← Quay lại trang sách

Chương 1309 Không phải là các ngươi nghĩ tới cái kia một loại

Ngươi không muốn nói rõ về Thanh Hạm Tôn Giả với chúng ta sao?

- Nghe nói nàng được nhiều người công nhận là Bán Đạo Chủ, hơn nữa còn là một vị Bán Đạo Chủ rất xinh đẹp.

- Có người nói rằng nếu nàng thực sự hạ giới, thì ngay cả Tiên Đế cũng phải đích thân nghênh tiếp với lễ nghi đặc biệt.

Lam Nhiễm lên tiếng.

Việc Vi Đại tự mình đến đây xin lỗi đã khiến cho Tiêu Thiến và ba vị phu nhân khác nghe thấy.

- Đúng đấy, lão gia, ta cũng nghe nói vậy.

- Thanh Hạm Tôn Giả là một vị Bán Đạo Chủ rất xinh đẹp và thực lực cường đại, ngươi thật sự không có quan hệ gì đặc biệt với nàng chứ?

Hạ Nghiên vừa hỏi vừa tò mò.

Dù rằng bây giờ Hạ Nghiên đã là Nhân Tiên Kết Giới, nhưng trong lòng nàng, Tần Tử Lăng vẫn là người mà nàng yêu thương và kính trọng, là lão gia của nàng.

Nàng chỉ quan tâm tò mò về mọi việc liên quan đến lão gia, chứ chắc chắn không có ý định can thiệp vào.

Ánh mắt của Tiêu Thiến và Lam Nhiễm dần trở nên sắc bén hơn.

Còn Ấn Nhiễm Nguyệt thì lại tỏ ra bình tĩnh hơn.

Nàng, giống như Hạ Nghiên, luôn tôn trọng quyết định của Tần Tử Lăng, ngay cả trong việc cưới thê thiếp.

Nhưng so với Hạ Nghiên, nàng lý trí và bình tĩnh hơn.

Nhìn thấy phản ứng khác nhau của bốn vị phu nhân, Tần Tử Lăng chỉ có thể cười khổ.

Nếu là Thanh Hạm, vấn đề sẽ không phức tạp!

Nhưng Hhiện tại, vấn đề lớn hơn nhiều, đó là Nhu Triệu Thiên Tôn đã tìm đến hắn!

- Tử Lăng, chẳng lẽ Hạ Nghiên nói đúng sao?

Tiêu Thiến nhìn thấy biểu cảm không đúng của Tần Tử Lăng, do dự hỏi.

- Thiến tỷ, thật ra thêm một tỷ muội nữa cũng không sao cả!

- Vấn đề duy nhất là, thực lực của Thanh Hạm quá mạnh, lại còn là Tôn Giả của Nhu Triệu Thiên.

- Với thực lực và thân phận hiện của thiếu gia, e rằng sẽ không xứng với nàng.

- Nếu nàng là người ôn hòa khiêm tốn thì còn đỡ, nhưng nếu tính cách nàng kiêu ngạo, chúng ta không tránh khỏi phải nhường nhịn, nếu không sẽ khiến thiếu gia kẹt giữa hai bên mà khó xử.

Ấn Nhiễm Nguyệt lên tiếng.

Vẫn là Nhiễm Nguyệt chu đáo, không uổng công thiếu gia thương yêu nàng như vậy!

Tần Tử Lăng nhìn Ấn Nhiễm Nguyệt, ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu và cưng chiều.

Nhìn thấy thế, sắc mặt Tiêu Thiến và Lam Nhiễm lại càng thêm ảm đạm, rồi cả hai cùng im lặng.

Các nàng yêu Tần Tử Lăng sâu sắc, không muốn thấy hắn phải khó xử.

Nhưng đồng thời, với tính cách của các nàng, rất khó để tiếp nhận việc Tần Tử Lăng lại có thêm một thê tử nữa, đặc biệt là phải tôn trọng người đó hơn chính bản thân mình.

- Ta với Thanh Hạm không có loại quan hệ mà các ngươi nghĩ tới.

Tần Tử Lăng biết rằng nếu Nhu Triệu Thiên Tôn đã đến tận nơi, thì hắn không thể trốn tránh, sớm muộn cũng phải nói rõ, vậy chi bằng hôm nay cứ giải thích tương tận.

- Không có quan hệ đó, vậy tại sao Thanh Hạm lại nhường nhịn chúng ta?

- Và ngươi nữa, biểu cảm vừa nãy rõ ràng không đúng!

Tiêu Thiến nhanh chóng nhận ra và thắc mắc.

Tiêu Thiến, từ khi còn trẻ, đã nhiều lần cùng Tần Tử Lăng trải qua sinh tử, hai người hiểu rõ nhau hơn bất cứ ai khác.

- Bởi vì người thực sự có quan hệ với ta là Nhu Triệu Thiên Tôn!

Tần Tử Lăng nói, trong đầu không tự chủ mà nhớ lại cảnh tượng năm đó, tim hắn bỗng nhiên đập mạnh.

Đó là một vẻ đẹp mà không thể nào dùng ngôn từ để miêu tả.

- Cái gì!

Cả bốn người Tiêu Thiến đều chấn động mạnh mẽ, sau đó là biểu cảm kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc, như tượng đất.

Ban đầu, các nàng đã suy đoán việc Tần Tử Lăng và Thanh Hạm có quan hệ đã là một suy đoán rất táo bạo, vì họ biết rõ thực lực của phu quân mình.

Trong mắt các nàng, Tần Tử Lăng là nam nhân vô song, mới dám nghĩ tới điều này.

Đổi lại là người khác, ai dám tưởng tượng phu quân mình có quan hệ với Thanh Hạm Tôn Giả, trừ phi họ điên!

Thế mà bây giờ, nam nhân của họ lại nói rằng, người có quan hệ với hắn không phải Thanh Hạm mà là sư tôn của Thanh Hạm, còn là Nhu Triệu Thiên Tôn, người vượt trên cả Tiên Đế!

Điều này sao có thể khiến các nàng không ngạc nhiên cho được?

- Không phải như các ngươi nghĩ đâu, ta và Nhu Triệu Thiên Tôn gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên!

Tần Tử Lăng vội giải thích.

- Không phải như chúng ta nghĩ?

- Vậy là loại quan hệ nào?

Cả bốn người hầu như đồng thanh hỏi, mắt nhìn nhau tràn đầy nghi hoặc.

Lần này, đừng nói là Hạ Nghiên, ngay cả Tiêu Thiến, Ấn Nhiễm Nguyệt và Lam Nhiễm, trong mắt các nàng đều hiện lên vẻ tò mò khó che giấu.

Nhu Triệu Thiên Tôn, một nhân vật như vậy, dù là Tiêu Thiến và Lam Nhiễm cũng không thể không cảm thấy ganh tỵ, thậm chí còn có chút tự hào mơ hồ.

Tần Tử Lăng kể lại câu chuyện "gặp gỡ chân thành" của mình và Nhu Triệu Thiên Tôn một cách đơn giản nhất có thể.

Thực sự, việc này không thể kể chi tiết được!

Dù cho Tần Tử Lăng đã "tóm tắt đến mười nghìn chữ", nhưng vẫn khiến Tiêu Thiến và những người khác há hốc miệng, mãi mà không ngậm lại được.

Ban đầu, khi Tần Tử Lăng nói gặp Nhu Triệu Thiên Tôn là ngẫu nhiên, các nàng còn nghĩ rằng hai người bất ngờ quen biết, rồi sinh ra cảm tình, phát triển tình cảm.

Kết quả, không ngờ rằng cái gọi là "ngẫu nhiên" lại mang theo hương vị tình huống vô cùng kích thích đến vậy.

- Nói như vậy, lão gia ngươi đã bị Nhu Triệu Thiên Tôn nhìn thấy hết rồi sao?

Một lúc lâu sau, Hạ Nghiên che miệng, hỏi dò, mắt rực lửa tò mò, đầy kích động.

- Ngươi cũng nhìn thấy hết thân thể của Nhu Triệu Thiên Tôn?

Ngay cả Lam Nhiễm cũng không nhịn được mà hỏi, khóe miệng giật giật, muốn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp, nên cố nén.

- Ta rèn luyện thân thể, cần đối mặt trực tiếp với sức mạnh hỗn loạn trong Hỗn Độn Giới Uyên, sao có thể mặc y phục khi đang ma luyện được?

- Hơn nữa, Hỗn Độn Giới Uyên rộng lớn thế nào, người dám tiến vào trong đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Sao ta ngờ rằng lại gặp phải người khác, còn là Nhu Triệu Thiên Tôn.

Tần Tử Lăng nói với vẻ lúng túng.

Lúc đó, khi mình đang trần truồng chạy loạn trong Hỗn Độn Giới Uyên, Tần Tử Lăng chẳng cảm thấy có gì bất thường.

Giống như một người cởi hết y phục mà đi tới đi lui trong nhà mình, kỳ thực cũng chẳng có gì đáng nói.

Nhưng đột nhiên có người ngoài xông tới, nhìn thấy mình thân thể trần truồng đi qua đi lại, rồi còn phải kể ra chuyện này, thế thì rất xấu hổ a.

Tình huống bây giờ của Tần Tử Lăng đúng là như vậy.

- Khanh khách!

- Ha ha!

Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Tần Tử Lăng, Tiêu Thiến và ba người còn lại không nhịn được mà cười lên.

Ban đầu, các nàng còn cố gắng cười một cách kín đáo, chỉ mím môi, nhưng sau đó không nhịn được nữa mà cười to thành tiếng, từng người một cười đến mức cơ thể run rẩy.

- Các ngươi cứ cười đi, chỉ cần các ngươi vui vẻ là được rồi!

Tần Tử Lăng nhìn bốn vị phu nhân cười càn rỡ như vậy, chỉ biết bất đắc dĩ nhún vai.

- Lão gia, Nhu Triệu Thiên Tôn đẹp không?

- Vóc người của nàng có phải là rất tuyệt?

- So với ba vị tỷ tỷ thì thế nào?

Sau một hồi cười, Hạ Nghiên mới dừng lại được, lau nước mắt nơi khóe mắt rồi hỏi.

Trong số bốn phu nhân, về tuổi tác, Hạ Nghiên xếp thứ hai, còn về thứ bậc, nàng là tam phu nhân.

Nhưng vì xuất thân và tính cách khiêm tốn của mình, nàng luôn tự đặt mình vào vị trí nhỏ nhất, luôn gọi ba người Tiêu Thiến là tỷ tỷ.

Hạ Nghiên vừa hỏi xong, ánh mắt của ba người còn lại đều tập trung vào Tần Tử Lăng.

- Quả nhiên!

Tần Tử Lăng nhìn thấy ánh mắt tò mò của cả bốn vị phu nhân đều đổ dồn về phía mình, trong lòng cười khổ.

Nhưng cùng lúc đó, trong đầu Tần Tử Lăng lại không kìm được mà nhớ đến cảnh tượng hương diễm năm đó.

Nhìn bốn vị phu nhân xinh đẹp trước mặt, hắn bỗng cảm thấy cả người nóng bừng, trên môi xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý.

- Khà khà, đẹp thì vẫn là đẹp, còn về vóc người... Các ngươi gói ghém kín đáo quá, vi phu thật khó mà so sánh được!