← Quay lại trang sách

Chương 857 Giở lại trò cũ

Bất quá Chân Tiên lùn tuy rằng giật mình, liên tục rít gào, nhưng hắn ứng đối rất bình tĩnh.

Một thanh phi kiếm màu tím thi triển ra, thay đổi khó lường.

Lúc rơi xuống như núi, tung bay một thời gian rồi lại giống như u linh mềm mại.

Dĩ nhiên, chém giết một hồi cùng Ấn Nhiễm Nguyệt đã rơi vào hạ phong.

- Ngươi đang thi triển U Kiếm Thuật, ngươi là ai?

- Làm sao lại biết kiếm thuật của Địa U Phong?

Kình thiên trụ lớn trên hiện ra mặt của Lôi Tiêu, mở miệng hỏi.

- Ngài chính là khí linh của Tử Tiêu Lôi Đình Trượng, Lôi Tiêu tiền bối sao?

- Đều là người của mình, chính là người cùng một nhà

- Ta là trưởng lão Đan Nguyên của Địa U Phong, 1,800 năm trước bái vào Cửu Huyền Tông, khi đó cũng đã nghe qua đại danh tiền bối.

- Bất quá khi đó tiền bối đã theo Sở phong chủ rời khỏi Cửu Huyền Sơn, vì lẽ đó vô duyên bái kiến.

Chân Tiên lùn, chính là Đan Nguyên, vội vã trả lời.

- Nếu ngươi là trưởng lão Địa U Phong, sao lại bị khốn ở đây?

Lôi Tiêu hỏi.

- Có một lần, trong lúc vô tình ta phát hiện một tấm tàn đồ tại Tàng Kinh Các, ghi chép về toà Lạc Thiên Tiên Phủ này.

- Liền đến đây thăm dò, muốn tìm cơ duyên, không ngờ lại bị nhốt.

- May là tiền bối cùng hai vị đồng môn đến đây, lần này ta cuối cùng cũng được cứu.

Đan Nguyên trả lời.

Lôi Tiêu nghe vậy, sức tấn công chậm lại, nhìn về phía Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng cười lạnh, nói:

- Ta thấy thân phận thật sự của ngươi không phải là trưởng lão Địa U Phong, mà là ám tử của U Minh Phủ ẩn nấp tại Địa U Phong!

Đan Nguyên nghe Tần Tử Lăng nói ra thân phận trong bóng tối của mình, không khỏi giật mình, sắc mặt thay đổi, nhưng nháy mắt khôi phục, một bộ "tức đến nổ phổi" nói:

- Ngươi nói lung tung!

- Cửu Huyền Tông cùng U Minh Phủ là tử địch, ta sao có thể là người của U Minh Phủ?

Tuy tuổi Tần Tử Lăng không lớn, nhưng làm người ba đời, hơn nữa là Thần Tiên, cảm giác cực kỳ nhạy cảm.

Hắn đột nhiên tung U Minh Phủ ra chỉ để thử phản ứng của Đan Nguyên.

Tuy rằng phản ứng của lão ma rất nhanh và ẩn giấu rất khá, nhưng vẫn lộ ra một tia sơ sót, bị hắn bắt lấy.

- Hừ, ngươi phản ứng nhanh, nhưng vẫn không thoát được cảm giác của ta.

- Ngươi quả nhiên là người của U Minh Phủ, không lạ gì khi có thể làm ra việc giết đồng bọn và ăn thịt họ.

- Ngươi biết Diêm Cố chứ?

Tần Tử Lăng cười gằn nói.

Đan Nguyên nghe Tần Tử Lăng đề cập đến Diêm Cố, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, hồi lâu mới mặt âm trầm nói:

- Xem ra ngươi biết không ít, ngươi rốt cuộc là ai?

- Thậm chí ngay cả Diêm Cố xa tại Đại Man Tây Hải cũng biết.

- Ta đương nhiên là biết, vì sau khi ngươi bị nhốt cung điện, Diêm Cố đã đi tới Đại Man Nam Hải, mưu đồ làm trưởng lão ở Tụ Tiên Các.

- Khà khà, không dám giấu giếm, ta cũng là người của U Minh Phủ.

Tần Tử Lăng nói, trên người mơ hồ tỏa ra một vệt khí tức âm lãnh hắc ám.

Đan Nguyên nhìn Tần Tử Lăng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Tình huống này xoay ngược quá bất ngờ.

Nhưng rất nhanh, Đan Nguyên lộ vẻ cười gằn nói:

- Khá lắm, nếu không phải ta biết khí linh Lôi Tiêu không có khả năng phản bội, ta đã mắc bẫy ngươi rồi!

- Quả nhiên gừng càng già càng cay!

- Nếu bị ngươi nhìn ra, ta cũng không lừa ngươi nữa.

- Ngươi nói cho ta biết bên trong Cửu Huyền Tông còn ai là người của U Minh Phủ, ta có thể cho ngươi một cái chết nhanh chóng.

Tần Tử Lăng thấy Đan Nguyên không mắc bẫy, đành nhún vai nói.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi quá tự tin về bản thân!

- Có Lôi Tiêu, ta đánh không lại các ngươi, nhưng ta tuyệt đối có thể đánh đến lưỡng bại câu thương với các ngươi.

Đan Nguyên nói.

- Lúc đó Diêm Cố cũng nghĩ như vậy.

Tần Tử Lăng nói.

- Diêm Cố chỉ là Chân Tiên ngũ phẩm, ngươi không thể so sánh với ta!

Đan Nguyên cười gằn nói.

- Đã quên nói cho ngươi, Diêm Cố cũng là Chân Tiên lục phẩm.

Tần Tử Lăng nói.

Đan Nguyên nghe vậy, sắc mặt thay đổi nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cười gằn nói:

- Vậy thì sao?

- Quả nhiên, có thể tu hành đến này, ngươi không phải đơn giản.

Tần Tử Lăng trở nên nghiêm túc, sau đó chuyển hướng về phía Ấn Nhiễm Nguyệt và Lôi Tiêu nói:

- Các ngươi tiếp tục đi, kỳ phùng địch thủ, đây là cơ hội luyện tập khó có.

- Được rồi thiếu gia!

- Được rồi Tử Lăng ca ca.

Ấn Nhiễm Nguyệt cùng Lôi Tiêu kẻ trước người sau trả lời.

- Ngươi gọi hắn là thiếu gia, ngươi gọi hắn là Tử Lăng ca ca?

- Ngươi rốt cuộc ai?

- Hắn lại rốt cuộc ai?

Nghe được xưng hô như thế, Đan Nguyên chẳng biết vì sao lại có chút hoảng hốt.

Vừa nãy Tần Tử Lăng nói giết Diêm Cố, đồng thời nói ra Diêm Cố là Chân Tiên lục phẩm, hắn cũng không có hoảng hốt.

- Ngươi, tên phản đồ này, phong chủ Huyền Đình Phong ở đây, còn không mau mau đền tội!

Trả lời Đan Nguyên không phải Ấn Nhiễm Nguyệt cùng Tần Tử Lăng, mà là Lôi Tiêu uy nghiêm quát lớn.

- Phong chủ Huyền Đình Phong?

- Nàng lại là phong chủ Huyền Đình Phong!

- Không thể, phong chủ Huyền Đình Phong có thân phận cỡ nào, há sẽ xưng hô người khác là thiếu gia!

Đan Nguyên nghe vậy không nhịn được kinh hô thành tiếng.

- Nếu nàng không phải phong chủ Huyền Đình Phong, làm sao có khả năng nắm giữ Tử Tiêu Lôi Đình Trượng!

Lôi Tiêu cười gằn nói.

- Nàng gọi ta là thiếu gia, chỉ là thích xưng hô như vậy với ta.

- Trên thực tế nàng là thê tử của ta.

Tần Tử Lăng không nguyện ý để Đan Nguyên hiểu nhầm thân phận của Ấn Nhiễm Nguyệt, đặc biệt bổ sung nói.

Ấn Nhiễm Nguyệt nghe vậy nhìn Tần Tử Lăng một chút, trong mắt tràn đầy ôn nhu thâm tình.

Chỉ là ánh mắt của nàng thu hồi lại chuyển đến Đan Nguyên, lập tức biến thành lạnh lẽo ác liệt cực kỳ.

- Giết!

Ấn Nhiễm Nguyệt tung người lên bên trên kình thiên trụ to lớn, ngón tay chỉ về Đan Nguyên.

Trong nháy mắt, Điện Long màu tím quanh trụ lớn hóa thành một thanh phi đao có lôi quang lượn quanh, đánh tới phi kiếm của Đan Nguyên.

Điện Long màu tím biến hóa thành phi đao sấm sét không chỉ nhanh chóng mạnh mẽ, mà còn nhiều biến hóa.

Mỗi đao đánh ra là một tia lôi đình xẹt qua hư không.

Đây là đao pháp tiên gia thượng thừa của Huyền Đình Phong, tên là Huyền Lôi Điện Hồ Đao, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể được thụ.

Ấn Nhiễm Nguyệt tuy rằng tu hành đao pháp này không lâu, nhưng nàng là thân thể lôi linh căn, Tử Tiêu Lôi Đình Trượng lại là Đạo Bảo thông linh.

Khi triển khai đao thuật này, nàng trở nên cực kỳ lợi hại.

Mặc cho U Kiếm Thuật của Đan Nguyên biến hóa ra sao, đều bị nàng đè lại.

Tần Tử Lăng đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không ra tay, nhưng vẫn tạo cho Đan Nguyên một áp lực vô hình, khiến hắn không thể buông tay tấn công.

Trong khi đó, Ấn Nhiễm Nguyệt và Lôi Tiêu hoàn toàn ngược lại.

Có Tần Tử Lăng áp trận bên cạnh, họ không có bất kỳ nỗi lo nào, buông tay chém giết.

Hai vị Chân Tiên lục phẩm liều mạng tranh đấu kịch liệt, khuấy động cả tòa cung điện Đại Hoang Lạc không ngừng lay động, bốn phía thỉnh thoảng xuất hiện cảnh tượng thịnh thế phồn hoa để ngăn cản sóng trùng kích từ đại chiến.

Cuộc chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Chém giết cùng Chân Tiên lục phẩm rất tốt lực.

Tuy nhiên, Ấn Nhiễm Nguyệt có Vô Trần Tiên Đan cùng Tiên Thạch cực phẩm bổ sung năng lượng, tiêu hao không đáng là gì với nàng.

Khi năng lượng hết, nàng dùng một viên Vô Trần Tiên Đan.

Công kích của Đan Nguyên mang theo áp lực, còn giúp nàng kích phát hấp thu đan lực, càng chiến càng hăng.

Đan Nguyên lại càng thảm hại.

Hắn bị nhốt ở đây gần 1,100 năm, ban đầu giết hai đồng bọn để có tài nguyên tu hành, thậm chí vượt qua Phong Hỏa Kiếp, trở thành Chân Tiên lục phẩm.

Nhưng hơn một ngàn năm tiêu hao tài nguyên tu hành, vào 200 năm trước, hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tu vi, không để rơi xuống.

Gần đây, tu vi của hắn đã bắt đầu suy giảm do thiếu tài nguyên.

Hiện tại, trong trận chiến này, Ấn Nhiễm Nguyệt có Tiên Thạch cực phẩm và Vô Trần Tiên Đan bổ sung tiên lực, trong khi Đan Nguyên chỉ có thể chi ra, không có Tiên Thạch bổ sung tiên lực.

Càng đánh, hắn càng chìm vào tuyệt vọng.

- Không được, còn đánh như vậy, ta nhất định sẽ bị tiêu hao đến chết.

- Chỉ có thể không đếm xỉa đến, một lần tóm lấy tiểu tử kia mới có hi vọng thoát thân.

Đan Nguyên cảm giác từng trận suy yếu tập kích tới, quyết định liều một phen.