Chương 738 Có một chuyện thỉnh giáo
Tiểu tử, ngươi đã chọc giận bản lão tổ!
- Các ngươi, tất cả đều phải chết!
- Tất cả đều phải chết!
Huyết Vân lão tổ nổi trận lôi đình, bắp thịt trên mặt không ngừng vặn vẹo lên, vô cùng dữ tợn.
Ngay lúc Huyết Vân lão tổ nổi trận lôi đình, Huyết Vân Ma Anh đột nhiên lộ ra một cái huyết trảo chộp tới Bạch Chí.
- Lão tổ!
Bạch Chí quá sợ hãi, tiên lực cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một tòa hào quang lượn quanh ngọn núi đang chuẩn bị va chạm với huyết trảo.
Huyết trảo chụp lại ngọn núi, bỗng nhiên bóp một cái.
Ngọn núi liền hóa thành một cái hào quang rồi tán đi.
Lập tức, máu tươi từ miệng Bạch Chí chảy ra.
- Lão tổ tha mạng!
Bạch Chí bi thương cầu xin tha thứ.
- Tha mạng?
- Bản lão tổ đã nói qua, không toàn lực giết địch, vậy thì để mạng lại!
Miệng của Huyết Vân Ma Anh phát ra thanh âm buồn rười rượi, huyết trảo bóp vỡ ngọn núi, lại chộp tới Bạch Chí lần nữa.
- Huyết Vân, đừng có quá phận!
Ngay vào lúc này, một đạo thanh âm lạnh như băng không nhanh không chậm vang lên.
Đứng ở đàng xa, trên một đóa hồng vân, Vưu Hồng Linh giơ tay búng một cái.
Một điểm hồng quang bắn ra, trong nháy mắt biến thành một quả cầu lửa.
Hỏa cầu gào thét mà đi, đảo mắt tới gần.
Có huyết vụ từ huyết trảo bốc hơi lên, khiến huyết vụ tràn ngập lượn lờ trong thiên địa.
Huyết Vân Ma Anh nhếch mép nhìn Vưu Hồng Linh, huyết trảo "Hưu" một tiếng rụt trở về.
- Đa tạ Trấn Nam Tướng Quân!
- Đa tạ Trấn Nam Tướng Quân!
Sống sót sau tai nạn, Bạch Chí cuống quýt dập đầu cảm tạ Vưu Hồng Linh.
Vưu Hồng Linh chỉ phất tay, không phản ứng vớiBạch Chí, mà nhìn về phía Huyết Vân lão tổ.
Huyết Vân lão tổ giờ cũng đang nhìn nàng, da trên mặt thịt liên tục run run, ánh mắt cực kỳ che lấp.
- Trấn Nam Tướng Quân, Thanh Vân Tiên Đảo giết đồ nhi của ta là Âu Dương Niên cùng Tang Phi, hơn 2 năm trước, còn làm nhục Đồ Liêu.
- Chẳng lẽ ngươi muốn ngăn ta hay sao?
Huyết Vân lão tổ âm lãnh hỏi.
- Các ngươi là ân oán cá nhân, là của các ngươi, bản tướng quân sẽ không tham dự vào, nhưng ngươi không thể làm liên lụy đến người ở ngoài Huyết Vân Đảo, đây là quy củ!
Vưu Hồng Linh nhàn nhạt nói.
- Tất nhiên nếu Trấn Nam Tướng Quân mở miệng, hôm nay ta sẽ tha bọn họ một lần!
Huyết Vân lão tổ gật đầu.
Nói xong, ánh mắt Huyết Vân lão tổ âm trầm quét qua đám người Bạch Chí một lượt.
Bạch Chí cùng các Địa Tiên khác thấy thế mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra.
- Đảo chủ, hiện tại làm sao bây giờ?
- Huyết Vân lão tổ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta!
Bây giờ Đoan Mộc Tùng lại bị bắt, sau khi Phù Không lão tổ biết, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!
Một vị hộ pháp Địa Tiên mang vẻ mặt sợ hãi hỏi.
- Làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Bạch Chí lẩm bẩm, đầu óc như bị đánh loạn.
Một bên là Huyết Vân lão tổ, một bên là Phù Không lão tổ, bất kỳ ai trong hai người đều có thể dễ dàng trấn giết bọn hắn!
- Chết tiệt, nếu không phải Đoan Mộc Tùng ỷ thế hiếp người đắc tội Tần tiên nhân, làm sao lại náo loạn đến mức này?
- Chúng ta đều bị Đoan Mộc Tùng hại, dựa vào cái gì mà bây giờ chúng ta lại phải bỏ mạng!
- Ta chịu đủ rồi, thẳng thắn đầu nhập vào Thanh Vân Tiên Đảo, ít nhất không phải chịu uất ức cỡ này!
Một vị Địa Tiên căm giận nói.
- Đầu nhập vào Thanh Vân Tiên Đảo!
Mọi người nghe vậy chấn động mạnh, ánh mắt đều quăng về phía vị Địa Tiên kia, toát ra ý động.
Tình hình hiện tại rõ ràng, Huyết Vân lão tổ sẽ không bỏ qua cho họ, còn Phù Không Tiên Đảo dù lòng từ bi, cũng không thể vì họ mà ra mặt khi Huyết Vân lão tổ muốn giết họ.
- Lớn mật!
- Ngươi muốn tạo phản sao?
Khi mọi người đang nhìn vị Địa Tiên kia, Bạch Chí bỗng nhiên trầm mặt, mắt thấu sát khí, tiên lực trong cơ thể khởi động, cách không bấm pháp quyết.
Lập tức, không trung xuất hiện một tòa hào quang lượn quanh ngọn núi, trấn áp người kia.
- Đảo chủ, ngươi!
Vị hộ pháp Địa Tiên kinh sợ, vừa vội vàng thối lui, vừa vội vã thi triển tiên pháp, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm chém vào ngọn núi.
- Oanh!
Cự kiếm bị ngọn núi đụng nổ tung, vị hộ pháp Địa Tiên bị đánh bay, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Bạch Chí là Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, còn hắn chỉ là Tiên Anh sơ kỳ, chênh lệch rất lớn.
Bạch Chí đắc thủ, muốn tiếp tục thôi động ngọn núi trấn áp thủ hạ, thì đại trận mây mù lần nữa tách ra, Sơn Nhạc Ấn cùng Khốn Tiên Tác một trước một sau bay ra.
- Mượn thủ hạ bên dưới để bày tỏ lòng trung thành, ta gặp nhiều kẻ hèn hạ vô sỉ, nhưng ngươi còn hèn hạ vô sỉ hơn.
Theo Sơn Nhạc Ấn cùng Khốn Tiên Tác bay ra ngoài, một thanh âm khinh bỉ vang lên trong mây mù.
Bạch Chí thấy Sơn Nhạc Ấn va đến hắn, phía sau còn theo đuôi một sợi Khốn Tiên Tác, sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội bay ngược về phía Vưu Hồng Linh, gọi:
- Trấn Nam Tướng Quân cứu mạng!
Nhưng Vưu Hồng Linh thờ ơ lạnh nhạt, không động thủ.
- Oanh!
Sơn Nhạc Ấn trực tiếp đụng nổ tiên pháp biến hóa thành ngọn núi của Bạch Chí.
- Phốc!
Bạch Chí phun ra máu tươi, tiên lực trong cơ thể rung chuyển, gần như không khống chế được.
Khốn Tiên Tác xuyên qua hư không, thừa dịp tiên lực bạo động, buộc chặt hắn.
Một đạo hào quang mang Bạch Chí bay trở về mây mù, biến mất, theo sau Sơn Nhạc Ấn cũng bay trở về.
- Đa tạ Tần tiên nhân!
Vị hộ pháp Địa Tiên được cứu, quỳ một chân, chắp tay cảm tạ với Sơn Nhân Ấn đang thu lại ở nơi xa.
Huyết Vân lão tổ nhìn cảnh này, thần sắc biến ảo chập chờn, ánh mắt mơ hồ do dự.
- Đa tạ Trấn Nam Tướng Quân chủ trì công đạo, Tần Tử Lăng có một chuyện thỉnh giáo!
Trong mây mù bước ra một người, chắp tay với Vưu Hồng Linh đang ở xa xa.
- Ngươi nói.
Vưu Hồng Linh nhìn Tần Tử Lăng, ánh mắt như dao, sắc bén, nhưng mơ hồ toát ra hứng thú.
Đến bây giờ, biểu hiện của Tần Tử Lăng đã đủ để nàng coi trọng.
- Đa tạ Trấn Nam Tướng Quân, nhưng chuyện này cần nói từ đầu nguồn, lời nói có khả năng hơi dài, mong Trấn Nam Tướng Quân đừng trách.
Tần Tử Lăng chắp tay.
- Không sao cả.
Vưu Hồng Linh xua tay nói.
- Đa tạ tướng quân.
Tần Tử Lăng cảm tạ, sau đó sầm mặt lại, nói:
- Hơn hai năm trước, tam trưởng lão Đồ Liêu Huyết Vân Đảo vô duyên vô cớ vu tội đệ tử của ta là Liên Trường Phong, rồi dẫn người đánh Thanh Vân Tiên Đảo, bị chúng ta đánh bại, từ đó kết xuống mối thù.
- Cách đây vài ngày, trên đường tiến cống, chúng ta tình cờ gặp tứ trưởng lão Đoan Mộc Tùng của Phù Không Đảo.
- Ta khách khí đối đãi, nhưng hắn lại ỷ thế hiếp người, muốn cưỡng đoạt một nữ tướng dưới trướng ta.
- Ta không thể tha thứ, liền đánh lớn cùng Đoan Mộc Tùng.
- Trong lúc đó, Bạch Chí không phân phải trái đúng sai tiến lên tương trợ, nhưng bọn họ không phải đối thủ của ta.
- Vì tôn kính đại vương, nghĩ rằng họ là đi tiến cống, lại niệm tình bọn họ tu hành không dễ, ta chỉ đánh họ một trận, hy vọng họ sẽ tỉnh ngộ.
- Kết quả, sự tôn kính của ta đối với đại vương và lòng nhân từ lại đổi lại sự hung ác trả thù của họ.
- Phù Không Đảo đã liên tiếp phái hai đợt nhân mã đến đánh Thanh Vân Tiên Đảo khi ta không ở đó.
- May mà Thanh Vân Tiên Đảo có trận pháp hộ đảo, cùng với sự liều mạng chống cự của mọi người, mới bảo vệ được đảo không bị công phá.
- Ai có thể nghĩ rằng, Huyết Vân Đảo lại vào lúc này phái Âu Dương Niên và Tang Phi dẫn dắt mười một Địa Tiên hộ pháp tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo.
- May mà ta kịp thời trở về, nhìn thấy cảnh này, tất nhiên là cực kỳ tức giận, liền đánh chết Âu Dương Niên và Tang Phi.
- Nực cười là Huyết Vân lão tổ lại đánh ngược lại, nói rằng hơn hai năm trước chúng ta nhục nhã Đồ Liêu, nói ta giết Âu Dương Niên và Tang Phi!
- Đồ Liêu không đến đánh Thanh Vân Tiên Đảo, chúng ta sẽ nhục nhã hắn sao?
- Âu Dương Niên và Tang Phi không lợi dụng lúc khó khăn tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo, ta sẽ giết bọn họ sao?
Tần Tử Lăng mang biểu tình đầy oán giận.
- Hay cho một tiểu tử có miệng lưỡi sắc nhọn!
Sắc mặt Huyết Vân lão tổ âm trầm nói.