← Quay lại trang sách

Chương 856 Lần này ta ngược lại muốn nhìn nhìn ngươi làm sao trốn

Ấn Nhiễm Nguyệt vừa trợ Tần Tử Lăng tu hành vừa toàn lực tu hành bản thân.

Nàng thỉnh thoảng ăn một viên Vô Trần Tiên Đan, tu hành một ngày có thể tương đương với người khác vài tháng thậm chí vài năm, nên rất nhanh đã có hy vọng độ Phong Hỏa Kiếp, trở thành Chân Tiên nhị phẩm.

Tử Tiêu Lôi Đình Trượng là Đạo Bảo, phần lớn thời gian không cần nàng điều khiển.

Tác dụng lớn nhất của nàng là tâm thần tương thông với Tần Tử Lăng, để khi có nguy hiểm, nàng nhắc nhở Lôi Tiêu ngừng tay kịp thời, không làm lỡ tu hành của chính nàng.

Trong khi Tần Tử Lăng và Ấn Nhiễm Nguyệt toàn lực tu hành, năm Minh Tiên Tướng cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày tìm hiểu và tu hành "bí thuật Minh Ngục Phệ Sinh", tiến độ rất nhanh.

Thượng Quan Bình cũng không nhàn rỗi, thậm chí chăm chỉ tu hành hơn bất cứ lúc nào.

Với việc cung cấp Vô Trần Tiên Đan cấp Chân Tiên, Thượng Quan Bình đời này chưa từng hạnh phúc như vậy, không nỗ lực tu hành để lãng phí cơ duyên lớn này thì thật là ngu ngốc.

Thời gian trôi qua ba tháng.

Một ngày nọ, trong trận đá, Tần Tử Lăng đột nhiên mở mắt ra, vung tay đẩy lùi lôi đình, sau đó đứng dậy.

- Tử Lăng ca ca, hôm nay ta còn chưa phát đủ lực mà?

- Ngươi rõ ràng còn chưa tới cực hạn, sao lại dừng lại?

Lôi Tiêu không hiểu hỏi.

- Bởi vì nghỉ ngơi đã đủ, chúng ta cần đi giết một vị Chân Tiên lục phẩm.

Tần Tử Lăng đáp.

- Lại muốn giết Chân Tiên lục phẩm?

Lôi Tiêu tròn mắt.

- Chân Tiên lục phẩm là đại nhân vật trong 90 triệu dặm hải vực này, sao lại giết dễ dàng như vậy?

- Huống hồ, Chân Tiên lục phẩm nào mà không có lai lịch, làm sao nói giết là giết?

- Yên tâm, Chân Tiên lục phẩm này đang bị khốn trong một đại trận, giết hắn sẽ không có hậu hoạn, ngược lại, ta sẽ được nhiều lợi ích.

Tần Tử Lăng nói, mắt lộ vẻ chờ mong.

Chân Tiên lùn kia có mảnh vỡ Cửu Long Thần Hỏa Tráo.

Trước mắt, Cửu Long Thần Hỏa Tráo là chỗ dựa lớn nhất của hắn, có thể vây khốn địch, giết địch, luyện khí, luyện đan, bày trận, còn có thể giải thích nghi hoặc, chính là toàn năng.

Vì vậy, giết chết Chân Tiên lùn là việc cấp bách, thời gian kéo dài, vạn nhất xuất hiện bất ngờ, Tần Tử Lăng hối hận cũng không kịp.

- Lấy sức chiến đấu chiến đấu của chúng ta, chỉ cần đối phương không phải Chân Tiên thất phẩm, lại bị nhốt bên trong đại trận, vậy thì không thành vấn đề.

Lôi Tiêu nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền về tới bên trong Tử Tiêu Lôi Đình Trượng, đồng thời nghỉ ngơi cùng Ấn Nhiễm Nguyệt.

Tần Tử Lăng cười cười, rời khỏi Lôi Tốn Cự Thạch Trận, sau đó ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

Một ngày sau, Tần Tử Lăng cùng Ấn Nhiễm Nguyệt xuất hiện tại mũi Xuyên Thiên Tiên Toa, Lôi Ti cũng hiện ra thân.

Tại nơi bọn họ đứng không xa là một vùng mây mù dày đặc.

- Đây là Mê Vụ Hải Vực, ngươi nói đại trận, chẳng lẽ là Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận?

Lôi Tiêu ngạc nhiên hỏi.

- Ngươi từng thấy qua đại trận này?

- Cửu Huyền Tông biết đại trận này?

Tần Tử Lăng nhíu mày hỏi.

- Đó là từ rất lâu rồi, hiện tại người của Cửu Huyền Tông cũng ít ai biết về đại trận này, hơn nữa dù biết cũng không dám vào Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận để thám hiểm.

Quá hung hiểm, ngay cả bát Chân Tiên cửu phẩm cũng có thể bị khốn bên trong nếu không cẩn thận xúc động cấm chế nào đó.

Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận đã xuất hiện từ rất sớm, đã bị thăm dò rất nhiều lần, không còn gì giá trị để nhân vật lợi hại mạo hiểm vào nữa.

Lôi Tiêu trả lời.

- Vậy cũng đúng.

Tần Tử Lăng gật đầu nói.

Như Long Huyết Chi ngàn năm, đối với hắn là vô cùng trân quý, nhưng đối với các đại nhân vật của Cửu Huyền Tông chỉ là chỉ có chút giá trị, không đáng để mạo hiểm.

Coi như Linh Đạo Quả, đối với đại nhân vật của Cửu Huyền Tông cũng chỉ tương đối quý giá.

Nếu họ biết bên trong Khốn Đôn có Linh Đạo Quả, có lẽ sẽ tự mình đi một chuyến, nhưng vì không biết tình huống thì họ không thèm đi thăm dò.

Tần Tử Lăng có được Linh Đạo Quả cũng là một chuyện rất bất ngờ.

Không ai nghĩ tới, Khốn Đôn bị tìm tòi quá nhiều lần lại có Linh Đạo Quả.

- Ngươi biết lai lịch Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận không?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Không biết, tục truyền rằng ở đây vốn không có mây sương mù, sau đó đột nhiên xuất hiện Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận, rồi mây mù cũng xuất hiện.

- Có truyền thuyết nói rằng ở đây đã từng xảy ra đại chiến cấp bậc Đạo Tiên.

- Cụ thể ra sao thì niên đại quá xa xưa, không thể khảo cứu.

Lôi Tiêu trả lời.

- Ngay cả ngươi cũng không biết, vậy xem ra không có cách nào để khảo cứu.

Tần Tử Lăng tiếc nuối nói.

Trong lúc nói chuyện, Tần Tử Lăng đã cưỡi Xuyên Thiên Tiên Toa tiến vào Mê Vụ Hải Vực.

Đây là lần thứ hai hắn đến, hơn nữa lần này thần hồn của hắn đã trải qua ba tháng rèn luyện, càng ngày càng mạnh mẽ, thần hồn chứa đầy lực lượng thuần dương.

Trở lại chốn cũ, Tần Tử Lăng quen đường dễ đi, rất nhanh đã đến Lạc Thiên Đảo.

Mười hai toà cung điện dưới lòng đất vẫn đứng sừng sững, tỏa ra khí tức uy nghiêm.

Tần Tử Lăng trực tiếp đi tới trước cung điện Đại Hoang Lạc.

Ánh sáng vàng rực rỡ từ trên chiếu xuống, cả tòa cung điện dưới lòng đất lộng lẫy vàng son, khiến người ta quên đi dấu vết thời gian.

Tần Tử Lăng cùng Ấn Nhiễm Nguyệt dắt tay nhau đi tới trước đại môn, đưa tay muốn đẩy cửa.

Đúng lúc này, từ góc tối tăm của cửa lớn đột nhiên nhảy ra hai con đại xà toàn thân đen kịt, tản ra âm lãnh.

Nhưng lần này, trước khi đại xà kịp mở miệng to không cân xứng với thân hình, đã có hai tia thiểm điện màu tím đột nhiên lóe lên, xé toạc không gian, đánh vào chúng.

- Ầm ầm!

Chỉ một cái, hai con rắn to liền bị đánh rơi về xó xỉnh âm u.

Tần Tử Lăng cùng Ấn Nhiễm Nguyệt đẩy cửa vào.

Một trận quay cuồng trời đất, Tần Tử Lăng cùng Ấn Nhiễm Nguyệt cố gắng đứng vững trong một tòa điện.

- Ngươi đã trở lại, hơn nữa còn mang theo một người!

Một giọng nói âm trầm, ngạc nhiên vang lên khi hai người vừa chạm đất, gần như cùng lúc đó, xung quanh họ hiện ra đầy kiếm quang màu tím.

Ngay sau đó, một người lùn nhỏ gầy như trẻ con, bước ra từ một cánh cửa bên trong.

- Khặc khặc, lần này ta muốn xem thử ngươi trốn kiểu gì!

Chân Tiên lùn cười lạnh, đôi mắt không ngừng đảo quanh Tần Tử Lăng và Ấn Nhiễm Nguyệt, lộ ra ánh mắt như sói đói.

- Lão đạo hữu, ngươi thấy ta giống kẻ ngốc, tự tìm cái chết sao?

Tần Tử Lăng nhìn Chân Tiên lùn, mỉm cười nói.

- Ngươi không giống kẻ ngốc, nhưng ngươi và nữ hài này đều chỉ là Chân Tiên nhất phẩm.

- Ngươi nghĩ mình có thể chiến thắng Chân Tiên lục phẩm sao?

- Ngươi biết ngươi không phải đối thủ của ta, tại sao ngươi lại trở về?

- Chẳng lẽ trong Đại Hoang Lạc còn có bảo vật mà ngươi nhất định phải lấy?

Chân Tiên lùn hỏi, ánh mắt nghiêm túc đánh giá hai người.

- Thật không dám giấu giếm, ta đến đây để lấy một món bảo vật.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Ngươi quả nhiên đến lấy bảo vật, nhưng có ta ở đây, ngươi không thể lấy được, trừ phi ngươi đồng ý một điều kiện.

Chân Tiên lùn nghe vậy, hai mắt sáng ngời, nói.

- Điều kiện gì?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Ta biết ngươi có cách nắm bắt sơ hở của đại trận này.

- Ngươi cho ta biết sơ hở đó, để ta trốn khỏi cung điện dưới lòng đất.

- Chỉ cần ta thoát được, bảo vật ở đây ngươi muốn tìm cái gì thì tìm.

Chân Tiên lùn nói.

Tần Tử Lăng suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu:

- Ngươi rời khỏi đây rồi chờ chúng ta ở bên ngoài, sau đó giết người cướp của, chẳng phải chúng ta sẽ làm việc không công cho ngươi sao?

- Ta chỉ muốn trốn khỏi đại trận này, ta là Chân Tiên lục phẩm, sau khi ra ngoài có thể không cần bảo vật ở đây.

- Hơn nữa, các ngươi còn lựa chọn khác không?

Chân Tiên lùn nói.

- Xem ra ngoại trừ giết ngươi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác!

Tần Tử Lăng cười nói.

- Giết ta? Hà...

Chân Tiên lùn sững sờ, sau đó định cười to, nhưng vừa cười, mắt hắn trợn tròn, lộ vẻ kinh hãi.

Bởi vì trước Ấn Nhiễm Nguyệt đột nhiên xuất hiện một cột trụ lớn, trên đó có một con Điện Long màu tím khổng lồ.

- Ầm ầm!

Điện Long há miệng, phóng ra một tia sét màu tím.

Kiếm quang quanh hai người tan vỡ, trở về thành phi kiếm màu tím.

- Tử Tiêu Lôi Đình Trượng!

- Đây là Đạo Bảo trấn phong của Huyền Đình Phong ở Cửu Huyền Tông!

- Sao ngươi có thể nắm giữ Tử Tiêu Lôi Đình Trượng!

Chân Tiên lùn vừa khởi động phi kiếm màu tím chống đỡ lôi đình, vừa hét lên, không còn vẻ tự tin như trước.