← Quay lại trang sách

Chương 740 Bắt rùa trong hũ

Tử Lăng, Huyết Vân lão nhi sẽ dễ trúng kế vậy sao?

Trong mây mù, Tiêu Thiến hỏi.

- Khó nói, tốt nhất là hắn có thể ở lại.

- Nếu không, ta nhất định phải nghĩ biện pháp mau chóng giết hắn!

Thần sắc Tần Tử Lăng xơ xác tiêu điều nói.

- Vì sao?

Tiêu Thiến hơi sững sờ, hỏi.

- Lấy thực lực và thân phận của hắn, nếu có thể nhịn được vô cùng nhục nhã như vậy, không hề bị lay động.

- Như vậy nói rõ tâm tính của hắn là rất đáng sợ, tám chín phần mười có thể vượt qua Phong Hỏa Kiếp, trở thành Chân Tiên nhị phẩm.

Tần Tử Lăng trầm giọng nói.

Tại lúc Tần Tử Lăng nói chuyện với Tiêu Thiến, biển máu sau lưng Huyết Vân lão tổ nhấc lên cơn sóng thần, Huyết Vân Ma Anh bên trong biển máu nhe răng trợn mắt, mắt thấu hung quang, từ trong cơn sóng máu đứng lên, nhưng bên dưới biển máu tựa hồ có một cỗ lực lượng gì lại kéo nó trở về.

- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn bị giết sao?

Huyết Vân lão tổ cắn răng hỏi.

- Ngươi và ta đã là kết cục không chết không thôi, sao lại nói là muốn bị giết?

- Chẳng qua sớm một ngày hay muộn một ngày mà thôi.

- Đã như vậy, sao không đánh cho thống khoái!

Tần Tử Lăng nói.

Huyết Vân lão tổ nghe vậy, sắc mặt âm tình biến ảo chập chờn.

Tám vị Huyết Vân Vệ thấy tình hình như vậy, tâm lý phát run, trong mắt toát ra vẻ kinh hoảng.

- Huyết Vân Vệ, Huyết Vân lão nhi muốn để lại các ngươi để bỏ chạy một mình, một khi hắn chạy được, các ngươi chắc chắn phải chết.

- Ngược lại chỉ có một đường chết, bằng không nếu các ngươi giúp Thanh Vân Tiên Đảo ta chém giết Huyết Vân lão nhi, ta có thể niệm tình các ngươi lâm trận phản chiến, tha các ngươi một mạng.

Thanh âm Tần Tử Lăng vang lên lần nữa.

Xa xa, những người quan chiến một hồi há hốc mồm.

Chiến còn có thể đánh như thế sao?

Vậy mà ngay trước mặt Huyết Vân lão tổ xúi giục hắn Huyết Vân Vệ!

- Bọn chuột nhắt, các ngươi dám!

Chính khi mọi người nghe được há hốc mồm, đột nhiên mái tóc màu đỏ ngòm của Huyết Vân lão tổ dựng lên, có huyết khí cuồn cuộn vọt ra từ trên thân hắn.

Thân thể Huyết Vân lão tổ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đang thu nhỏ lại, khô quắt.

Phía sau hắn, biển máu đang không ngừng lan tràn.

Đột nhiên, một cái sóng máu đánh tới tám vị Huyết Vân Vệ.

- Lão tổ, đừng!

Tám vị Huyết Vân Vệ thét chói tai lên, muốn chạy tứ tán bốn phía.

Nhưng tựa hồ có một cổ lực lượng quỷ dị kiềm chế bọn họ, trong nháy mắt, bọn họ đã bị sóng máu thôn phệ, biến mất không thấy gì nữa.

Biển máu trở nên càng sôi trào mãnh liệt.

Xa xa, người quan chiến, mỗi người nhìn được đều rùng mình, hàn khí tỏa ra.

- Kiệt kiệt!

Huyết Vân lão tổ phát ra tiếng như cú đêm chói tai, sau đó cuốn lên một vệt ánh sáng màu máu, cả người bước vào biển máu, biến mất không thấy gì nữa.

Huyết Vân lão tổ vừa biến mất, biển máu liền vọt tới mây mù đang bao phủ Liên Thiên Sơn Mạch.

Sóng máu ngất trời, tản ra sát khí nồng nặc cùng mùi máu tanh.

Trong cơn sóng máu có vô số lệ quỷ đang thét chói tai, mỗi tên đều đưa ra đại thủ dầm dề máu, tựa hồ muốn bắt được cái gì, lại có nhiều ác quỷ cầm Tam Xiên Kích, mỗi đợt sóng móng đều xung phong liều chết về phía Liên Thiên Sơn Mạch.

Không chỉ có như vậy, còn có một đóa huyết liên lớn bay ra từ biển máu, hung hăng đánh tới Liên Thiên Sơn Mạch.

Những nơi biển máu đi qua, phàm là bị huyết khí nhiễm đến, thảm thực vật toàn bộ héo rũ, đại địa như bị chất kiềm ăn mòn, gồ ghề, tản ra trận trận tanh hôi.

Mây mù vừa đụng đến biển máu, lập tức phát sinh thanh âm "xuy xuy", không ngừng bốc hơi, không ngừng lùi lại.

Thất tinh sát tướng nỗ lực ngăn cản huyết liên to lớn, quang mang trên thân cũng không ngừng bị ăn mòn, chỉ có Âm Dương Ngũ Hành Chưởng tựa hồ có một loại lực lượng huyền diệu, có thể không ngừng hút lấy sự ăn mòn từ biển máu, nhưng biển máu lan tràn ra, chỉ bằng vào Âm Dương Ngũ Hành Chưởng là căn bản không ngăn cản được.

Vưu Hồng Linh thấy thế, mặt lộ vẻ ngưng trọng cùng vẻ chán ghét.

Đang lúc này, một đạo thanh quang từ đằng xa cắt tới, rơi vào bên người Vưu Hồng Linh, hiện ra một nam tử khôi ngô, chính là Trấn Đông Tướng Quân Đàm Vu Hạo.

- Huyết Ngục lĩnh vực!

- Chẳng lẽ Huyết Vân lão nhi điên rồi sao?

- Đối phó với Thanh Vân Đảo mà lại thi triển ra bí pháp Ma Môn hao tổn khí huyết tuổi thọ bực này!

Đàm Vu Hạo cau mày nói, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Với Thanh Vân Đảo?

Vưu Hồng Linh lắc đầu, đơn giản thuật lại chuyện xảy ra mới vừa rồi.

- Trách không được!

Lúc này Đàm Vu Hạo mới hiểu rõ, nhưng theo sát lại nói:

- Bất quá nếu Huyết Vân lão nhi thi triển ra Huyết Ngục lĩnh vực, một trận chiến này sẽ không có huyền niệm gì!

Vưu Hồng Linh không biểu thị ý kiến, chỉ nhìn phương xa.

Phương xa, mây mù tren Liên Thiên Sơn Mạch không ngừng bị Huyết Ngục lĩnh vực thôn phệ, thời gian dần qua hiện ra một phần sơn thể.

Biển máu còn đang không ngừng lan tràn, một cái sóng máu đã đánh tới, một đỉnh núi nhỏ trở nên thủng trăm ngàn lỗ, phảng phất như trải qua nước biển ăn mòn cùng phong hóa trong năm tháng dài.

- Đây là cần giết bao nhiêu sinh linh, luyện hóa bao nhiêu tinh huyết mới có thể hình thành uy lực như vậy?

Thanh Thương Phong, sắc mặt Tiêu Thiến băng lãnh nói.

- Tiên sinh, hiện tại làm sao bây giờ?

Biển máu không chỉ có uy lực to lớn, hơn nữa còn mang một loại lực lượng quỷ dị, có thể ăn mòn tiên lực và ý thức.

- Đám Vu Sĩ Tân tọa trấn Thất Sát Kiếm Trận đã không gánh được!

Khúc Trung tiến lên xin chỉ thị, thần sắc lo lắng.

- Lại tới thêm một vị Chân Tiên a!

Tần Tử Lăng phảng phất không nghe lời Khúc Trung, hơi cau mày, nhìn xa về phía Vưu Hồng Linh và Đàm Vu Hạo.

- Di, đó là Trấn Đông Tướng Quân Đàm Vu Hạo.

- Hắn cũng tới rồi?

Khúc Trung theo ánh mắt Tần Tử Lăng nhìn lại, không khỏi sững sờ.

- Nguyên lai hắn là Trấn Đông Tướng Quân, trách không được tu vi cao sâu khó lường.

Tần Tử Lăng gật đầu, rồi trả lời Khúc Trung:

- Nếu gánh không được, thì hãy để biển máu tiến vào.

- Tiên sinh, tuyệt đối không thể, nếu để biển máu tiến vào thì...

Khúc Trung nghe vậy quá sợ hãi.

- Dẫn dụ vào, có Âm Dương Ngũ Hành Đại Trận che lấp, còn có thể làm chút chuyện mờ án.

- Nếu không dụ vào, chẳng lẽ muốn ta đánh chết Huyết Vân lão nhi trước mặt hai vị Chân Tiên tướng quân sao?

Tần Tử Lăng mỉm cười, rồi xoay người phân phó đám người Trịnh Tinh Hán, khiến Khúc Trung trợn mắt hốc mồm, luôn cảm giác như đang nằm mơ.

- Khúc Trung, ngươi dẫn người ở Thanh Thương Phong chạy đi, có sư phụ ta tọa trấn mắt trận là được rồi.

Tần Tử Lăng phân phó.

- Tuân lệnh!

Khúc Trung ép xuống lòng đầy khiếp sợ và hoang mang, không dám hỏi nhiều, cung kính nhận lệnh, rồi lui xuống.

Rất nhanh, người của Thanh Thương Phong đều di chuyển đến ngọn núi khác, chỉ còn lại người của Vô Cực Môn, mà Trịnh Tinh Hán cùng các vị Nhân Tiên khác thì đứng theo các phương vị mà Tần Tử Lăng phân phó.

Trong lúc Tần Tử Lăng chuẩn bị, mây mù bên ngoài không ngừng bị biển máu thôn phệ, nguyên bản nam tử khí thế ngất trời của Thất Sát Tinh Kiếm Trận mang theo sát ý nồng nặc, giờ này nhìn tới rất uể oải, trên thân lây dính vết máu, ánh sáng từ cự kiếm trong tay ảm đạm đi, bị máu loãng ăn mòn rỉ sét, loang lổ, phảng phất như muốn bẻ gãy.

Âm Dương Ngũ Hành Chưởng cũng như vậy, xuất hiện rất nhiều hố, phảng phất rữa nát, nhìn lên vô cùng đáng sợ.

Xem ra tình thế Thanh Vân Tiên Đảo trở nên không ổn.

Đột nhiên, nam tử cùng cự kiếm rỉ sét loang lổ bị sóng máu thôn phệ.

Kiếm quang trên bảy ngọn núi cũng tắt đi, rồi lại sáng lên, nỗ lực ngưng tụ thành Thất Sát Tinh, nhưng Huyết Vân lão tổ há có thể không bắt được cơ hội này?

Sâu bên trong biển máu, Huyết Vân lão tổ đã hòa làm một thể với biển máu, thấy thế gương mặt lộ vẻ ngoan lệ, tiên lực khí huyết toàn thân bắt đầu khởi động, trong tay liên tục bấm pháp quyết.

Nhất thời, máu loãng sôi trào mãnh liệt “ùng ùng” hướng tới Thanh Thương Phong.