← Quay lại trang sách

Chương 1308 Hoảng sợ

Tần chưởng giáo có nói gì không?

Thanh Hạm hỏi dò.

- Tần chưởng giáo hỏi thăm tình trạng gần đây của ngài, còn nhờ đệ tử mang huyết nhục Hỗn Độn Thú này đến tặng ngài, và dặn ngài không nên trách hắn vì đã tự tiện đưa ra hình phạt!

Vi Đại cung kính trả lời, không dám ngẩng đầu nhìn Thanh Hạm, chỉ lo nàng sẽ thấy được điều gì đó trong mắt hắn.

Vì lúc này, trong sâu thẳm ánh mắt của Vi Đại ẩn hiện một chút ám muội.

Hắn nghi ngờ rằng giữa Thanh Hạm và Tần chưởng giáo có mối quan hệ vi diệu nào đó.

- Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!

Thanh Hạm phất tay ra hiệu, cũng không hỏi kỹ Tần Tử Lăng đã xử lý Sầm Phi Dược và đám người kia như thế nào.

Đối với nàng, đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.

Chính việc Tần Tử Lăng hỏi thăm và đặc biệt gửi tặng huyết nhục Hỗn Độn Thú cho nàng mới khiến Thanh Hạm cảm thấy có điều gì đó không tầm thường, mang ý vị sâu xa!

- Vâng, đệ tử xin cáo lui!

Vi Đại cúi người lùi bước.

Vi Đại vừa rời đi, Thanh Hạm cũng rời khỏi Phủ Tôn Giả, đi thẳng đến nơi xa xôi, sâu thẳm, nơi mà Nhu Triệu Thiên Tôn ẩn cư.

- Hắn hỏi thăm tình trạng gần đây của đệ tử, còn tặng cả huyết nhục Hỗn Độn Thú.

Thanh Hạm dâng bảo dược lên, nói.

Nhu Triệu Thiên Tôn nhận lấy huyết nhục Hỗn Độn Thú, đôi mắt đẹp nhìn nó, ánh mắt phức tạp, trên mặt khẽ ửng đỏ.

- Thực lực của hắn mạnh hơn ta tưởng, hơn nữa hắn cũng không kém khi đã đoán được là ta.

- Nếu đoán được là ta, vậy tại sao không đến gặp ta, chẳng lẽ muốn ta chủ động đến gặp hắn hay sao?

Nhu Triệu Thiên Tôn nói, khuôn mặt ửng đỏ ẩn chứa vẻ xấu hổ.

Dù nàng là Thiên Tôn cao quý, chung quy vẫn là một nữ tử.

Cái hôm định mệnh ấy, nàng và Tần Tử Lăng gặp nhau hết sức tình cờ.

Lúc đó, nàng vừa mới trọng sinh, còn mơ màng không biết xấu hổ, lại tự tay xin hắn một quả trái cây.

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, Nhu Triệu Thiên Tôn chỉ muốn tìm một chỗ chui vào cho đỡ ngượng, đã như vậy, sao nàng có thể chủ động đến gặp Tần Tử Lăng?

Huống chi, điều cần bày tỏ thì nàng đã bày tỏ rồi.

Chẳng phải sau đó nên là hắn chủ động đến gặp nàng sao?

Thanh Hạm nhìn thấy sư tôn nhận lấy huyết nhục Hỗn Độn Thú, cả người nàng liền cảm thấy bất an, thậm chí biểu hiện còn mơ hồ lộ ra chút ngại ngùng, khiến nàng không khỏi tròn mắt.

Đây có phải là sư tôn của nàng, người vốn cao cao tại thượng, uy nghi cao quý, thần thánh không thể mạo phạm?

Nhu Triệu Thiên Tôn nhanh chóng nhận ra bản thân thất thố.

Nàng ngước mắt nhìn Thanh Hạm.

Thanh Hạm vội vã cúi đầu, làm ra vẻ như không phát hiện gì.

- Nghe ngươi nói, Tần Tử Lăng đã phái vài đệ tử dưới trướng, mang theo một Địa Bảo để bắt Sầm Phi Dược và hai người nữa, nhưng cuối cùng vẫn để bọn họ chạy thoát phải không?

Nhu Triệu Thiên Tôn hỏi dò.

- Thưa sư tôn, đúng vậy.

Thanh Hạm ngẩng đầu trả lời, trong ánh mắt có chút bối rối, không hiểu tại sao sư tôn lại hỏi đến chuyện này.

- Vậy thì thế này, có qua mà không có lại là vô lễ.

- Gần đây ta vừa luyện được một viên Niết Bàn Đan và một viên Hạo Thiên Thăng Đạo Đan, ngươi mang đến tặng lại cho hắn.

Nhu Triệu Thiên Tôn nói.

Niết Bàn Đan là một loại tiên đan vô cùng trân quý, có thể giúp người tu hành như trải qua phượng hoàng niết bàn, tái sinh từ trong biển lửa, sau khi phá rồi lại dựng, lĩnh ngộ đại đạo vô thượng, là bảo dược tối cao giúp tu sĩ ngộ đạo.

Loại đan dược này không phải đệ tử nào cũng có thể nhận được, trừ phi lập được công lao cực lớn mới có thể được ban thưởng.

Ngay cả Thanh Hạm cũng không thể luyện chế được đan dược này.

Hạo Thiên Thăng Đạo Đan là loại tiên đan có khả năng tăng trưởng tu vi vô thượng, hiệu quả còn mạnh hơn rất nhiều so với mười hai tiết Nguyên Hội Tiên Thảo.

Thanh Hạm dù có thể luyện chế được loại tiên đan này, nhưng vật liệu cần thiết lại cực kỳ quý hiếm, ngay cả nàng cũng cảm thấy không nỡ sử dụng.

Niết Bàn Đan giúp người ngộ đạo, còn Hạo Thiên Thăng Đạo Đan lại giúp tăng cường tu vi.

Đối với Đạo Tiên thượng phẩm, nếu được sử dụng hai loại đan này, thì trong mười phần đã có đến tám chín phần sẽ trực tiếp bước lên hàng ngũ Đạo Tiên thượng phẩm hàng đầu.

- Thì ra là vậy.

- Lần trước sư tôn phạt Tôn Tòng làm tùy tùng cho Tần chưởng giáo, chắc hẳn là vì nghĩ đến việc hắn không có đệ tử nào đủ sức gánh vác trách nhiệm của một Đạo Tiên hàng đầu, ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn.

- Chỉ là Tôn Tòng có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ quan tâm đến thể diện mà bỏ lỡ cơ duyên lớn như vậy.

- Bây giờ sư tôn lại trực tiếp ban xuống hai viên đan dược này, giúp Tần chưởng giáo tạo ra một vị Đạo Tiên thượng phẩm đỉnh cấp.

Thanh Hạm nhanh chóng hiểu ra dụng ý của sư tôn, trong lòng thầm suy nghĩ, ngoài miệng nói ra:

- Vẫn là sư tôn cân nhắc chu đáo.

Lời vô ý của nàng lại trở thành ý tứ sâu xa trong lòng người khác.

Dụng ý thực sự của Nhu Triệu Thiên Tôn không chỉ là giúp Tần Tử Lăng nâng cao thân phận, tránh việc địch nhân coi thường mà phải ra tay trực tiếp, làm giảm đi thể diện của hắn.

Trong hành động này còn ẩn chứa ý tứ muốn "bức vua thoái vị".

Ta đã làm đến mức này rồi, ngươi cũng nên nhận ra ta chính là nữ nhân từng nhìn thấy thân thể ngươi, ngươi cũng nên chủ động đến tìm ta chứ!

Chỉ là Thanh Hạm lại không thể biết rằng giữa Nhu Triệu Thiên Tôn và Tần Tử Lăng lại có một mối quan hệ phức tạp như vậy, nàng chỉ hiểu ý tứ bề nổi của sư tôn.

Vì thế mới có câu "Vẫn là sư tôn cân nhắc chu đáo" mà nàng nói ra.

Nhưng khi lọt vào tai Nhu Triệu Thiên Tôn, lời nói ấy lại khiến nàng cảm thấy Thanh Hạm như hiểu rõ tâm tư của mình, gương mặt đoan trang, xinh đẹp của nàng lại ửng đỏ một lần nữa.

Thanh Hạm nhìn thấy sư tôn lại mơ hồ có chút thất thố, nhất thời trở nên hoang mang.

Chẳng lẽ ta đã nghĩ nhiều rồi?

- Đi đi!

Nhu Triệu Thiên Tôn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, khẽ nói.

- Dạ, sư tôn.

Thanh Hạm nhận hai viên đan dược, nhận lệnh rời đi.

Rời khỏi Phủ Thiên Tôn, Thanh Hạm liền chạy một mạch đến hạ giới.

Tại Huyền Sát Điện, trong hậu hoa viên.

Bốn vị phu nhân đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, như muốn nhìn thấu hắn.

Trong đó, ánh mắt của Tiêu Thiến và Lam Nhiễm là sắc bén nhất.

- Phu quân, có phải là ngươi quên nói cho chúng ta điều gì không?

Tiêu Thiến, người vốn lạnh lùng, nay khó có được dịp lộ ra nụ cười ôn nhu.

Âm thanh nàng cũng nhẹ nhàng, còn đặc biệt dùng xưng hô "phu quân" một cách tao nhã.

- Ta có chuyện gì quên nói với các ngươi đâu!

Tần Tử Lăng nhìn Tiêu Thiến, cười mà cảm thấy rất không tự nhiên, da đầu tê dại từng trận, trong lòng sợ hãi hơn cả bình thường.

Sao Tần Tử Lăng có thể không hoảng hốt được chứ?

Trước đây, Tần Tử Lăng cho rằng chuyện “diễm ngộ” ở Hỗn Độn Giới Uyên chỉ là sự tình cờ, sau này sẽ không còn gặp lại nữ tử kia nữa.

Vì vậy, sau khi trở về, mặc dù có mang theo huyết nhục Hỗn Độn Thú về, nhưng hắn không hề kể cho Tiêu Thiến và các thê tử khác nghe về chuyện nữ tử đó.

Một người phu quân tốt đương nhiên sẽ không muốn để thể tử mình biết chuyện bản thân đã bị một nữ tử khác nhìn sạch

Huống hồ, nếu lỡ nói ra, Tiêu Thiến và các nàng chắc chắn sẽ hỏi đến dáng vẻ của nữ tử đó, liệu nàng ấy có xinh đẹp không, vóc dáng có quyến rũ không.

Tần Tử Lăng tuyệt đối không thể nói dối trái lương tâm.

Nếu nói nữ tử ấy rất đoan trang, thì ngay sau đó các nàng sẽ liên tiếp đặt ra hàng loạt câu hỏi, khiến hắn không thể trả lời nổi.

Thế nên, Tần Tử Lăng thông minh lựa chọn không đề cập đến chuyện này.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ được rằng nữ tử bị hắn nhìn thấy thân thể, đồng thời cũng nhìn thấy thân thể của hắn, lại chính là Nhu Triệu Thiên Tôn!

Thiên Tôn a!

Đây chính là nhân vật còn siêu việt hơn cả Tiên Đế!

Nếu như suy đoán của hắn không sai, thì Nhu Triệu Thiên Tôn đã quyết tâm khóa chặt hắn rồi.

Bị một vị Thiên Tôn khóa chặt, mà lại có ý muốn hắn phải chịu trách nhiệm, Tần Tử Lăng có thể không hoảng sợ sao?

Hắn hiện tại đã có bốn vị thê tử xinh đẹp, dịu dàng rồi!

Chẳng lẽ hắn còn có thể nói với Nhu Triệu Thiên Tôn rằng:

- Vị trí ngũ di của hắn đã chuẩn bị đủ, chỉ còn chờ nàng thôi!