sát ý!

- Cũng không phải, đây là trực tiếp tịch thu sào huyệt của người ta a!

- Chiêu này của Phù Không Tiên Đảo cũng ngoan độc đó!

Mọi người bên trong đại điện nghe tin tức này, lập tức sôi sùng sục.

Mặc dù lời nói có chỗ thu liễm, nhưng mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.

Người ở đây, ai không có người nhà, bằng hữu thân thích gì đó.

Bình thường, tâm lý mọi người khi làm việc đều đặt bản thân cùng thân nhân vào trong đó.

Nếu nói Phù Không Tiên Đảo thực sự quá yếu, đánh không lại Tần Tử Lăng, mọi người cũng có thể hiểu được.

Nhưng Phù Không Tiên Đảo rõ ràng mạnh hơn Thanh Vân Tiên Đảo nhiều, lại không trực tiếp tìm Tần Tử Lăng tính sổ, mà đi đánh Thanh Vân Tiên Đảo, thật khiến người ta coi thường.

Huống chi, Tần Tử Lăng nói cũng có đạo lý.

Hắn đúng là thả đám người Đoan Mộc Tùng một đường sống.

Lư Ngu nghe vậy, biểu tình cũng vi diệu.

Nếu đổi một tiên đảo khác, ở vị trí của hắn, có lẽ sẽ còn nói vài lời công đạo.

Nhưng Thanh Vân Tiên Đảo lại đặc thù, Trấn Tây Tướng Quân không tiện xuất thủ diệt trừ, vốn để Phù Không Tiên Đảo hỗ trợ diệt trừ.

Cho nên Phù Không Tiên Đảo ra hạ sách này, tâm lý Lư Ngu ngầm đồng ý, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

- Cái này...

Lư Ngu lộ vẻ khổ sở.

- Lư tổng quản yên tâm, ta sẽ không để ngài khổ sở.

- Hiện tại Thanh Vân Tiên Đảo bị đánh, chúng ta không lòng dạ thưởng thức ca múa, cần mau sớm trở về, mong Lư tổng quản thứ lỗi.

Tần Tử Lăng chắp tay nói.

- Đi thôi.

Lư Ngu rất dứt khoát cho đi.

- Đa tạ Lư tổng quản, còn làm phiền nhờ ngài gửi lời bồi tội đến Trấn Tây Tướng Quân.

Tần Tử Lăng chắp tay, sau đó mang Liên Trường Phong và Khúc Trung đứng dậy rời đi.

Đi đến cửa đại điện, Tần Tử Lăng đột nhiên quay đầu, hướng Đoan Mộc Tùng cười lạnh nói:

- Đoan Mộc Tùng, ta sẽ giét ngươi!

Da mặt Đoan Mộc Tùng hơi run, tâm lý không hiểu sao lại có chút hối hận, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, khinh thường cười lạnh nói:

- Người chết trước phải là ngươi!

Tần Tử Lăng không nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng với Đoan Mộc Tùng, sau đó cấp tốc xuống núi.

Trở lại giữa sườn núi đặt chân lên tòa nhà, hắn mang theo Trịnh Tinh Hán và đám người ngồi lên Xuyên Thiên Tiên Toa, phóng lên cao, trong nháy mắt biến mất ở Bình Tự Tây Thành.

- Tiên sinh, hiện tại làm sao bây giờ?

- Hay là ngài nhanh chóng quay về Thanh Vân Tiên Đảo?

Khúc Trung mang vẻ mặt lo âu, nói trong Xuyên Thiên Tiên Toa.

- Không vội, không vội!

Tần Tử Lăng đột nhiên mỉm cười, lắc tay nói.

- Ngài không phải nói Phù Không Tiên Đảo phái hai vị trưởng lão, mười hai vị Địa Tiên cùng năm mươi vị Bán Tiên Kim Đan tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo sao?

- Đội hình lớn như vậy, ta lo lắng Thất Sát Kiếm Trận khó có thể ngăn cản được!

Khúc Trung nói.

- Yên tâm đi, Khúc huynh, ngươi là quan tâm quá mức rồi!

- Đừng quên ngoài Thất Sát Kiếm Trận, chúng ta còn có động phủ Ngũ Hành Sơn với trận pháp lợi hại.

- Hơn nữa, trên đảo còn có chưởng giáo phu nhân và sư phụ ta tọa trấn!

Bằng vào Phù Không Tiên Đảo chỉ với hai vị trưởng lão và mấy mươi vị Địa Tiên, Bán Tiên, làm sao có thể công phá Thanh Vân Tiên Đảo?

Phong Tử Lạc vỗ vai Khúc Trung, nói.

Khúc Trung nghe vậy, nhớ tới trước đây không lâu, Phong Tử Lạc và Đoan Mộc Tùng có thể miễn cưỡng đánh một trận, Trịnh Tinh Hán ngăn cản một vị Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ, Bao Anh Tuấn có thể chiến ba vị Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ, đột nhiên tỉnh ngộ, chụp đầu mình, nói:

- Nhìn cái đầu này của ta!

Tần Tử Lăng cười cười, không nói nữa, mắt ngắm hướng Bình Tự Tây Thành, trong mắt lóe ra vẻ suy tư.

- Ta mặc dù đã đáp ứng với Hỏa Long tiền bối, nhưng Phủ Trấn Tây Tướng Quân đề phòng quá nghiêm ngặt, cường giả như mây, hơn nữa Trấn Tây Tướng Quân cùng các tướng quân khác, thậm chí là Chu Tuấn lại có phương thức liên hệ đặc thù khác.

- Nếu không thể tiêu diệt hắn nhanh chóng, ta sẽ bị nhốt trong Phủ Trấn Tây Tướng Quân, không thoát thân được.

- Hơn nữa, cho dù thuận lợi, khắp nơi là người của hắn, ta động thủ, động tĩnh sẽ không nhỏ, khó mà không bị lộ mánh khóe, tiết lộ thân phận.

- Muốn giết Câu Hoàn, tốt nhất là không nên hành sự tại Bình Tự Tây Thành, mà là trên biển rộng.

- Làm sao mới có thể dẫn Câu Hoàn ra khỏi Bình Tự Tây Thành đây?

Tần Tử Lăng rơi vào trầm tư.

Đây là nan đề hắn luôn suy nghĩ lúc xem ca múa.

Chỉ cần giải quyết nan đề này, hắn nắm chắc nhiều hơn.

Tần Tử Lăng đang suy tư, xa xa Bình Tự Tây Thành thỉnh thoảng có hào quang phóng lên cao, hướng về Thanh Vân Tiên Đảo.

Trong đó có một đạo hào quang là một phi cầm to lớn, chính là pháp bảo phi hành của Đoan Mộc Tùng.

- Xem ra mọi người đã không còn quan tâm đến yến hội, tất cả đều muốn vội vàng đi Thanh Vân Tiên Đảo xem náo nhiệt.

Trịnh Tinh Hán trầm giọng nói.

- Sư huynh, Thanh Vân Tiên Đảo bên kia có phó chưởng giáo cùng các trưởng lão hộ pháp tọa trấn, không thể xảy ra vấn đề gì.

- Hay là chúng ta tìm chỗ trốn đi, giữa đường chém giết đám người Đoan Mộc Tùng và Bạch Chí?

Bao Anh Tuấn tiến đến Tần Tử Lăng, kiến nghị.

Lời Bao Anh Tuấn khiến mọi người ý động, nhao nhao nhìn về phía Tần Tử Lăng với vẻ chờ mong.

Nhưng Tần Tử Lăng lại một bộ không yên lòng, phảng phất thần du bình thường.

- Chạy đi xem náo nhiệt?

- Giữa đường chém giết?

Tần Tử Lăng thì thào, sau đó đột nhiên ngửa đầu cười.

- Ha ha, ý kiến hay, ý kiến hay a!

- Sư huynh, ngài đồng ý rồi sao!

Đám người Bao Anh Tuấn nghe vậy, hai mắt sáng lên, khí thế cường đại tóe thể mà ra.

- Không, chúng ta hết tốc lực về Thanh Vân Tiên Đảo!

Tần Tử Lăng mỉm cười, lắc tay, tâm tình tốt.

- Nhưng sư huynh?

- Không phải ngươi mới vừa nói...

Vẻ mặt Bao Anh Tuấn hồ đồ.

- Đoan Mộc Tùng tính cái gì?

- Chỉ là tiểu bọ chét thích nhảy nhót, muốn giết hắn lúc nào mà không được!

- Hơn nữa, hắn bây giờ không phải muốn đến Thanh Vân Tiên Đảo chịu chết sao?

- Chúng ta cần gì phải làm điều thừa!

Tần Tử Lăng mỉm cười nói.

- Vậy ý của sư huynh là?

Bao Anh Tuấn càng hồ đồ.

Tần Tử Lăng vỗ vai Bao Anh Tuấn, cười không nói.