← Quay lại trang sách

Chương 730 Cửu Long Thần Hỏa Tráo

Câu Hoàn bạo phát tiên lực, cắt đứt từng đạo vô hình dây thừng, nhưng Cửu Long Thần Hỏa Tráo đã bao phủ hơn nửa!

Hai con Hỏa Long quấn quanh Tiên Anh và thân thể của Câu Hoàn, Tiên Anh không thể trở về thể xác tiên phủ.

- Không!

- Cứu ta!

Câu Hoàn hoảng sợ kêu gào.

- Vô dụng!

Một âm thanh băng lãnh vô tình vang lên trong thiên địa.

Kim Long Trảo, Hắc Long Đao, Sơn Nhạc Ấn và Khốn Tiên Tác bạo phát toàn lực.

Chiến lực Chân Tiên nhị phẩm!

Chỉ trong nháy mắt, nỗ lực cứu Câu Hoàn của hộ vệ bên cạnh đã tan tành trong nháy mắt.

Cửu Long Thần Hỏa Tráo triệt để bao phủ, Câu Hoàn và hộ vệ của hắn, cùng chiến xa đều bị nhốt trong đó.

- Vù vù!

- Vù vù!

- Vù vù!

Cửu Long Thần Hỏa Tráo chấn động không ngừng, như muốn vỡ tổ.

- Tần tiểu tử, lại thêm chút sức!

Tần Tử Lăng nghe thấy lời Hỏa Long vang lên trong đầu.

Cắc mặt Tần Tử Lăng trắng bệch, nhưng vẫn cắn môi, phân ra một ít thần hồn chi lực xuyên vào Cửu Long Thần Hỏa Tráo.

Những thần hồn chi lực của Tần Tử Lăng vừa nhập vào, Cửu Long Thần Hỏa Tráo lập tức yên tĩnh lại.

Tần Tử Lăng không dám chần chừ, lập tức dời Cửu Long Thần Hỏa Tráo vào động thiên thế giới, cuốn lên một đoàn mây mù bao phủ chính mình, rồi toàn lực thôi động Tử Vân Kiếm, hướng về phía Thanh Vân Tiên Đảo.

Khi Tần Tử Lăng vừa rời khỏi chiến trường, một đạo hồng quang xuất hiện, hiện ra một nữ tử mặc quần áo hỏa hồng.

Nữ tử mặt lạnh như phủ băng, ánh mắt quét quanh, trên người có khí thế cường đại như biển lửa cuốn sạch bốn phía, dẫn tới dậy sống trên biển rộng.

Hồng y nữ tử hiện ra thân ảnh không bao lâu, trước sau lại có một đạo thanh quang cùng một đạo hắc quang cắt tới, chính là một nam tử khôi ngô cao lớn cùng một vị nữ tử làn da ngâm đen mạnh mẽ.

Ba người này không ai khác, chính là Trấn Nam, Trấn Đông cùng Trấn Bắc Tướng Quân của Hỏa Viên Quốc.

- Chuyện gì xảy ra?

- Câu Hoàn đâu?

Cuối cùng, Trấn Bắc Tướng Quân Ngao Tú hỏi.

- Lúc ta tới, ở đây đã gió êm sóng lặng, không thấy thân ảnh Câu Hoàn!

Hồng y nữ tử, cũng chính là Trấn Nam Tướng Quân Vưu Hồng Linh trả lời.

- Điều này sao có thể?

- Mặc dù thực lực của Câu Hoàn ở trong bốn người chúng ta là yếu nhất, nhưng muốn giết hắn cũng không dễ dàng.

- Chúng ta vừa nhận được tín hiệu cầu cứu của hắn, liền dùng hết tốc lực để đuổi tới rồi!

Ngao Tú lộ vẻ khiếp sợ.

- Chẳng lẽ Câu Hoàn đã đào thoát?

Nam tử khôi ngô, Trấn Đông Tướng Quân Đàm Vu Hạo lộ vẻ suy tư nói.

- Sẽ không đâu, dù Câu Hoàn muốn chạy trốn, chắc cũng hướng về phúc địa Bình Tự Sơn!

Vưu Hồng Linh lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Vừa lúc Vưu Hồng Linh nói xong, đã có ba đạo hào quang hướng về phía này.

- Gặp ba vị tướng quân!

Ba đạo hào quang rơi xuống, hiện ra ba vị Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ với tiên lực hùng hồn.

- Chuyện gì xảy ra?

Vưu Hồng Linh hỏi.

- Ti chức không biết, chỉ nhận được tin tức từ Lư Ngu tổng quản, nói gặp cường địch, chúng ta liền vội chạy tới.

Một vị Địa Tiên trả lời.

- Tướng quân mang theo bao nhiêu người?

Vưu Hồng Linh hỏi.

- Trừ Lư tổng quản, tướng quân còn mang theo bốn mươi vị Xích Lân Vệ, trong đó có bốn vị là Tiên Anh hậu kỳ.

- Nghe vậy, Vưu Hồng Linh và hai tướng quân khác đều trở nên rất ngưng trọng.

Xích Lân Vệ là thiếp thân cận vệ của Trấn Tây Tướng Quân, tổng cộng chỉ có sáu mươi người, mỗi người đều rất lợi hại.

Bốn mươi Xích Lân Vệ thêm Lư tổng quản, có thể so với một vị Chân Tiên nhất phẩm.

Lúc Vưu Hồng Linh cùng hai tướng quân khác đang mang vẻ mặt nghiêm túc, đường chân trời hướng phúc địa Bình Tự Sơn có một đoàn hỏa diễm đang cấp tốc bay tới, đảo mắt liền đến nơi.

Trên hỏa diễm là một vị tóc bạc mặt đỏ, thân cao một trượng, khoác phi phong màu đỏ, mang khí thế hùng vĩ mạnh mẽ, không thể bối rối, là Chu Tuấn.

- Tham kiến đại vương!

Vưu Hồng Linh và hai tướng quân tiến lên, cúi đầu bái kiến.

Chu Tuấn không thay đổi sắc mặt, chỉ vung tay lên, hai mắt bắn ra hai đạo giống như ngọn lửa quét nhìn tứ phương.

Sau đó, Chu Tuấn đột nhiên đưa ra cánh tay dài, cách không một trảo đối với mặt biển.

Lập tức, hơn trăm thước nước biển không ngừng cất cao, vô số sinh vật Thủy Tộc trong nước biển nhảy nhót lên.

Trong những sinh vật nhảy nhót, có một con cá chình biển to lớn và một con hải quy.

Chu Tuấn nhìn thấy, ngón tay nhất lên một cái cá chình biển và hải quy bị hai cỗ lực lượng vô hình kéo lên, rơi trước mặt Chu Tuấn.

- Đại vương tha mạng!

- Đại vương tha mạng!

Cá chình biển và hải quy mở miệng cầu xin.

Hóa ra, cá chình biển và hải quy này đã mở linh trí, đã tu luyện thành hải yêu.

- Vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện gì?

- Chỉ cần các ngươi trả lời đúng, bản vương không chỉ không giết các ngươi, còn ban thưởng cho các ngươi.

Chu Tuấn hỏi.

- Dạ, dạ!

Cá chình biển và hải quy vội gật đầu, rồi ta một câu, người một câu, nói lên.

- Hôm nay, tiểu nhân cùng Quy huynh đang thảo luận tu hành, bỗng nhiên cảm giác phía trên có động tĩnh, nước biển bốc lên, động phủ tu hành bị lung lay, khí tức kinh khủng tràn ngập.

Hai người tiểu nhân bị khí tức trấn áp, không dám thở mạnh, không dám ló đầu nhìn trộm.

- Hai người tiểu nhân mới kết thành Kim Đan không lâu, khí tức kia mạnh hơn Địa Tiên Tiên Anh nhiều, có hai cỗ hơi thở mạnh hơn Địa Tiên Tiên Anh, còn nhiều khí tức Địa Tiên Tiên Anh.

Hai người tiểu nhân không dám nhìn trộm, chỉ dám co đầu rút cổ.

- May mà động tĩnh đột ngột đến và đi nhanh, chừng năm sáu chục hơi thở, liền biến mất.

- Sau đó hai người tiểu nhân mới dám chuồn ra động phủ, trôi lên mặt biển để kiểm tra.

- Mặt biển gió êm sóng lặng, không có gì.

- Sau đó, đại vương ngài đã đến!

Cá chình biển và hải quy nhanh chóng kể lại sự tình.

Nghe được hai yêu tu này nói, không chỉ Vưu Hồng Linh và những người khác mang vẻ mặt nghiêm túc không gì sánh được, mà ngay cả thần sắc Chu Tuấn cũng trở nên có chút ngưng trọng.

- Các ngươi chắc chắn thời gian chỉ tầm năm sáu chục hơi thở?

Chu Tuấn hỏi.

- Lúc đó tiểu nhân bị dọa phát sợ, cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, nhưng coi như có chênh lệch, cũng không chênh lệch quá lớn.

Cá chình biển yêu trả lời, giọng run run.

- Đi đi!

Chu Tuấn giơ tay, ra hiệu cho chúng rời đi.

- Cảm ơn đại vương, cảm tạ đại vương!

Cá chình biển yêu và quy yêu như được đại xá, cuống quít định chui vào biển rộng.

- Chậm đã!

Chu Tuấn đột nhiên mở miệng nói.

Cá chình biển yêu và quy yêu sợ đến toàn thân run rẩy.

- Thưởng bọn họ mỗi người mười viên Dưỡng Anh Tiên Đan, bản vương cũng không đến mức phải lừa hai tiểu yêu.

Chu Tuấn nói.

- Vâng!

Vưu Hồng Linh liền vội vàng lấy ra hai mươi viên "Dưỡng Anh Tiên Đan".

- Đa tạ đại vương, đa tạ tướng quân!

Hai yêu tu cầm lấy hai mươi viên "Dưỡng Anh Tiên Đan", hoang mang mà vui mừng chui vào biển rộng, cấp tốc trốn xa.

Sau khi hai yêu tu rời đi, Chu Tuấn lại vẫy tay cho Địa Tiên của Bình Tự Tây Thành lui ra, sau đó mới mở miệng lần thứ hai:

- Bản vương vừa rồi còn đang hối hận, bởi vì bế quan cho nên để lỡ chốc lát, tới chậm một bước.

- Bây giờ xem ra, coi như bản vương không lỡ một chút thời gian nào, cũng không kịp cứu viện!

Nghe vậy, Vưu Hồng Linh cùng hai vị tướng quân còn lại đều im lặng, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

Họ đều hiểu rõ, nếu ngay cả Chu Tuấn cũng không kịp đến cứu, tình hình thực sự nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng.