Chương 1304 Cái này có thể không đi được không a?
Thanh Tiển không cho là đúng, cười nói:
- Chỉ là một hậu bối ở Đại Man Hải mới quật khởi thôi, cho dù Vi Đại thực sự dùng Thất Thải Hỏa Phượng Phiến để trấn áp kẻ kia, thì có gì đáng lo đâu?
- Chẳng lẽ sau lưng hắn còn có một thế lực nào đó đáng sợ hơn sao?
- Nếu thật sự là thế, thì càng tốt, khi sư tôn trở về, nếu kẻ đó còn dám đụng chạm đến đệ tử của Nhu Triệu Thiên, chúng ta sẽ để Vi Đại ép hắn một chút, gõ vào hậu thuẫn của hắn để dằn mặt!
Thanh Hạm chỉ biết im lặng nhìn Thanh Tiển.
Nàng hiểu rõ, từ trước tới nay Thanh Tiển luôn phụ trách các tranh chấp đối ngoại của Nhu Triệu Thiên.
Sau khi Thiên Tôn vào Hỗn Độn Giới Uyên để tu luyện đạo pháp tối cao, Thanh Tiển nhận lệnh không được tùy tiện khai chiến với bên ngoài.
Những năm qua, hắn đã phải chịu đựng không ít.
Phản ứng này của hắn cũng có thể hiểu được.
Nhưng vấn đề là, người mà Thanh Tiển đang nhắm đến lại là người được chính sư tôn của họ bảo hộ.
Ngươi định gõ sư tôn sao?
Thanh Hạm nghĩ thầm.
Ngay cả khi Vi Đại có bản lĩnh đi chèn ép người kia, đừng nói là mượn của ngươi một món bảo vật, dù có mượn ba món bảo vật của ngươi cũng chỉ đủ để bị trấn áp mà thôi.
Thấy Thanh Hạm im lặng nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Thanh Tiển cười nói:
- Làm sao, chẳng lẽ sư tỷ quen biết với người đó?
- Hay người đó là đệ tử mới thu nhận của sư tỷ ở hạ giới?
- Nếu vậy thì thật đúng là ‘nước trôi miếu Long Vương’!
Thanh Hạm khẽ giật mình khi nghe Thanh Tiển đoán Tần Tử Lăng là đệ tử mà nàng mới thu nhận ở hạ giới.
Đây là người mà sư tôn nhận định là chân mệnh thiên tử, sao có thể tùy tiện gán cho một thân phận như vậy?
Nếu chuyện này truyền đến tai sư tôn, hậu quả sẽ thế nào?
Nhưng về thân phận đặc biệt của Tần Tử Lăng, Thanh Hạm đã nhận lệnh từ Nhu Triệu Thiên Tôn là phải giữ bí mật, nên nàng chỉ có thể nghiêm giọng nói:
- Người này có duyên với Nhu Triệu Thiên, được sư tôn vô cùng coi trọng.
- Hơn nữa, với thực lực của Tần Tử Lăng, ngươi bảo Vi Đại đi xuống, chẳng phải là tự chuốc lấy nhục nhã sao!
- Cái gì!
Thanh Tiển, dù là một Tôn Giả cao quý, một Đạo Tiên siêu phẩm đã trải qua bao sóng gió, cũng không tránh khỏi bất ngờ trước lời này.
Phải mất một lúc lâu, Thanh Tiển mới lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- May là sư tỷ đã ngăn cản kịp thời, nếu không chuyện này đã gây ra một rắc rối lớn rồi!
Sau khi suy nghĩ một chút, Thanh Tiển chuyển giọng:
- Nghe ý của sư tỷ, Tần Tử Lăng này có thể áp đảo được Vi Đại, lại được sư tôn đặc biệt coi trọng.
- Chẳng lẽ sư tôn định phá lệ thu nhận thêm một đệ tử?
Lúc nãy Thanh Tiển đoán Tần Tử Lăng là đệ tử mới thu của Thanh Hạm, bây giờ lại suy đoán rằng Thiên Tôn muốn thu nhận đệ tử mới.
Thanh Hạm nhìn Thanh Tiển, không biết phải giải thích với hắn thế nào nữa.
- Việc này ngươi không cần can thiệp quá nhiều, cũng không nên đoán mò.
- Dù sao thì ngươi không nên gây sự với Tần Tử Lăng.
- Gặp hắn thì phải khách khí, khiêm tốn, lễ nhượng ba phần.
Thanh Hạm nói với giọng nghiêm nghị.
Thanh Tiển lập tức phản bác:
- Không đến nỗi vậy chứ!
- Dù cho hắn thật sự được sư tôn coi trọng và muốn thu làm đệ tử, thì ta vẫn là sư huynh của hắn mà!
Thanh Tiển vốn chịu trách nhiệm các việc đối ngoại của Nhu Triệu Thiên, nhưng dù tôn kính Thiên Tôn bao nhiêu, hắn vẫn không thể ngờ rằng người mà Thanh Hạm đang nhắc tới lại là chân mệnh thiên tử do chính Nhu Triệu Thiên Tôn chỉ định.
Thanh Hạm nhìn chằm chằm vào Thanh Tiển, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến hắn chột dạ.
Thanh Tiển bị ánh mắt của Thanh Hạm làm cho căng thẳng, không thể làm gì khác hơn là thở dài:
- Được rồi, được rồi, lần sau gặp hắn ta nhất định sẽ khách khí khiêm tốn, lễ nhượng ba phần.
Thanh Hạm gật đầu rồi nói:
- Vậy ngươi hãy gọi Vi Đại và Nguyên Hữu Tiên Quân vào đây.
- Chúng ta cần hỏi rõ tình hình ở Đại Man Hải và cũng phải có lời giải thích với Tần Tử Lăng.
Ngay sau đó, Vi Đại và Nguyên Hữu Tiên Quân được triệu vào đại điện, nơi hai vị Tôn Giả đang ngồi cao phía trên.
- Nguyên Hữu, ngươi hãy kể rõ mọi chuyện liên quan đến Đại Man Hải từ đầu đến cuối.
Thanh Tiển ra lệnh.
Nguyên Hữu Tiên Quân lập tức kể lại toàn bộ sự việc, từ khi Sầm Phi Dược tìm đến hắn để cầu cứu, cho đến những gì xảy ra tại Mê Vụ Hải Vực, không thêm bất kỳ tình cảm cá nhân nào, chỉ nói sự thật rõ ràng.
Tình hình hiện tại đã khác.
Thanh Tiển giờ đã biết Tần Tử Lăng là người được sư tôn đặc biệt coi trọng, và Thanh Hạm cũng đã nói rõ rằng từ giờ hắn phải khiêm tốn trước Tần Tử Lăng.
Nhưng khi nghe Nguyên Hữu Tiên Quân kể lại việc đồ tôn của mình, không những dựa thế mà tới bắt nạt người khác, còn muốn cưỡng ép lập cứ điểm tại cấm khu của Vô Cực Môn, thậm chí làm bị thương một số môn nhân của họ, Thanh Tiển cảm thấy vô cùng đau đầu.
- Sư tỷ, ngươi nghĩ việc này nên xử lý sao cho ổn thỏa?
Thanh Tiển đẩy trách nhiệm sang cho Thanh Hạm.
Thanh Hạm cũng không khỏi đau đầu.
Mới đây tại Thí Ma Quan, đồ tôn của Tôn Tòng đã phạm lỗi với Tần Tử Lăng, giờ lại đến lượt đồ tôn của Thanh Tiển gây chuyện.
Sư tôn còn chưa kịp gặp mặt Tần Tử Lăng thì liên tục xảy ra sự cố.
Điều này chẳng phải đang làm sư tôn mất mặt sao?
Làm sao để Tần Tử Lăng còn giữ sự tôn trọng đối với sư tôn nữa?
- Nguyên Hữu, ngươi hãy nói thêm về việc của Tần chưởng giáo!
Thanh Hạm nói.
Trước đây, Thanh Hạm không biết rằng Tần Tử Lăng đã thành lập môn phái và trở thành chưởng giáo của Vô Cực Môn.
Vì thế, nàng không tiện gọi bằng tôn xưng nào mà chỉ gọi thẳng tên.
Nhưng giờ đây, khi biết rõ Tần Tử Lăng là chưởng giáo của Vô Cực Môn, Thanh Hạm lập tức đổi cách xưng hô, gọi hắn là "Tần chưởng giáo”.
Việc Thanh Hạm thay đổi cách gọi đã khiến Thanh Tiển cảm thấy có chút giật mình.
Trong lòng hắn không khỏi chấn động, sâu thẳm trong con ngươi lóe lên vẻ kinh ngạc và như đang suy tư điều gì đó.
Nguyên Hữu Tiên Quân và Vi Đại nghe những lời đối thoại, trong lòng không khỏi run rẩy.
Ngay cả Vi Đại, người vốn là hộ pháp danh tiếng lẫy lừng, cũng không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh trên trán.
Việc Thanh Hạm Tôn Giả, với thân phận cao quý như vậy, không trực tiếp gọi tên Tần Tử Lăng mà thay vào đó gọi là "Tần chưởng giáo" đã khiến họ kinh ngạc tột độ.
Suy nghĩ kỹ lại sự việc, cảm giác lo lắng càng lan rộng trong lòng hai người.
Nguyên Hữu Tiên Quân, với tâm trạng hồi hộp, liền kể lại toàn bộ những gì hắn biết về Tần Tử Lăng, đặc biệt nhấn mạnh đến trận chiến tại Tụ Tiên Hải Vực vào hai ngàn năm trước.
Trong khi nghe, Thanh Hạm Tôn Giả âm thầm suy nghĩ:
- Chẳng trách trước đây chưa từng nghe danh hắn.
- Cách hành xử của Tần Tử Lăng quả thật rất thận trọng và khiêm nhường.
Tại Thí Ma Quan, Thanh Hạm đã trực tiếp chứng kiến Tần Tử Lăng ra tay, và qua đó dễ dàng nhận ra rằng trong trận chiến tại Tụ Tiên Hải Vực năm xưa, Tần Tử Lăng đã cố tình giấu đi phần lớn thực lực của mình.
Nhưng bây giờ, trong trận chiến tại Thiên Thương Giới Uyên và Đại Man Hải, hắn có vẻ đã thể hiện sự cao ngạo hơn, khác hẳn với tác phong khiêm nhường trước đây.
Thanh Hạm tự hỏi liệu sự thay đổi này có liên quan đến việc sư tôn của nàng quay trở lại hay không.
Thấy Thanh Hạm im lặng khá lâu, Thanh Tiển không kiên nhẫn được nữa, đành mở miệng hỏi:
- Sư tỷ, ngươi nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào cho ổn thỏa?
- Nếu không, chúng ta cứ giả vờ không biết gì, để Vô Cực Môn tự xử lý mấy kẻ hỗn láo kia theo cách của họ?
Thanh Hạm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng không kém phần nghiêm nghị:
- Đệ tử có lỗi sai, sư môn không thể thoái thác trách nhiệm.
- Vi Đại vẫn phải đi một chuyến đến đó.
Nghe đến đây, da đầu Vi Đại tê dại cả lên.
Trước đó, khi nhận được Địa Bảo từ Thanh Tiển, hắn còn hăm hở chuẩn bị đến Đại Man Hải để trổ uy phong, nghĩ sẽ dạy cho Tần Tử Lăng một bài học.
Nhưng tình thế bây giờ hoàn toàn đảo lộn.
Hắn sợ nhất là phải đến Đại Man Hải vào lúc này.
- Tôn Giả, sư tôn, việc này… Có thể không cần đi được không ạ?
Vi Đại cúi đầu, cầu xin với vẻ mặt đau khổ.
Hắn tự nhủ:
- Đùa à?
- Với tình thế này, đến Đại Man Hải thì khác gì phải chịu nhục.
- Ta đâu có ngu mà tự nguyện đi đến đó làm kẻ dưới cơ.