Chương 33
“Nếu Đức Mẹ Đồng Trinh Maria được đưa cả hồn lẫn xác lên trời, thì đức Mẹ đi vệ sinh ở chỗ nào?”
“Con nói gì vậy?” Cha tôi đang nhìn tôi.
“Nếu Đức Mẹ Đồng Trinh Maria được đưa cả hồn lẫn xác lên trời, thì đức Mẹ đi vệ sinh ở chỗ nào?” và cha tôi đã đánh tôi trước khi tôi kịp nhìn thấy bàn tay ông chuyển động.
Chuyện này xảy ra ngay sau khi chúng tôi từ nhà bà ngoại Ada trở về, khi tôi ở đỉnh cao của giai đoạn sùng đạo trong đời mình.
Tôi nhớ vụ này vì, tuy cha tôi thường đánh con cái suốt, ít hay nhiều, nhưng nó chưa bao giờ mang tính cá nhân. Ông có thể tát ba đứa một lúc và bỏ qua đứa thứ tư hoặc ông có thể đi huỳnh huỵch giữa bọn tôi với bàn tay giơ lên trong khi bọn tôi chạy, gào rú, quanh ông. Mấy đứa con trai thì khác, dĩ nhiên, nhưng chủ yếu cha tôi đánh chúng tôi, không phải vì ông nắm quyền kiểm soát, mà vì chúng tôi nắm quyền kiểm soát. Đó là lý do tại sao, khi Kitty bắt đầu kết án lung tung về chuyện đánh đập, tôi không thể hoàn toàn ủng hộ.
Nhưng, BỐP! âm thanh của mọi âm thanh bị hút bay khỏi một bên mặt ta, một sự câm lặng đờ đẫn bị cắt xuyên qua, sau một lát, bằng một tiếng ngân vang lan rộng của cảm giác đau.
Tuy vậy, câu hỏi ấy gần như đáng giá cú tát - bởi vì nó là bằng chứng duy nhất tôi nắm giữ cho thấy cha tôi là người Công giáo. Dĩ nhiên mẹ tôi cũng là người Công giáo, theo kiểu các bà mẹ vẫn vậy, nhưng suốt mười bốn năm hay khoảng đó tôi đã ngồi bên cạnh hoặc đằng sau cha tôi, trên một băng ghế gỗ nhà thờ, mỗi sáng Chủ nhật, và trong suốt thời gian đó tôi chưa bao giờ thấy môi ông động đậy. Tôi chưa bao giờ nghe ông cầu nguyện thành tiếng, hoặc thấy ông cúi đầu xuống, hoặc làm bất cứ việc gì đáng kể khác với khi ông đang ngồi ở tầng trên một chiếc xe buýt. Khi đến lúc rước lễ ông ngồi ở cuối băng ghế trong khi bọn tôi đi qua, giống như cho cừu ra khỏi cổng, nhưng tôi không biết ông có bao giờ theo chúng tôi lên tới hàng lan can rước lễ không. Cha tôi đi nhà thờ như một cách thi hành bổn phận. Nếu đi tìm niềm tin của riêng ông thì tôi không biết bắt đầu từ đâu, hoặc nó có thể nằm ở bộ phận thân thể nào của ông.
Tôi nghĩ về ông trong lúc chuyển xác Liam. Ernest đứng ở ban thờ trong những lớp áo choàng cha cố của anh. Hoa văn thêu dài xuống trước ngực anh có nét của văn hóa Maya, và anh trông rất tuyệt.
Gia đình Hegarty thu hẹp đang ngồi ở hàng ghế đầu theo thứ tự tuổi tác. Ernest hướng dẫn tất cả chúng tôi cầu nguyện và tôi đặt hai bàn tay chuối mắn của cha tôi vào bên nhau, tôi cho chúng mò mẫm một chút quanh môi của ông, “Lạy Chúa,” tôi nói bằng giọng ông: nhưng nó hoàn toàn thiếu niềm tin - tức là, niềm tin của ông. Cha tôi chưa hề ngoan đạo và tôi không nghĩ rằng ông sợ lửa địa ngục - nên khi ông làm tình để tạo ra mười hai đứa con và bảy lần sẩy thai từng xảy ra bên trong thân thể mẹ tôi (cái thân thể hiện đang quỳ ở cuối hàng), thì đó là tất cả chuyện ông đang làm - ông đang làm tình. Nó chẳng liên quan gì đến điều các cha cố nói hoặc không nói với ông, nó chỉ là điều ông cần làm, hoặc muốn làm; nó chỉ là điều mà ông cảm thấy mình đáng hưởng.
Ông quả có yêu mẹ tôi. Sự thực chấp nhận được đó luôn hiện hữu - sự thực rằng cha tôi yêu mẹ tôi, và bà yêu lại ông. Nhưng ông không yêu bà tới mức để cho bà được yên. Không, tôi e rằng cha tôi đã làm tình theo kiểu con cái ông say rượu - tức là, trái với lý trí của ông, không vì lạc thú của việc ấy, mà là để khiến tất cả dừng lại.
Đây là mức gần nhất mà tôi có thể tiếp cận với con ngẫu hứng đã tạo ra đứa con hiện đang nằm trong quan tài ngay giữa lối đi chính trong nhà thờ. Bởi vì Liam, trong cái hòm của anh, lại là một thằng bé. Anh không lấp được hơn ba phần tư cái hòm. Những năm tháng đang trôi tuột khỏi anh. Những năm đang được chuyển hóa, cho đến khi anh đái sạch chúng ra, khi đứng bên hàng rào chấn song của Hồ ở Broadstone, lúc chín tuổi.
Xè xè!
Mọi con cái nhà Hegarty đều có cơn ngầy ngật, kể cả đứa trong hòm. Đó là một thứ cảm giác rất bình yên, quý giá; một sự trương nở của các giác quan, giữa đau đớn và ấm áp. Liam có cơn ngầy ngật lớn nhất, trong tất cả, dĩ nhiên, bởi vì Liam sau cùng đã say bí tỉ. Anh đã được no rượu. Sau cùng Liam đã thoát khỏi đầu óc của anh. Anh sẽ ngủ cho tan nó, trong một thời gian.
Ở cuối hàng, mẹ đã biến thành trong suốt vì sự ngọt ngào và đau khổ. Bea đứng cạnh bà, dự lễ theo bổn phận, giống y như cha vẫn làm. Cạnh đó là Mossie, luôn đọc rõ ràng những lời đáp phụng vụ. Những đứa còn lại trong chúng tôi lầm bầm và im lặng. Ớ một bên tôi, Kitty cúi khom và sốt sắng (nhưng cái gì một cách sốt sắng - đó mới là vấn đề), trong khi ở bên kia, Ita ngồi, tâm trí chị như một hòn đá.
Tôi cố tin vào điều gì đó, chỉ để tin. Tôi nghĩ bừa ra nguyên lý tuyệt đối nào đó, một ý nghĩ mở rộng nào đó sẽ mở ra trong đầu tôi như ête - Thượng đế, hoặc tương lai, hoặc điều thiện lớn hơn. Tôi cúi đầu và cố tin rằng tình yêu sẽ cải thiện nó, hoặc nếu tình yêu không làm được thì con cái sẽ làm. Tôi quay từ cái cao cả sang cái hèn mọn và tin, mỗi lần nhiều giây, vào sự bé nhỏ và sự cần thiết của việc làm mẹ.
Nhưng thế là hơi tử tế, đối với một người mang họ Hegarty. Tôi nhận ra niềm tin cần điều gì đó kinh khủng thì nó mới hữu hiệu được - máu, những cây đinh, một chút thống khổ.
Nên tôi bắt lấy thống khổ của mình. Tôi nhìn cái hòm của Liam và cố tin vào tình yêu.
Không dễ.
Tôi có nhớ tình yêu của Chúa, năm đó trong nhà của bà ngoại Ada khi tôi lên tám, và Liam chín. Tôi nhớ rất rõ. Xơ Benedict bảo chúng tôi đón nhận Chúa Giêsu “vào trái tim chúng tôi” và tôi đã làm, không vấn đề gì. Bây giờ tôi kiểm tra lại trái tim mình, và tôi thấy rằng vẫn có một cảm giác ở đó, về cái gì đó nóng và vùng vẫy. Tôi đảo mắt ra sau dưới hai mi khép chặt, và có cảm giác mở toang ra ngay giữa trán tôi. Cái trong ngực thì có vẻ đang chiến đấu tìm lời lẽ còn cái trong trán thì thuần khiết và trống rỗng, giống như sau khi mọi lời lẽ đều đã được nói ra.
Giờ đó.
Niềm tin. Tôi có quy trình sinh trưởng của nó. Tôi chỉ cần chất liệu để đặt vào đó. Tất cả những gì tôi cần là lời lẽ.
❀ ❀ ❀
Sau khi đánh vào một bên mặt tôi, cha tôi quay người bỏ đi, hoàn toàn im lặng. Có lẽ chính ông cũng choáng váng. Chắc chắn ông đã làm tôi choáng. Nhưng sự thực là lúc đó tôi không tin vào thượng giới, và sẽ chẳng bao giờ tin. Và khi tôi nghĩ về địa ngục, nó cũng rất yên tĩnh.