← Quay lại trang sách

Chương 739 Huyết Ngục lĩnh vực

Ta cần miệng lưỡi bén nhọn sao?

- Sự thực bày ra, công đạo tại lòng người, người ở đây đều biết những chuyện này.

- Trấn Nam Tướng Quân nếu không tin, có thể hỏi các vị đạo hữu tại chỗ, xem ta có nói láo câu nào không.

Tần Tử Lăng lạnh giọng nói.

Vưu Hồng Linh, với ánh mắt sắc bén, liếc qua đã biết Tần Tử Lăng nói đúng sự thật, nhìn hắn với ánh mắt đầy hân thưởng.

Lấy cảnh giới Tiên Anh, vì môn hạ đệ tử dám đối kháng với Huyết Vân Đảo hung danh hiển hách, vì dưới trướng nữ tướng mà không tiếc đắc tội với trưởng lão Phù Không Đảo, khiến nàng càng tán thưởng.

Hiện tại, Tần Tử Lăng dẫn dắt Thanh Vân Tiên Đảo không chỉ trấn áp Phù Không Đảo và Huyết Vân Đảo nhiều lần tiến công, mà còn chặn được Huyết Vân lão tổ tiến công.

Dù Vưu Hồng Linh là Chân Tiên nhị phẩm, Trấn Nam Tướng Quân, cũng phải tán thưởng Tần Tử Lăng, một Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.

- Sự tình căn nguyên, bản tướng quân đã hiểu, bây giờ ngươi có thể thỉnh giáo điều ngươi muốn hỏi.

Vưu Hồng Linh nói.

- Đa tạ tướng quân.

- Ta muốn hỏi, Huyết Vân Đảo ba phen hai lần tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo, hiện tại Huyết Vân lão tổ tự mình dẫn người tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo, vừa rồi còn phát ngôn muốn giết diệt chúng ta.

- Vậy ta có thể dẫn người đánh Huyết Vân Đảo, đoạt Huyết Vân Đảo làm nơi phát triển không?

Tần Tử Lăng hỏi.

Tần Tử Lăng vừa nói xong, thiên địa trở nên im ắng.

Không chỉ những người xa xa quan chiến, mà cả Vưu Hồng Linh cũng ngạc nhiên.

Bên này Huyết Vân lão tổ còn đang tấn công Thanh Vân Tiên Đảo, ngươi ngược lại muốn phản công Huyết Vân Đảo, chiếm đoạt Huyết Vân Đảo?

- Ha ha!

Một hồi lâu sau, thiên địa vang lên tiếng cười điên cuồng của Huyết Vân lão tổ, nhưng là cười giận.

- Thế sự vô thường, Huyết Vân lão nhi ngươi đừng cười!

- Hôm nay nếu ngươi đánh được Thanh Vân Tiên Đảo, tất nhiên là bản lĩnh của ngươi.

- Nếu ngươi không đánh được, nói rõ Thanh Vân Tiên Đảo chúng ta có thực lực địch nổi Huyết Vân Đảo.

- Qua một thời gian, ai có thể cam đoan chúng ta không thể khởi binh đánh Huyết Vân Đảo?

Tần Tử Lăng cười nhạt nói.

- Tiểu tử, lão tổ là cười ngươi cuồng vọng vô tri!

- Ngươi chỉ là một vị Địa Tiên Tiên Anh, ngươi thật cho rằng lão tổ, một vị Chân Tiên, chẳng lẽ không làm gì được trận pháp của ngươi sao?

Huyết Vân lão tổ âm trầm nói.

- Ngươi miệng lưỡi cứng rắn cũng vô ích.

Tần Tử Lăng cười lạnh, sau đó liền không để ý Huyết Vân lão tổ nữa, mà lại chắp tay với Vưu Hồng Linh, vẻ mặt chính khí nói:

- Thật không dám giấu giếm tướng quân, ta lập nghiệp tại phúc địa Bình Tự Sơn, một triệu dặm hải vực cằn cỗi hoang vắng, vì chút cơ duyên mà có thành tựu hôm nay.

L- úc đầu, với thực lực của ta, muốn mưu cầu một tòa tiên đảo làm nơi dừng lại phát triển là dễ dàng.

- Nhưng trong lòng ta tôn kính đại vương, cũng khinh thường làm những việc ỷ mạnh hiếp yếu, cường đoạt cơ nghiệp của người khác.

- Cho nên luôn luôn ẩn mình, không ra tranh đoạt.

- Có một ngày, ta tình cờ gặp hộ pháp Khúc Trung của Thanh Vân Tiên Đảo mang theo Liên Trường Phong bị người khác đuổi giết.

- Ta thương hại hắn tuổi nhỏ mất cha, lại bị tiểu nhân tính kế, xuất thủ cứu hắn, thu hắn làm đồ đệ, giúp hắn đoạt lại Thanh Vân Tiên Đảo.

- Về sau, ta lo lắng thực lực Thanh Vân Tiên Đảo quá yếu, Liên Trường Phong không gánh nổi phần cơ nghiệp này, vừa lúc ta cũng không có nơi thích hợp để phát triển, liền tạm mượn Thanh Vân Tiên Đảo để làm một nơi kinh doanh phát triển.

- Ban đầu chuyện như vậy cũng tốt vô cùng, ta hướng tới cuộc sống nhàn vân dã hạc, tự do tự tại, không có dã tâm tranh mạnh đồ bá.

- Nhưng bây giờ Huyết Vân lão nhi lấn hiếp người quá mức, lại muốn giết hết chúng ta, ta mới động tâm tư này, coi như là giải cứu sinh linh khu vực của Huyết Vân Đảo khỏi cảnh lầm than.

- Chỉ là dù sao Huyết Vân Đảo cũng là một trong ba mươi sáu tòa tiên đảo đại vương đích thân chọn, lại ở vị trí quan trọng phía nam, việc này ta vẫn phải trưng cầu ý kiến tướng quân.

- Nếu Huyết Vân Đảo công đánh các ngươi trước, ngươi cũng không phải đảo chủ Thanh Vân Đảo, nếu ngươi có thể đánh chiếm Huyết Vân Đảo, đó là bản lĩnh của ngươi, bản tướng quân sẽ không có ý kiến.

Vưu Hồng Linh suy nghĩ một chút rồi nói.

- Được, đa tạ tướng quân chủ trì công đạo!

Tần Tử Lăng nghe vậy liền chắp tay hướng Vưu Hồng Linh, sau đó mây mù xông tới, cuốn hắn trở về.

- Huyết Vân lão nhi, có giỏi thì vào đây bắt ta!

Trong mây mù, truyền ra tiếng nói đầy khiêu khích của Tần Tử Lăng.

Huyết Vân lão tổ dùng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Liên Thiên Sơn Mạch bị mây mù bao phủ, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ xuống nước.

Hồi lâu, Huyết Vân lão tổ vung tay lên, huyết hà cuốn ngược, hóa thành một thanh huyết kiếm chui vào thân thể của hắn.

Huyết Vân Ma Anh cũng thu hồi huyết thủ ấn, một lần nữa chui vào biển máu sau lưng hắn.

Tám vị Huyết Vân Vệ thấy thế cũng muốn thu tay.

Nhưng vừa lúc tám vị Huyết Vân Vệ muốn thu tay, đột nhiên mây mù lăn lộn, Sơn Nhạc Ấn mang theo âm thanh phong lôi hướng tới trấn áp tám vị Huyết Vân Vệ, đồng thời một cây cự thương từ trong mây mù đâm ra, thẳng đến tám vị Huyết Vân Vệ.

- Bọn chuột nhắt, các ngươi dám!

Huyết Vân lão tổ thấy mình mất mặt, đều muốn rời đi, Tần Tử Lăng lại vẫn không chịu dừng tay, đột nhiên liên hợp một vị Nhân Tiên cường đại giết ra, không khỏi vừa sợ vừa giận, lệ quát một tiếng, huyết kiếm lại chém ra, Huyết Vân Ma Anh sau lưng cũng theo sát xuất thủ.

- Oanh!

- Oanh!

- Oanh!

- Coong!

- Coong!

- Coong!

Sơn Nhạc Ấn cùng Thanh Long Thương bị đánh lui, rút lui về đại trận, treo giữa không trung.

Một đạo phong lôi lượn lờ, một đạo thương mang phun ra nuốt vào, đều tập trung vào Huyết Vân Vệ, hiển nhiên chỉ cần bọn họ khẽ động, Sơn Nhạc Ấn cùng Thanh Long Thương sẽ xuất động đánh giết bọn hắn.

- Ha ha, Huyết Vân lão nhi, ngươi không phải nói muốn giết sạch chúng ta sao?

- Sao bây giờ lại muốn đi?

- Can đảm này của ngươi cũng nhỏ quá đi!

Trong mây mù, truyền ra tiếng nói tùy tiện của Tần Tử Lăng.

- Hôm nay không phải ngày để giết người, bản lão tổ thay đổi chủ ý, để cho các ngươi sống lâu thêm mấy ngày!

Huyết Vân lão tổ mặt âm trầm nói.

- Ha ha, Huyết Vân lão nhi, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

- Ngươi nghĩ rằng Thanh Vân Tiên Đảo chúng ta là nơi nào a!

- Được, hôm nay ngươi muốn đi, chúng ta ngăn không được, nhưng ngươi phải để lại tám vị Huyết Vân Vệ này.

Tần Tử Lăng cất giọng nói.

Thanh âm Tần Tử Lăng vọng lại giữa thiên địa.

Bốn phía một mảnh im ắng.

Huyết Vân lão tổ chủ động rút lui đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, kết quả để bọn hắn càng không ngờ tới chính là, Tần Tử Lăng lại không để bọn hắn đi!

Toàn cảnh yên tĩnh, người quan chiến ở xa xa không tự chủ được như muốn nổ tung cái đầu.

- Không phải chứ, Huyết Vân lão tổ này như sát tinh, muốn đi thì thôi, Tần tiên nhân lại vẫn không chịu bỏ qua!

- Tại sao ta cảm giác một màn này có chút quen thuộc a!

- Còn không quen thuộc sao?

- Hơn 2 năm trước, Đồ Liêu cũng hùng hổ mà đến, một bộ tư thế ăn chắc Thanh Vân Tiên Đảo, về sau đánh không được, muốn đi, Tần tiên nhân cũng không để bọn hắn đi, hung hăng trả giá một phen.

- Chỉ là lần này càng khoa trương hơn, Huyết Vân lão tổ là Chân Tiên a!

- Có đại trận hộ đảo lợi hại chính là thoải mái a, đã đứng ở thế bất bại!

- Tuy đại trận hộ đảo lợi hại, nhưng Tần tiên nhân còn có vị cao thủ sử dụng thương kia, thực lực cũng cực kỳ cường đại, hai người liên thủ đã có thể miễn cưỡng đánh một trận cùng Chân Tiên, bằng không Tần tiên nhân cũng không thể can đảm như thế!

- Huyết Vân lão tổ này là cưỡi hổ khó xuống!

- Quả thực, lấy tính cách của hắn sao có thể nhịn được cục tực này!

Lúc người quan chiến vỡ tổ, Vưu Hồng Linh hơi cau mày, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Nàng cũng không nghĩ tới, Tần Tử Lăng lại ác liệt như vậy!

Lúc trước không chỉ có phóng ra hào ngôn muốn đánh Huyết Vân Đảo, bây giờ lại còn muốn giữ lại Huyết Vân Vệ của Huyết Vân lão tổ.