← Quay lại trang sách

Chương 1305 Đến nhà

Thanh Tiển nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của ái đồ, không biết làm gì hơn, chỉ có thể nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Hạm.

- Không được, ngươi nhất định phải tự mình đến nhà xin lỗi!

Thanh Hạm dứt khoát nói mà không cần suy nghĩ.

Vi Đại ngay lập tức sụ mặt, như thể đang khóc.

Ta đây đã làm gì để phải chịu thế này!

- Nếu Tần chưởng giáo đưa ra điều kiện gì, ngươi liền chấp nhận hết, không được cò kè mặc cả!

Thanh Hạm tiếp tục nói.

- Nhưng... Lỡ hắn đòi hỏi quá đáng thì sao?

Vi Đại lo lắng hỏi nhỏ.

- Dù điều kiện là gì đi nữa!

Thanh Hạm nhấn mạnh.

Sắc mặt Thanh Tiển hơi thay đổi.

- Đệ tử xin nghe pháp chỉ Tôn Giả!

Vi Đại sợ hãi nhận lệnh.

Mồ hôi lạnh đọng trên trán hắn.

Ban nãy hắn còn không muốn đi vì sợ mất mặt, nhưng giờ thì hắn chẳng còn bận tâm đến chuyện thể diện nữa.

- Nguyên Hữu.

Thanh Hạm lại cất tiếng.

- Tiểu tiên có mặt!

Nguyên Hữu Tiên Quân vội vã cúi mình đáp.

- Ngươi là Tiên Quân của Đại Man Hải, tuy nói là bậc cha mẹ của các Tiên Quan ở Đại Man Hải, nhưng nếu Vô Cực Môn nằm trong khu vực của ngươi cai quản, ngươi phải chăm lo cẩn thận.

- Nếu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến Nhu Triệu Thiên tìm ta.

Thanh Hạm bình thản nói.

Lời của Thanh Hạm khiến tim Nguyên Hữu Tiên Quân đập mạnh, miệng khô khốc.

Thanh Hạm là ai cơ chứ?

Nàng được nhiều người tôn xưng là Bán Đạo Chủ, một nhân vật vĩ đại còn hơn cả Thánh Lâu Tiên Vương.

Được phép đến Nhu Triệu Thiên tìm nàng bất cứ lúc nào, đó là niềm mơ ước và cơ duyên của không biết bao nhiêu Đạo Tiên.

- Tiểu tiên xin nghe pháp chỉ Tôn Giả!

Nguyên Hữu Tiên Quân quỳ một chân xuống đất nhận lệnh, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Ban đầu, Nguyên Hữu Tiên Quân nghĩ rằng con đường của mình đã gần tới hồi kết.

Nhưng bây giờ, nơi tưởng như đường cùng lại mở ra một lối thoát, ánh sáng cuối đường hiện lên.

Hắn đã lọt vào pháp nhãn của Thanh Hạm Tôn Giả.

- Đây có một viên Hỏa Đạo Bản Nguyên Đan cùng một viên Đạo Thọ Đan, thưởng cho ngươi.

Thanh Hạm nói nhẹ nhàng.

Hai chiếc bình đựng đan dược từ từ bay về phía Nguyên Hữu Tiên Quân.

- Đa tạ Tôn Giả ban thưởng!

Nguyên Hữu Tiên Quân không khỏi mừng rỡ, vội vã bái tạ.

Hỏa Đạo Bản Nguyên Đan giúp Đạo Tiên lĩnh ngộ đại đạo chân ý hệ Hỏa, còn Đạo Thọ Đan có thể kéo dài tuổi thọ thêm 10,800 năm.

Hai loại tiên đan này đều vô cùng quý hiếm.

Đạo Thọ Đan chỉ có thập đại Thiên Giới mới có thể luyện chế, vì vậy mà đệ tử Đạo Tiên của Thiên Giới được coi là có thân phận siêu phàm, "vượt ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành".

Còn Bản Nguyên Đan thì gần như chỉ có từ thập đại Thiên Giới, một vài thế lực lớn trong Địa Tiên Giới cũng có thể luyện chế nhưng cái giá phải trả rất lớn, khiến nó khó có thể lưu truyền.

Vì thế, hai loại tiên đan này, dù chỉ một viên, cũng là báu vật mà Nguyên Hữu Tiên Quân, dù có là Tiên Quân, cũng chỉ có thể mơ ước.

Vậy mà bây giờ, hắn đã được cả hai.

- Các ngươi đi đi!

Thanh Hạm nói, giọng điệu bình thản nhưng dứt khoát.

Nguyên Hữu Tiên Quân và Vi Đại khom người lui ra, còn Thất Thải Hỏa Phượng Phiến tất nhiên đã bị Thanh Tiển thu về.

- Sư tỷ, có phải là hơi nghiêm khắc quá không?

Thanh Tiển lên tiếng, nhìn Thanh Hạm với vẻ lo lắng.

- Trước đây không lâu, ta đã phạt Tôn Tòng làm tùy tùng cho Tần chưởng giáo trong vạn năm.

Thanh Hạm đáp.

Nghe xong, Thanh Tiển chỉ im lặng trầm ngâm.

Vi Đại và Nguyên Hữu Tiên Quân tiếp tục lên đường về phủ hộ pháp.

Vi Đại với vẻ mặt ủ rũ, tâm trạng u ám, trong khi Nguyên Hữu Tiên Quân tuy giữ vẻ ngoài bình tĩnh nhưng không giấu nổi niềm vui bên trong.

Hai vị trưởng lão của Vân Thiên Các thấy hai người trở về liền vội vã tiến tới.

- Thượng tiên, Tôn Giả đã nói gì?

- Chúng ta có thể đi trấn áp Vô Cực Môn được không?

Đại trưởng lão của Vân Thiên Các thấp thỏm hỏi, vừa lo lắng vừa háo hức.

- Hai người các ngươi đi cùng ta tới Vô Cực Môn ngay bây giờ, Nguyên Hữu ngươi cũng đi.

Vi Đại trầm giọng đáp.

- Được!

Hai vị trưởng lão của Vân Thiên Các thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh trả lời với niềm vui lộ rõ.

Rất nhanh, hai trưởng lão cùng Nguyên Hữu Tiên Quân theo Vi Đại rời khỏi phủ hộ pháp, lại cưỡi lên yêu cầm Đạo Tiên.

- Thượng tiên, chỉ có bấy nhiêu người chúng ta thôi sao?

- Còn bảo bối kia đâu?

Hai vị trưởng lão ngạc nhiên hỏi khi thấy Vi Đại không mang theo nhiều đệ tử và không còn Thất Thải Hỏa Phượng Phiến.

Lập tức họ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thất Thải Hỏa Phượng Phiến, vốn là Đạo Bảo địa giai, không thể bị thu vào thể nội hoặc nhẫn chứa đồ trừ phi thuộc về chủ nhân, nên nó luôn được mang bên ngoài.

- Chúng ta là đi xin lỗi, không phải đi gây chiến, đông người để làm gì?

Vi Đại nghiêm mặt nói.

- A!

Hai vị trưởng lão sững sờ, biến sắc.

- A gì mà a!

- Đến Vô Cực Môn, các ngươi phải tỏ ra thành khẩn, xin lỗi chưởng giáo Vô Cực Môn.

- Nếu dám tỏ ra lỗ mãng, ta tuyệt đối không bỏ qua!

Vi Đại nghiêm khắc quát.

- Dạ, thượng tiên!

Hai vị trưởng lão cúi đầu, không dám cãi lại.

Trong lòng họ không khỏi kinh ngạc, tình thế bỗng dưng đảo ngược một cách kỳ lạ ngoài sức tưởng tượng.

Tại Cửu Huyền Sơn, trong Huyền Sát Điện, Tần Tử Lăng đang khai đàn giảng đạo.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được điều gì đó, và đạo đồng bên cạnh liền đánh chuông và khánh, tuyên bố buổi giảng đạo kết thúc.

Mọi người lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại các đệ tử tham gia từng trận chiến ở Mê Vụ Hải Vực, cùng ba vị học sinh của Tần Tử Lăng là Ẩn Trần, Hạ Hầu Anh và Sư Như Yến.

Sau đó, Tần Tử Lăng ra lệnh cho Kim Bằng đến Địa U Phong, mang ba vị Đạo Tiên Sầm Phi Dược từ Minh Uyên Nhãn sâu thẳm về đây.

Không lâu sau khi Sầm Phi Dược và hai vị Đạo Tiên bị đưa đến Huyền Sát Điện, một đệ tử vào bẩm báo rằng Vi Đại thượng tiên và Nguyên Hữu Tiên Quân từ Nhu Triệu Thiên đã đến.

- Haha, sư tôn của ta đến rồi, các ngươi còn không mau gỡ bỏ cấm chế cho ta!

Vốn đang uể oải, Sầm Phi Dược lập tức trở nên phấn chấn, ngạo khí trở lại trong ánh mắt.

- Tả Thông, ngươi thay mặt ta đi nghênh đón Vi Đại và Nguyên Hữu Tiên Quân.

Tần Tử Lăng thản nhiên dặn dò, không hề để ý đến lời nói của Sầm Phi Dược.

- Dạ, sư tôn!

Tả Thông cung kính đáp, rồi nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Ba vị Đạo Tiên đều không khỏi kinh ngạc và hoang mang trước thái độ của Tần Tử Lăng.

Vi Đại với thân phận là hộ pháp của Nhu Triệu Thiên, địa vị rất cao, đến mức ngay cả Tiên Vương cũng thường phải ra mặt nghênh tiếp.

Thế mà Tần Tử Lăng chỉ phái một đệ tử ra đón tiếp, không tự mình ra mặt.

Điều này khiến họ nghĩ rằng hắn quả thực ngông cuồng và không coi ai ra gì.

Ngay cả các học sinh của Tần Tử Lăng như Ẩn Trần, Hạ Hầu Anh, và Sư Như Yến cũng không khỏi giật mình trước hành động này của lão sư.

- Bản các chủ thật sự có chút khâm phục sự can đảm của ngươi, hi vọng lát nữa khi ngươi đối diện với gia sư của ta, ngươi vẫn có thể giữ được thái độ này!

Sầm Phi Dược nở nụ cười mỉa mai, ánh mắt đầy hả hê.

Tần Tử Lăng chỉ cười nhẹ, không bận tâm đến lời châm chọc.

Chẳng mấy chốc, Tả Thông đã dẫn Vi Đại, Nguyên Hữu Tiên Quân và hai vị trưởng lão của Vân Thiên Các vào đại điện.

- Sư tôn!

Sầm Phi Dược thấy Vi Đại bước vào, nhớ lại những ngày tháng nhục nhã đã trải qua, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Hắn vội vã quỳ xuống trước mặt Vi Đại, kêu lên đau đớn:

- Đệ tử bất hiếu, đã làm mất mặt sư tôn!

- Kính xin sư tôn giúp đệ tử rửa sạch nỗi nhục này!

Vi Đại nhìn Sầm Phi Dược một cách căm tức, nhưng không nói gì mà chỉ lướt qua hắn.

Sầm Phi Dược tưởng rằng sư tôn mình đang rất giận dữ, trong lòng mừng thầm, nghĩ rằng Vi Đại chắc chắn sẽ ra mặt thay mình.

Nhưng bất ngờ thay, Vi Đại bước tới trước mặt Tần Tử Lăng, cúi thấp người cung kính:

- Hộ pháp Vi Đại của Nhu Triệu Thiên bái kiến Tần chưởng giáo.

- Ta đã không nghiêm khắc quản giáo môn nhân, để chúng mạo phạm Tần chưởng giáo.

- Kính xin Tần chưởng giáo rộng lòng thứ tội!

Lời xin lỗi chân thành và khiêm tốn của Vi Đại khiến Sầm Phi Dược choáng váng.

Hắn không thể tin vào tai mình, lập tức run rẩy gọi lớn:

- Sư tôn!

- Ngươi còn dám gọi ta là sư tôn sao?

- Còn không mau quỳ xuống, cúi đầu tạ lỗi với Tần chưởng giáo và cầu xin sự tha thứ!

Vi Đại gầm lên, quát trách đầy tức giận.

Đại điện bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường.

Ngoại trừ Nguyên Hữu và vài người biết rõ tình hình, không ai có thể ngờ được diễn biến này.

Tất cả đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há miệng.

Ngay cả Tần Tử Lăng cũng thoáng bất ngờ trước thái độ của Vi Đại.