Chương 725 Dụ địch
Ngươi qua đây cho ta!
Âu Dương Niên không trả lời Tang Phi mà vẫy tay gọi một vị Bán Tiên gần đó.
Vị Bán Tiên kia rùng mình, muốn quay đầu rời đi nhưng không dám, nơm nớp tiến lên, chắp tay nói:
- Gặp qua thượng tiên.
- Báo tình huống nơi này cho chúng ta..
Âu Dương Niên buồn rười rượi nói.
- Dạ.
Người kia vội vàng thuật lại toàn bộ diễn biến cuộc giao chiến.
- Có điểm kỳ quái thật đấy!
- Hai đội nhân mã Phù Không Tiên Đảo, tính đến có bảy mươi hai người, có ba vị Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, Địa Tiên Tiên Anh sơ trung kỳ thì có hai mươi mốt vị.
- Coi như trận pháp này lợi hại đến đâu, hai cỗ nhân mã cũng phải xung phong liều chết ra mới đúng.
Tang Phi càng phát ra nhíu chặt chân mày.
- Tà môn, quả thật có chút tà môn.
- Nhưng dù tà môn đến đâu, vẫn phải xem thực lực!
- Chúng ta mười ba người hợp lực ở bên ngoài tế pháp bảo, xa xa oanh kích trận pháp này, cùng người của Phù Không Tiên Đảo nội ứng ngoại hợp, nội ngoại giáp kích, mặc cho trận pháp này tà môn đến đâu cũng sẽ bị công phá!
Âu Dương Niên vuốt cằm, đôi mắt trắng nhiều hơn đen đổi tới đổi lui, lộ ra một cỗ âm u quỷ dị.
- Ngũ sư huynh, đây quả là diệu kế!
Tang Phi nghe vậy chân mày lỏng ra, liếc mắt đưa tình với Âu Dương Niên, nhưng Âu Dương Niên chỉ kiệt kiệt cười, nói:
- Lục sư muội, ngươi không cần lãng phí biểu tình với ta!
- Ngũ sư huynh, ngươi thật không thú vị a!
Tang Phi giơ tay nhẹ nhàng đánh Âu Dương Niên một cái, sau đó xoay người nhìn về phía Thanh Thương Phong.
Giờ khắc này, mặt nàng băng lãnh như sương, đôi mắt trong suốt hiện lên một vệt huyết sắc hàn mang.
- Giết!
Tang Phi lạnh lùng nói, một thanh hồng loan đao lao ra từ trên thân nàng, kéo theo dòng máu dài hướng về đại trận.
- Giết!
Âu Dương Niên tóc bạc trắng bay lên, một cái pháp bảo giống ưng trảo phóng lên cao, hướng về đại trận rồi rơi xuống.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Những người còn lại thấy thế cũng rêu rao lên, sử dụng pháp bảo tấn công.
Từng đạo bảo quang chói mắt phá vỡ không khí, gào thét hướng về đại trận.
Mây mù lăn lộn, Giao Long ngưng tụ từ ngũ hành chi lực lao tới, chém giết cùng mười ba món pháp bảo.
Giao Long tán đi lại tụ, pháp bảo lui xuống lại oanh kích lên.
Trận chiến diễn ra kịch liệt.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, trong mây mù, mười hai ngọn núi lúc ẩn lúc hiện.
Tang Phi cùng Âu Dương Niên tiếp tục mang theo mười một vị Địa Tiên oanh kích đại trận.
- Hai vị trưởng lão, hay là chúng ta đến gần thêm một chút?
- Khoảng cách quá xa, pháp bảo của chúng ta dần yếu đi!
Một vị hộ pháp tiến lên nói.
- Cũng tốt!
- Bản trưởng lão không tin vào ma quỷ, làm sao một hòn đảo nhỏ có thể chống đỡ hai cỗ đội ngũ đang nội ngoại giáp kích!
Âu Dương Niên nói, đôi mắt trắng nhiều hơn đen lóe lên vẻ độc ác.
Một đêm tốn công vô ích, Âu Dương Niên cũng bị đánh ra chân hỏa.
Âu Dương Niên vừa nói xong, mọi người đều phấn chấn, ồ ạt đẩy mạnh.
- Huyết Vân Đảo, các ngươi thật to gan, vậy mà một hai lần tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo ta, chẳng lẽ thật sự cho rằng bản tiên không dám giết các ngươi sao?
Giữa lúc đám người Âu Dương Niên đẩy mạnh, xa xa có tiếng giận dữ như sấm cuồn cuộn mà đến.
Chân trời xuất hiện một điểm hào quang, như cỗ sao chổi hướng phía Thanh Vân Tiên Đảo, đảo mắt đến bầu trời của Thanh Vân Tiên Đảo.
Hào quang đó là một tiên thuyền, đầu thuyền có một nam tử anh tuấn mặc thanh y đang đứng.
- Là đảo chủ cùng nhóm người đi tiến cống của Thanh Vân Tiên Đảo, tất cả bọn họ trở về rồi.
- Là hắn!
- Hắn chính là người năm đó dám chủ động đứng ra đánh với Đồ Liêu và còn hung hăng trả giá một phen!
- Hắn khi ấy tuổi chưa lớn, chỉ có thể chiến hai vị Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ, nhiều lắm cũng chỉ có chiến lực Tiên Anh trung kỳ.
- Bây giờ lại rất dũng cảm, dám nói lời cuồng vọng như vậy!
- Đúng vậy, lần này Huyết Vân Tiên Đảo có hai vị trưởng lão, tùy tiện xuất động một người là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
- Vậy mà bọn họ không lén lút tìm chỗ trốnv ào đại trận, mà lại trực diện tiến tới, đây không phải là tự tìm cái chết sao?
- Chẳng lẽ còn mong đợi người bên trong đại trận đi ra trợ giúp bọn họ?
- Điều này sao có thể?
- Bên trong đại trận đang nhốt ba vị Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, hai mươi mốt vị Địa Tiên Tiên Anh sơ trung kỳ, còn có năm mươi vị Bán Tiên, bên ngoài lại có người của Huyết Vân Tiên Đảo đang oanh kích đại trận.
- Bên trong có thể kiên trì, ổn định đại trận, không để đám người Bàng Đại Khôi lao tới đã rất lợi hại, làm sao lại dám phân nhân mã đi ra trợ giúp bên ngoài?
- Nếu bọn họ dám ra ngoài, chẳng phải là vừa vặn trúng kế của Huyết Vân Tiên Đảo sao!
Bên ngoài Thanh Thương Phong, người quan chiến thấy Tần Tử Lăng đứng thẳng trên đầu thuyền, dẫn một đám người nhanh chóng tiến về phía trước, mỗi người đều lộ vẻ chấn kinh và bất khả tư nghị, không nghĩ ra bọn họ lấy dũng khí từ đâu.
- Đám Tần Tử Lăng đã gấp gáp trở về!
Âu Dương Niên và Tang Phi thấy đám người Tần Tử Lăng gấp trở về, sắc mặt biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Chuyện Tần Tử Lăng giữa đường đánh nhau với Đoan Mộc Tùng đã được Bạch Huyễn kể lại với Hầu Lệ.
Tuy nhiên, chuyện đám người Đoan Mộc Tùng bị cướp sạch và thực lực Tần Tử Lăng có thể so với chuẩn Chân Tiên thì Bạch Huyễn không nói ra, chỉ nói rằng Tần Tử Lăng có thực lực còn lợi hại hơn so với Đoan Mộc Tùng.
Do đó, Âu Dương Niên và Tang Phi chỉ lộ vẻ nghiêm trọng khi thấy đám người Tần Tử Lăng tới, nhưng không hề hoảng sợ.
- Tần Tử Lăng gấp trở về cũng tốt, chúng ta có thể hợp lực vây giết bọn họ trước, sau đó mới an tâm đánh đại trận.
- Nếu có thể dẫn dụ người bên trong đại trận ra trợ giúp, thì càng tốt hơn!
Công Dương Trí lộ vẻ âm hiểm nói.
- Không sai!
Đại trận Thanh Vân Đảo biến hóa đa đoan, lực phòng ngự rất mạnh, giống như Liên Thiên Sơn Mạch đã liên kết thành nhất thể với đại trận, rất khó công phá.
- Chúng ta vây giết đảo chủ của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ tự loạn trận cước!
Âu Dương Niên buồn rười rượi cười nhạt.
Nói xong, Âu Dương Niên vung tay, triệu hồi pháp bảo ưng trảo, hô lên thanh âm âm, hướng tới Xuyên Thiên Tiên Toa của Tần Tử Lăng.
Những người còn lại cũng đổi pháp bảo, hướng về phía đám người Tần Tử Lăng mà oanh sát tới.
- Muốn chết!
Tần Tử Lăng quát lạnh, thu Xuyên Thiên Tiên Toa, lăng không dậm chân, một điểm bích quang xông đỉnh mà ra, hóa thành một tòa ngọn núi xanh biếc, ùng ùng nghiền ép lên hư không, bay thẳng đến hội tụ giống như dòng nước lũ oanh sát.
- Huyền Thúy Sơn!
- Đây không phải là pháp bảo của đảo chủ Bạch Chí Lang Điền Tiên Đảo sao?
- Sao lại rơi vào tay hắn?
- Huyền Thúy Sơn trong tay hắn, khi thi triển lại tạo ra uy lực tăng gấp bội!
Người xem cuộc chiến kinh hô, vẻ mặt chấn kinh và bất khả tư nghị.
- Tiểu tử này quả nhiên có chút tài, nhưng vẫn còn kém.
Đám người Âu Dương Niên thấy Huyền Thúy Sơn ùng ùng lao tới, không chỉ không cảm thấy bất ngờ mà còn thở phào nhẹ nhõm.
- Thật sao?
Tần Tử Lăng cười lạnh một tiếng.
Lại có một chút hào quang vọt ra từ trên thân hắn.
Điểm hào quang lao tới, không trung xuất hiện một tòa sơn nhạc có phong lôi lượn quanh.
Thiên Địa Phong Lôi, tất cả đều lẫn lộn, phong vân biến ảo.
- Sơn nhạc hùng vĩ kia được phong lôi gia trì, mang theo thanh thế kinh người, lấy tốc độ khủng khiếp nghiền ép lên hư không, đảo mắt đã đuổi lên trước mặt Huyền Thúy Sơn.
Sắc mặt đám người Âu Dương Niên đại biến.
Nhưng đã muộn.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Ưng trảo, huyết đao, phi kiếm, các loại pháp bảo nhao nhao oanh kích trên Huyền Thúy Sơn.
Lục quang trên Huyền Thúy Sơn loạn lắc, văng tứ phía, lung la lung lay rụt trở về, mà pháp bảo của đám người Âu Dương Niên lại va chạm nặng về với Huyền Thúy Sơn, uy lực giảm đi nhiều.
Chưa kịp biến chiêu, Sơn Nhạc Ấn mang theo phong lôi uy mãnh không gì sánh được vọt tới.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Ưng trảo, huyết đao, phi kiếm, các loại pháp bảo nhao nhao bị đụng bay hoặc quay tròn rồi rơi xuống.
Các Địa Tiên, mỗi người lung la lung lay, có kẻ thậm chí lùi về phía sau, máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch!