Chương 20
Trong khi viết, tôi nhìn ra cửa sổ kiểm tra cái thi hài tôi có đang ngồi trong chiếc Saab tại cổng trước. Hắn luôn ở đó (đấy luôn là một giống đực), một nhân dạng rũ tới trên ghế trước mà hóa ra, khi xem xét kỹ, lại là cục nệm tựa đầu nghiêng lệch đi. Nhưng mặc dù biết điều này, tôi vẫn bị hút tới khuôn mặt trống rỗng, bị lèn chặt của hắn, mà tự hỏi tại sao hắn lại kiên nhẫn như thế. Hắn để cái nhìn chằm chằm đậu bất tận trên bảng đồng hồ, giống như một người đang lắng nghe đài phát thanh và không chịu bước vào nhà. Một dấu hiệu cho sự cô độc của đàn ông và cho tính ngoan cố của họ. Hắn sẽ không bước vào ngôi nhà, thi hài trên xe của tôi, người nộm dùng trong thí nghiệm đụng xe trên băng ghế trước. Hắn đang chờ kết quả những trận bóng đá cuối cùng.
Tôi thực sự không muốn hắn vào trong nhà, nhưng thế không có nghĩa là tôi vui khi thấy hắn lúc nào cũng ở trong xe tôi, người đàn ông này, người truyền đạt cho tôi, hết sức thẳng thừng, về sự kiên nhẫn và khả năng chịu đựng. Và khả năng rằng người ta không quan tâm về nhau - hoặc không thực sự - rằng điều ta muốn nhất trong cuộc sống là thể thao.
Tôi có thể thức với hắn hoặc tôi có thể lên lầu ngủ với chồng tôi.
Cả đêm là một thời gian rất dài.
Tôi đang trong nỗi kinh hãi. Nó bắt đầu một thời điểm nào đó sau đám tang, có lẽ một tuần, sau khi Tom cố phục hồi tôi bằng cách nằm cạnh tôi và hôn và chà xát và các thứ sau đó. Nhưng tôi đã qua chuyện ấy - tôi đã quên nó. Tôi đã trở lại những chuyến đưa đón con đi học, hút bụi và gọi điện cho những bà mẹ khác vì những chuyện của các bà mẹ khác, kiểu như những cuộc hẹn cho trẻ con tới chơi với nhau, và mua giày múa Ireland cho Rebecca ở đâu. Mọi thứ đều buồn, nhưng tốt - thức ăn ngon, không khí trong lành, hơi quá nhiều những ly rượu vang, và đi ngủ. Và sau đó.
Nó đến đấy - cú điện đánh thức lúc bốn giờ. Nó bò vào tôi và tôi thức với cảm giác rờn rợn gào rú, trơn tuột, chậm chạp. Chúng là cái gì? Anh ấy đang ngủ với ai khác. Không, đó không phải là cú điện bốn giờ. Cú điện bốn giờ là chuyện cũ hơn, và khủng khiếp hơn nhiều.
Tôi không thể cảm thấy sức nặng của thân thể mình trên giường. Tôi không thể cảm thấy đường da tôi dọc theo khăn trải giường. Tôi đang đong đưa bên trên tấm nệm khoảng hai ba phân, và tôi không tin vào chính mình - vào cách tôi thở hoặc trở mình - và tôi không tin Tom ở bên cạnh tôi: không tin rằng anh còn sống (đôi khi tôi thức dậy để nhận ra anh chết, chỉ để thức dậy lần nữa). Hoặc rằng anh yêu tôi. Hoặc rằng bất cứ ký ức nào của chúng tôi đều là của chung. Vì vậy anh nằm đó, tách biệt, trong khi tôi mất niềm tin. Anh nằm ngửa ngủ. Và một sáng - phải - lúc bốn giờ sáng, tôi nhận ra một sự căng phồng xám xịt trên thân thể sóng soài của anh; một vật tím ngắt đang bên bờ thối rữa. Tom nằm ngửa sải tay, say ngủ như một ông thánh chết, hoặc một đứa trẻ. Dù sao thì anh ngủ một cách đẹp mắt, lòng bàn tay ngửa lên và thả lỏng theo người, và một nụ cười kéo căng tại bờ mắt anh, giống như những gì anh thấy ngay giữa vầng trán mù lòa của anh thật là thuyết phục, và thoáng qua, và dễ thương hết mức. Tôi nhìn anh một hồi - ngớ ngẩn quá, sao phải thức dậy để gặp một ý tưởng ngớ ngẩn như thế - nhưng tôi không thể kiểm tra xem liệu nó có thực hay không, cái điều mà giấc mơ của tôi đã đặt lên thân xác của người chồng đang ngủ; một dương vật quá tím và nặng đến độ nó là một gánh nặng đối với anh. Anh nằm đó, ép sát lưng lên tấm nệm chỉ để chống đỡ nó, vật không thể chịu đựng được này, bị gắn chặt vào anh và tìm cách rời khỏi anh, trong khi anh ngủ bên dưới nó. Bơ vơ. Và đầy những ý nghĩ thú vị.
Và tôi quay quanh lần nữa để gom những lớp mền quanh người, khi cái vật mà chồng tôi đang giao hợp trong giấc ngủ của anh từ từ lùi xa dần. Vật có thể là tôi.
Hoặc có thể không phải là tôi. Nó có thể là Marilyn Monroe - đã chết hay còn sống. Nó có thể là cô gái bằng nhựa trong, hoặc một phụ nữ anh biết ở chỗ làm, hoặc nó có thể là một đứa bé - con gái của chính anh, tại sao không?
Có những người đàn ông sẽ làm bất cứ chuyện gì, trong khi ngủ, và tôi không chắc cái gì ngăn họ lại khi họ thức. Tôi không biết họ vạch một giới hạn thế nào.