← Quay lại trang sách

Chương 724 Thần bí

Việc giết Câu Hoàn, hiện tại không phải là lúc bàn đến.

Bao Anh Tuấn cùng mọi người đều là người thông minh, thấy Tần Tử Lăng cười không nói, liền ngậm miệng, không dám hỏi thêm.

Tần Tử Lăng trực tiếp nhét một khối Tiên Thạch thượng phẩm vào lỗ khảm động lực của Xuyên Thiên Tiên Toa.

Xuyên Thiên Tiên Toa lấy tốc độ nhanh hơn phá không bay về hướng Thanh Vân Tiên Đảo.

- Ha ha, hắn đang vội vàng rút về chịu chết a!

Trên pháp bảo phi hành, Đoan Mộc Tùng ngửa mặt cười lớn, trong lòng vui sướng.

- Tần Tử Lăng này cũng là một nhân vật, đáng tiếc có điểm phách lối.

- Nếu hắn có thể khiêm tốn ẩn nhẫn một đoạn thời gian, tình thế không đến mức phát triển thành hiện tại.

Trên Thiên Phúc Chu, Mộ Dung Sở trong bộ cung trang, tóc đen búi cao, khí chất ung dung hoa quý, nhìn Xuyên Thiên Tiên Toa ở xa đang biến mất ở đường chân trời, tiếc nuối lắc đầu.

- Thuộc hạ rảnh rỗi tìm người trong dịch quán để hàn huyên, tìm một vị cố nhân ở Thanh Vân Tiên Đảo để hỏi về nguyên nhân xung đột.

- Nàng nói, ban đầu Tần Tử Lăng rất khách khí với Đoan Mộc Tùng.

- Nhưng Đoan Mộc Tùng nhìn trúng nữ tùy tùng của Tần Tử Lăng, yêu cầu nàng, khiến Tần Tử Lăng đột nhiên giận dữ, mới dẫn đến đánh lớn.

Nữ tùy tùng bên cạnh Mộ Dung Sở nhẹ nói, ánh mắt toát ra vẻ kính nể.

- Thật sao?

Mộ Dung Sở nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài:

- Như vậy càng đáng tiếc!

- Đúng vậy a!

Nữ tùy tùng cũng thở dài.

- Ta ngược lại coi trọng Tần Tử Lăng, đại trượng phu co được dãn được.

- Thực lực của hắn rất cường đại, chỉ cần thêm một ít năm tháng, có thể trưởng thành thành Chân Tiên.

- Đáng tiếc, hắn không nên trước nhục nhã Đoan Mộc Tùng ở nơi công chúng; hai, sau khi đắc tội Phù Không Tiên Đảo, hắn không đầu nhập vào Trấn Tây Tướng Quân, là đây là cọng rơm cứu mạng, đáng tiếc.

Trên một đóa tường vân, Cù Tranh lắc đầu nói.

- Đúng vậy a, thế giới này xưa nay không thiếu kỳ tài ngút trời, nhưng những người này thường tự cao, không biết che lấp phong mang, mới vẫn lạc giữa đường.

- Chỉ có kỳ tài trưởng thành mới là kỳ tài, nếu không chỉ là người chết mà thôi.

Nam tử bên cạnh Cù Tranh lắc đầu nói.

Thanh Vân Tiên Đảo.

Liên Thiên Sơn Mạch, lấy Thanh Thương Phong cầm đầu mười hai ngọn núi, vẫn bị mây mù bao phủ.

Xa xa, người quan chiến chỉ thấy mây mù lăn lộn, bên trong tựa hồ đang phát sinh chiến đấu kịch liệt, nhưng cái gì cũng không thấy rõ.

Thương Vân Cung, đám người Tiêu Thiến vẫn đứng trước gương.

Trong gương, sáu mươi bốn người của Phù Không Tiên Đảo, giờ chỉ còn lại Bàng Đại Khôi và Sư Truyền Thanh giống như con ruồi không đầu, xông loạn chém giết khắp nơi, những người khác đều đã bị trấn áp.

Mặc dù Bàng Đại Khôi và Sư Truyền Thanh chưa bị trấn áp, nhưng trên thân vết thương chồng chất, không chống đỡ được lâu.

Đột nhiên, Tiêu Thiến nhíu mày, nói:

- Viện quân Phù Không Tiên Đảo đến rồi.

- Hắc hắc, bọn họ cuối cùng đã tới!

Tà Mạch lộ vẻ âm hiểm, nói:

- Phó chưởng giáo giữ lại hai người bọn họ không chịu trấn áp, không phải chờ giờ khắc này hay sao?

Tiêu Thiến nhìn Tà Mạch, cười nhạt:

- Không sai.

Nói xong, Tiêu Thiến lấy ra một mặt lệnh kỳ, vẽ ngoắc ngoắc vài lần.

Rất nhanh, mây mù cuồn cuộn trên Thanh Thương Phong càng phát ra mạnh hơn, trong mơ hồ hiện ra một cây búa to lớn và một con Toan Nghê.

Cây búa và Toan Nghê tại bên trong mây mù phiên giang đảo hải, không ngừng xung phong liều chết.

Trên xanh thương sơn có chín người đứng lơ lửng trên không.

Người cầm đầu là một nữ tử mặc quần áo hỏa hồng, giờ này đang nhìn mây mù trên Liên Thiên Sơn Mạch, sắc mặt âm tình biến ảo.

Nữ tử này chính là ngũ trưởng lão Cung Đan Anh của Phù Không Tiên Đảo.

- Ngũ trưởng lão, hiện tại làm sao bây giờ?

Một nam tử anh tuấn cao ngất hỏi.

- Có gì phải nghĩ, trực tiếp giết vào là được!

Một nam tử cao lớn thô kệch với vẻ mặt dữ tợn, khinh thường nói.

Hắn chính là một vị Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ.

- Giết vào?

- Không được, quá càn rỡ!

- Vừa rồi những người xemchiến nói, Thanh Vân Đảo có không ít cường giả.

- Ngay từ đầu, họ đã chặn được tam trưởng lão và đám người của hắn, đánh đến khó phân thắng bại.

- Sau đó mới bị tam trưởng lão công phá một cửa, ròi thuận thế chém vào.

- Kết quả đột biến lại xuất hiện, tam trưởng lão và đám người của hắn lại bị khốn trong đó.

- Hiện tại tình huống bên trong như thế nào, chúng ta không biết.

- Cứ như vậy xông vào, nếu bị vây khốn thì làm sao?

- Theo ý ta, hay là chờ nhân mã Huyết Vân Đảo chạy tới, cùng nhau chém giết vào thì ổn thỏa hơn!

Nam tử anh tuấn phản đối.

- Không thấy tam trưởng lão và lục trưởng lão đang bên trong giết đến nghiêng trời lệch đất sao?

- Coi như Thanh Vân Đảo có cường giả, trận pháp lợi hại, chẳng lẽ còn có thể làm gì được chúng ta?

Nam tử dữ tợn lại ồn ào nói.

- Nếu ngươi nhận định Thanh Vân Đảo không thể làm gì được chúng ta, vậy thì ngại gì mà không chờ thêm chút nữa?

Nam tử anh tuấn nói.

- Chờ cái gì?

- Chúng ta tới tiếp viện, tam trưởng lão và lục trưởng lão đang chém giết bên trong, chúng ta chờ bên ngoài như vậy thì sao?

Nam tử dữ tợn trừng mắt nói.

- Được rồi, ồn ào gì thế?

- Thanh Vân Đảo quả thật cường đại hơn tưởng tượng, chờ một đoạn thời gian, xem tình huống mới quyết định cũng không muộn!

Cung Đan Anh cau mày quát trách.

Cung Đan Anh mở miệng, nam tử dữ tợn và nam tử anh tuấn liền đều im lặng.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Mây mù cuồn cuộn càng phát ra lợi hại, cây chùy lớn và Toan Nghê trong mây mù phảng phất như tuôn ra từ chỗ yếu điểm, lại bị khí thế trong mây mù hóa thành con cự long uống mình ngăn cản.

- Giết vào!

Cung Đan Anh nhìn một đoạn thời gian, rốt cục không nhẫn nại được, vung tay lên, mang theo tám vị hộ pháp tiến về Thanh Thương Phong, sau đó tế lên pháp bảo đánh giết.

Những pháp bảo vừa đánh tới, mây mù cuồn cuộn bỗng nhiên bành trướng rồi nổ ra.

Mây mù lan tràn, bao phủ chín người tới gần Thanh Thương Phong.

Vừa vào bên trong, mọi người liền phát hiện phong vân biến hóa, phảng phất tiến vào một thế giới khác.

Ngũ hành chi lực dâng trào mãnh liệt, bốn phương tám hướng đều bị đè ép, khiến bọn họ khó thở, mà cây chùy lớn và Toan Nghê vừa rồi thì không thấy đâu.

- Không tốt!

- Rút lui!

Sắc mặt Cung Đan Anh chợt biến, quyết định nhanh chóng rồi hét lớn, thay đổi thành một thanh bích lục sâm sâm loan đao, muốn phá vỡ mây mù, lui về vị trí ban đầu.

Những người còn lại cũng biết trận pháp này hung hiểm, không cần Cung Đan Anh phân phó, tất cả đều thay đổi pháp bảo, liều mạng rút lui.

- Nếu đã tới rồi, liền ở lại đây đi!

Trong mây mù có thanh âm vang lên.

Hơn hai mươi người từ đi ra trong mây mù.

Người cầm đầu là Tiêu Thiến, bên cạnh và phía sau nàng là Kỳ Vũ, Tà Mạch, Kim Nhất Thần, Phan Ba, Tần Tử Đường, Thiệu Nga, Lưu Tiểu Cường, Thôi Sơn Hà.

Tiêu Thiến không xuất thủ, mà nhẹ nhàng vung tay.

Kỳ Vũ và Tà Mạch, một người tế xuất Băng Ly Kiếm, một người tế xuất U Minh Đao, liên thủ giết về phía Cung Đan Anh.

Lưu Tiểu Cường và Kim Nhất Thần phối hợp, giết về phía nam tử dữ tợn.

Tần Tử Đường vung mạnh trường thương, trực tiếp giết tới nam tử anh tuấn.

Những người còn lại cũng rối rít xung phong liều chết tiến lên.

Nhân mã của Vô Cực Môn vốn dĩ đã có thực lực mạnh hơn Cung Đan Anh và đám người của nàng, lại có trận pháp tương trợ.

Không mất nhiều thời gian, Cung Đan Anh và đám người bị giết cho phải liên tiếp lui về phía sau, triệt để rơi vào Âm Dương Ngũ Hành trận.

Ban đầu, họ chỉ ở ngoại vi của đại trận, nên uy lực hạn chế.

Nhưng khi rơi hoàn toàn vào đại trận, sau ba canh giờ, từng vệt hào quang màu máu phá không cắt tới từ đằng xa, hiện ra mười ba người.

- Người của Huyết Vân Tiên Đảo cũng đến rồi!

- Hơn nữa còn có hai vị trưởng lão!

Người quan chiến nhìn thấy huyết quang rơi vào Thanh Thương Phong, hiện ra mười ba người, không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.

- Ngũ sư huynh, tình huống này không thích hợp a!

Trong số mười ba người, một nữ tử diễm lệ đứng phía trước nhíu mày, nói với một lão giả gầy gò, da bọc xương bên cạnh.

Nữ tử này chính là lục trưởng lão Tang Phi của Huyết Vân Tiên Đảo, còn lão giả kia là ngũ trưởng lão Âu Dương Niên.