Chương 21
Đây là một cảnh khác. Nó xảy ra ở nhà Ada ở Broadstone, rất lâu sau. Nhiều năm sau. Đó là cảnh Ada muốn an ủi Nugent bởi vì cuộc sống của Nugent không ổn thỏa. Cuộc đời của Nugent diễn ra thật tồi tệ, và dù chẳng có điều gì được nói ra, Ada biết điều này bởi cái mùi lẩn quẩn quanh ông, bởi cái kiểu vai ông vẫn giữ thẳng trong khi phần còn lại của ông rũ xuống; bà biết rằng cảnh về già, với tất cả những thất vọng của nó, không thích hợp với Nugent.
Bà cũng không chắc nó có thích hợp với bà không nữa.
Khi bà đưa ông tách trà, nó lảo đảo đáng ngạc nhiên trên chiếc đĩa, và ông lặng lẽ đón lấy, đặt nó xuống. Những chiếc bánh bích quy, trong hoàn cảnh như vậy, hơi sặc sỡ. Với lớp cùi dừa trắng mịn rắc trên kẹo dẻo màu hồng, những chiếc bánh bích quy ít nhiều e hơi lạc tông. Ada biết rằng ông buồn, nhưng bà không muốn thông cảm. Lamb Nugent có một người vợ, Kathleen, và bốn đứa con khỏe mạnh. Ông không có lý do gì để phàn nàn. Điều ông yêu cầu là điều Ada từ chối cho hơn hết, ông yêu cầu bà tin vào nỗi sầu khổ của ông, nỗi sầu khổ bình thường của một người đàn ông với một bà vợ ông không yêu nhiều lắm và bốn đứa con mà ông không hiểu được, dù chỉ trong chốc lát; nỗi sầu khổ thông thường của những người đàn ông khi họ nhận ra họ đã chẳng làm gì, và chẳng còn lại gì cho họ làm. Ông muốn bà thương hại ông vì cuộc sống thú vị hoàn hảo của ông, và thương vì nó không thuộc về ông; thương vì ông là bóng ma trong ngôi nhà của chính ông, nhìn vợ ông, bà vợ đang dồn ông tới chân tường, và bốn đứa con ông, những kẻ tước đoạt từng hơi thở khi nó thoát ra khỏi miệng ông. Trong khi ông ngồi đây với một phụ nữ đã quá già không thể lên giường, người giữ kho báu của ông, người phụ nữ không chịu yêu ông, dù bà thực sự biết bà nên yêu ông.
Và Charlie ở đâu trong suốt chuyện này? Ông đi để gặp một ông nọ về chuyện một con chó.
Nên Ada tự ăn bánh quy, hết cái này đến cái khác, mắt bà lướt nhanh quanh phòng để bảo đảm là các thứ của bà vẫn đâu vào đó, rằng thời tiết đang cải thiện, rằng tờ báo vẫn được xếp trên tay ghế, chờ người đọc. Bà đã bốn mươi bảy, Nugent năm mươi mốt. Họ, theo tiêu chuẩn thời đó, đã rất già.
Nugent ngồi trong phòng trước của bà, rầu rĩ. Chẳng có gì ngạc nhiên về chuyện này: Ada ấn những mẩu bánh vụn trên nĩa của bà, dính chúng vào ngón trỏ của bà trước khi đưa lên miệng. Tại sao sự việc tồi tệ đối với ông hơn đối với bất kỳ người đàn ông nào khác? Nhưng nó quả có tồi tệ hơn. Ông nhất quyết vậy. Lúc này ông đã chán bà.
Bà nói điều gì đó mà ông không nghe rõ, hoặc có lẽ ông chỉ quyết định không trả lời. Có một sự lầm lẫn, trong bất cứ trường hợp nào, một vết nứt trong không khí giữa họ, và bà nội trợ Ada di chuyển mà không nghĩ ngợi để điều chỉnh nó. Bà đứng và loay hoay với cái khay một lát, lại quay sang chờ câu trả lời cho câu hỏi nào đó của bà: về triển lãm mùa xuân, hoặc chất lượng của bãi biển tại Port Salon, và khi Nugent cố nói, nhưng không được, bà đưa tay đặt lên vai ông.
Thế thôi.
Bà với tay tới vai ông và, theo cung cách của một người biết bà nhiều năm, ông nhìn lên và đưa tay lên hông bà. Họ cứ vậy trong một phút, và rồi Ada hạ người xuống để nhấc cái khay lên, và quay đi rời khỏi phòng.
Hoặc cái khay đã rơi và chiếc áo cánh của Ada mở bung dưới những ngón tay của Nugent và họ nửa trên sàn nửa trên ghế. Nó có thể giống cái gì, khi nhìn thân thể bà sau bao năm như thế? Họ không quen với tình trạng trần truồng. Họ không có sự lựa chọn về thân thể những con người bình thường trong đầu họ, như chúng ta có thể thu thập được chỉ bằng cách ngồi trên một bãi biển mùa hè. Vì vậy bộ ngực mà ông rướn tới bằng cái miệng năm mươi mốt tuổi của ông, có thể đẹp hoặc không, họ không có cách nào để biết, cả hai người: cái vú nhỏ bùng nhùng với đầu vú cứng vểnh lên của Ada, cả hai người không đánh giá nó vì tuổi tác hay thẩm mỹ, hay vì bất cứ điều gì, sự choáng váng của việc nó bị lôi ra ánh sáng đủ để lấp đầy đầu óc họ như một vụ đụng xe có thể choán hết đầu óc của bạn hoặc của tôi, vì thế tất cả những gì tiếp theo sau đều chậm và tuyệt đối và không theo thứ tự, việc kéo lê làn da kín của ông trên làn da kín của bà, việc thúc dương vật của ông vào - đó là chân, hay háng hay bụng của bà? Ông có đủ sáng suốt để đỡ bà nằm xuống không? Liệu có giây phút nào, như có thể có ngày nay, là quyết định, hoặc thỉnh cầu - bởi vì đây là thứ mà những vấn đề chuyên môn đòi hỏi - hay nó cứ thế xảy ra? Bà cứ vậy nằm sấp xuống, không cần đẩy, không cần giúp, không cần yêu cầu, và chuyện đã được làm xong, Lamb Nugent ứa ra nơi nào đó, bên ngoài hoặc bên trong Ada Merriman. Họ sửa sang lại quần áo và chẳng có gì được nói ra - điều này có thể chăng? - rằng họ thậm chí khó nhớ rõ những gì đã xảy ra giữa họ, sẽ luôn luôn rất khó mà nói ai muốn cái gì hoặc di chuyển khi nào, trừ, thỉnh thoảng, một ánh chớp khi họ nhìn đường bên này hoặc bên kia để băng qua đường, hoặc lúc ngừng khi chìa khóa cắm vào cửa, một cơn co giật xa xôi của bàn tay và ngực, cảm giác bên trong của miệng áp sát miệng, và mắt từ chối mở trong trường hợp ánh sáng ban ngày ngăn lại những gì đang xảy ra lần nữa, một cách mau chóng, khi họ bước qua ngưỡng cửa hoặc rời khỏi lề đường chăng?
Hẳn phải là hạnh phúc lớn khi cứ tròng trành giống như thế này, Nugent kéo đai hông của bà lên trước khi bước vào chỗ trũng êm mượt tại vùng háng, nó, theo những tiêu chuẩn thời đó, thật sự rất già. Tôi vẫn thích cho phép họ thêm nữa. Ada có ba đứa con, Nugent bốn, và dù có thể chịu đựng những sự kiện thể chất này cứ như chúng đang xảy ra với ai khác (như mẹ tôi có thể đã làm) tôi không nghĩ sự ngây thơ như vậy là nằm trong tính cách của Ada, hoặc tính cách của ông ấy.
Thế đấy. Có một sự đổi hướng trong cuộc nói chuyện. Nugent đột ngột dừng lại. Ada nhổm dậy để lẩn quẩn với cái khay. Bà giơ tay ra để vỗ về ông, ông đặt tay lên hông của bà, và cuộc đời của họ chia hai hướng trước mặt họ. Họ có thể để tay họ ở đó, hoặc họ có thể buông chúng xuống. Họ trẻ lại; trở lại giây phút đó trong cuộc đời khi cơ thể của ai đó khác là một con đường ta có thể đi, không có cơ hội quay lại.
Họ cũng biết, rằng giây phút này đã qua lâu - họ không còn trẻ, và không có gì định mệnh trong một vụ giao hợp, khi đã quá trễ. Những gì nằm phía trước không giống một ngã ba trên con đường mà như một góc đỗ xe nhỏ hơn. Họ có thể làm chuyện đó, và điều đó không quan trọng. Chẳng có gì sẽ bị nó thay đổi; cả tương lai lẫn quá khứ. Nugent hẳn vẫn yêu Ada, hoặc muốn bà, và Ada vẫn muốn Charlie, dù bà yêu ông hay không - dù, quả thực, bà từng yêu bất cứ ai, hay không. Đây là một câu hỏi khó cho bà trả lời ở tuổi bốn mươi bảy, và đó là câu hỏi được nêu lên qua bàn tay Nugent trên hông bà: câu hỏi liệu bà có từng yêu bất kỳ ai không, ông chồng lang bạt của bà, hoặc con cái bà, hoặc chính bà, hoặc cha mẹ mà bà chưa từng có.
Vậy là sao? Ada không yêu ai mà đúng hơn bà chỉ cho họ ăn và giữ họ sạch, và đây cũng là một hình thức yêu, nhưng ông đã hút nó ra khỏi bà, người đàn ông này với bốn đứa con khỏe mạnh và bà vợ dễ thương cực kỳ của ông, ông ta đã soi xét tình yêu thương gia đình của bà và nhận thấy nó đầy khiếm khuyết, và trong giây lát Ada không nhận ra lời nói dối này - rằng mọi phụ nữ đều nhẫn tâm bởi vì họ được thèm muốn. Trong chốc lát, Ada đứng đó và nghĩ rằng quả thực (và có lẽ nó cũng đúng thực), bà chưa bao giờ yêu một ai. Bà cô độc. Chẳng còn lại gì cho bà làm.
Vào lúc họ cử động, tất cả đã qua. Tình yêu của Ada đã bị xét xử và kết tội là khiếm khuyết, cũng như tình yêu của Nugent, cũng như tình yêu nói chung - họ thống nhất về chuyện này. Vì vậy chẳng có gì an ủi ở chuyện bàn tay bà trượt ra sau gáy cái đầu u sầu của ông, hoặc trong việc bàn tay ông kéo khiến bà quỳ xuống, khi ông chuồi khỏi chiếc ghế thấp để xuống sàn với bà, và có điều gì đó thảm thương trong việc bà hếch cằm lên khi bà dọn một chỗ trên vai bà cho đầu ông và mặt ông áp sát cổ bà. Và họ di chuyển theo kiểu này, bằng những lần dừng lại run run và những khởi động thận trọng, qua ván cờ thân thể cho đến khi bà đã được chuẩn bị đầy đủ, và trên sàn phòng khách của bà, chờ đợi.
Tôi thích nghĩ một điều gì khác xảy ra, khi ông đi vào bà. Nhưng tôi không biết cái gì. Họ đang yêu nhau, một cách bất ngờ. Hoặc họ đang đau đớn. Hoặc điều gì?
Họ có một thời gian vui vẻ.
Họ kéo sập ngôi nhà xuống: Chúa bị đập nát trên vỉ lò sưởi, Lịch sử, tả tơi, nằm vắt vẻo giống như chiếc quần nịt của Ada trên bộ dụng cụ lò sưởi.
Người thu tiền cá cược làm tình với một con điếm (tôi đã quên bà là một gái điếm) và chúng ta đã ở gần sự thật về nó ở đây, chúng ta đang đạt tới sự thật về chuyện đó - về tính thu tiền cá cược cốt tủy của đàn ông và tính đàng điếm cốt tủy của đàn bà - bây giờ chúng ta đang thúc ép đòi điều đó khi Nugent thúc vào Ada, sự việc về tính hèn hạ của bà, sự việc rằng bà cũng muốn nó. Hoặc điều này là đủ? Liệu ông, để chứng minh quan điểm của mình, sẽ không cần làm thêm không?
Tôi có thể vặn vẹo họ đến hết mức, ở đây trên những trang giấy, làm cho họ chịu đựng tất cả kiểu kéo dài, hạnh phúc, sự vô tâm, sự hèn hạ, giải thoát. Tôi có thể uốn cong và cấu hình họ lại theo những cách thô bạo nhất có thể, nhưng trái tim không cho tôi làm vậy, có gì đó thật tầm thường nơi những sự việc vốn xảy ra sau những cánh cửa đóng, những tội lỗi khủng khiếp mà xét cho cùng chỉ là tình dục.
Chỉ là tình dục.
Tôi thích rời bỏ thân thể tôi. Có lẽ đây là điều họ bận tâm, những câu hỏi về chuyện lỗ nào và lỗ của ai, những chất lỏng đúng trong những chỗ sai, những lẫn lộn trẻ con và những trò bạo dâm vớ vẩn này: chúng là một cách để tìm đường cho chúng ta thoát khỏi tất cả khối thịt này (tôi chỉ thích bơi ra, bạn biết không? - bắn ra như một từ ngữ khỏi miệng tôi và biến mất với một cái vẫy đuôi của tôi) bởi vì có một giới hạn đối với những gì ta có thể giao hợp và với cái gì, Nugent mở bụng Ada với những ngón tay vuông, tội lỗi của ông, sục sạo vào những hốc xoang của bà, nắm lấy với sự khao khát thận trọng những thùy đẹp đẽ của hai lá phổi bà và vuốt ve - “Ôi,” Ada thở hổn hển, không khí tuôn ra khỏi bà - siết chặt hai lá phổi hồng của bà lại.
“Ôi.”
Tôi đi tới phần kết thúc của những gì họ có thể làm, những gì họ chắc có thể đã làm, và tất cả khô quắt lại thành thế này:
Ada đưa tay bà tới vai Nugent và ông, theo cung cách của một người biết rõ bà bao năm nay, nhìn lên và đặt tay lên hông bà. Họ giữ nguyên vậy trong một lát, thế rồi Ada hạ người xuống để nhấc khay lên, và quay đi rời khỏi phòng.