Chương 32
Dĩ nhiên, chính là Ita ở ngoài cửa, tôi lẽ ra phải biết.
Không phải là Ada, mà là bà chị mụ mẫm của tôi, loạn thần kinh vì rượu, và vì một cái mũi mới ngốc nghếch.
Đó là điều tôi nhớ, khi thấy chị ấy.
Tôi nhớ một bức tranh. Tôi không biết tên gì khác để gọi nó. Nó là bức tranh trong đầu tôi về Ada đứng ở cửa căn phòng đẹp tại Broadstone.
Tôi lên tám.
Đôi mắt Ada đang bò xuống vai và lưng tôi. Cái nhìn của bà xám ngoét dọc một bên hông tôi; nó giống một ngọn đèn: da tôi cứng lên dưới cái nhìn đó và nhăn nhúm như một vết bỏng. Và bên hông kia của tôi là bóng tối chào đón của Lambert Nugent. Tôi đang quay mặt vào bóng tối đó và rơi. Tôi đang cầm con cu già nua của ông ta trong tay.
Nhưng đó là một bức tranh rất lạ. Nó được làm bằng những chữ nói ra chuyện đó. Tôi nghĩ đến cái “mắt” trên con cu ông, và nó đang ép vào mắt tôi. Tôi “kéo” ông và ông ta ngả về phía tôi. Tôi “bú” ông và từ miệng ông thò ra một viên kẹo chanh, thanh mảnh.
Vụ này xuất phát từ một chỗ trong đầu tôi nơi những lời lẽ và hành động bị cắn nát. Nó đến từ ngay bước khởi đầu của mọi thứ, và tôi không thể xác định nó đúng hay không. Hoặc tôi không nói được nó có thật hay không. Nhưng tôi vẫn phát tởm vì cái xấu xa của ông ta như thường, tôi đang đổ mồ hôi nhễ nhại trong đó; những vệt tam giác đen bên dưới xương gò má nhọn của ông ta, cái kiểu đầu ông ta quay chậm chạp và mắt ông ta đảo quanh, tuy chậm hơn, trong hốc mắt ông ta, hướng về ánh sáng của cánh cửa mở chỗ bà ngoại tôi đứng.
Tôi không tin vào cái ác - tôi tin rằng chúng ta là con người và có thể sai lầm, và chúng ta tạo ra các thứ và hủy hoại chúng theo một cách thức bình thường - song tôi vẫn cảm nhận động tác xoay chậm rãi của mặt ông ta về phía cửa là “cái ác”. Có một bọt khí bốc lên trong lồng ngực già nua của ông ta, một sự trương nở của cái gì đó nó có thể, vào bất cứ lúc nào, bắn ra khỏi cái miệng đang mở ra của ông ta làm nhuốm bẩn cả thế giới.
Đó là cái gì?
Tôi không thể cử động. Đây là ký ức hay giấc mơ, tôi không thể dừng nó lại, mà cũng không làm nó tiếp tục được. Bất cứ gì thoát ra từ miệng ông ta sẽ làm tôi chết khiếp, tuy tôi biết nó không thể hại tôi. Nó sẽ tràn khắp thế giới nhưng không ghi dấu lên đó được. Nó có sẵn ở đó trong sự ẩm ướt của tấm thảm và mùi kem sát trùng Germolene: cảm giác rằng Lamb Nugent đang giễu cợt tất cả chúng tôi; rằng ngay cả những bức tường cũng đang rỉ ra ý đồ quái quỷ của ông ta. Hoa văn trên giấy dán tường lặp đi lặp lại tới buồn nôn, trong khi trong tay nắm của tôi, nóng và thẳng, ngay cả tại khoảng cách nhiều năm này, vẫn dễ thương, bộ phận không lời của Nugent phập phồng, tự hào và rỉ nước trong tay tôi.
Và lời ông ta nói, khi cánh cửa mở hết ra và miệng ông ta mở hết ra, bọt khí vỡ tung trong hình tròn của miệng ông chỉ là một chữ:
“Ada.”
Dĩ nhiên.
Bà có hài lòng với chuyện bà thấy không? Điều này có làm bà hài lòng không?
Khi tôi cố nhớ, hoặc tưởng tượng rằng mình nhớ, nhìn vào mặt Ada khi tinh dịch của Lamb Nugent loang khắp tay tôi, tôi chỉ có thể nhớ về một khoảng trống rỗng, hoặc mặt bà như một khoảng trống rỗng. Cùng lắm là, có một chữ được viết trên khuôn mặt Ada, và chữ đó là, “Chẳng gì cả.”
Đây là giây phút để quy tội lỗi. Không khí vấy bẩn trong căn phòng đẹp của Ada sẽ ùa ra qua chỗ bà, khi bà đứng trong ánh sáng của tiền sảnh. Đây là giây phút chúng tôi nhận ra rằng đó là lỗi của Ada ngay từ đầu.
Đứa con trai điên và đứa con gái mơ hồ. Những lần có thai mơ hồ bất tận của đứa con gái mơ hồ, cái kiểu từng đứa và mọi đứa cháu ngoại của bà trở nên hỏng bét một cách mơ hồ. Đây là giây phút chúng tôi cần hỏi Ada đã làm gì - vì chắc chắn, nó hẳn phải là điều gì đó - để mang nhiều cái chết như vậy vào thế giới này.
Nhưng tôi không trách bà. Và tôi không biết tại sao lại vậy.
❀ ❀ ❀
Tôi mắc nợ Liam phải làm mọi chuyện rõ ra - chuyện gì đã xảy ra và chuyện gì không xảy ra ở Broadstone. Bởi vì có những ảnh hưởng. Chúng tôi biết thế. Chúng tôi biết rằng những sự kiện có thật thì có ảnh hưởng thật. Theo một kiểu mà những sự kiện không có thật thì không có được. Hoặc gần như thật. Hoặc bất cứ cái tên nào có thể đặt cho những sự kiện diễn ra trong đầu tôi. Chúng tôi biết có một khác biệt giữa thân xác cụ thể và thân xác tưởng tượng, rằng khi ta thực sự chạm vào ai đó, điều gì đó sẽ thực sự xảy ra (nhưng, theo cách nào đó, không phải điều ta trông đợi).
Bất cứ gì đã xảy ra với Liam đã không diễn ra trong căn phòng đẹp của Ada - bất kể bức tranh nào tôi có trong đầu. Nugent hẳn đã không ngu ngốc như vậy. Vụ lạm dụng đã xảy ra trong nhà xe, giữa những cái xe và những mảnh động cơ mà Liam yêu thích. Và Nugent thì cũng đáng sợ đối với ông anh tôi theo những cách bình thường, ở ngoài kia. Ông ta có những trò bạo dâm, tôi chắc chắn vậy, và những phương cách của ông ta. Tôi phải làm rõ điều này vì, đâu đó trong đầu tôi, trong một góc nào đó ương bướng và tiêu điều của tôi, tôi vẫn nghĩ khao khát và tình yêu là như nhau. Chúng không phải cùng một thứ, thậm chí chúng không có liên quan. Khi Nugent thèm khát anh trai tôi, ông ta không yêu anh ấy một chút nào.
Tôi chỉ biết có vậy.
Tôi cũng có thể nói rằng Liam chắc cũng đã muốn ông ta. Hoặc muốn điều gì đó.
“Bây giờ hãy xem cháu được gì này,” Nugent nói, khi vừa tôi khóc vừa lái xe quanh những đường phố sáng đèn đêm của Dublin. “Bây giờ hãy xem cháu được gì này.”
Còn với tôi - tôi không nghĩ mình thích cái nhà xe và tôi không bao giờ vào đó nhiều. Tuy khi tôi lái xe những đêm ấy, và khi dừng xe lại, tôi tự hỏi, ngoài những chuyện khác, vụ đó có xảy ra với tôi không.
Tôi nói được gì đây? Tôi không nghĩ vậy.
Tôi thêm nó vào đời tôi, như một sự kiện, và tôi nghĩ, ờ được, điều đó có thể giải thích một số chuyện nào đó. Tôi thêm nó vào cuộc đời anh tôi và điều đó trở thành cốt tử; đó là nơi mà mọi nguyên nhân gặp mọi hậu quả, tâm điểm của chữ X. Theo một cách nào đó, nó giải thích quá nhiều.
Đây là những chuyện tôi quả tình, thực sự biết.
Tôi biết rằng anh Liam của tôi bị Lambert Nugent lạm dụng tình dục. Hoặc có lẽ đã bị Lambert Nugent lạm dụng tình dục.
Đây là những chuyện mà tôi không biết: rằng tôi bị Lambert Nugent sờ soạng, rằng chú Brendan của tôi bị ông ta làm cho phát điên lên, rằng mẹ tôi đã bị ông biến thành ngốc nghếch, rằng dì Rose và em Kitty của tôi đã thoát. Tóm lại, tôi không biết gì khác về Lambert Nugent: ông ta là ai và Ada đã gặp ông ta thế nào; ông đã làm gì, hoặc không làm gì.
Tôi biết ông ta có thể là lời giải thích cho toàn bộ những cuộc đời của chúng tôi, và tôi biết điều gì đó còn kinh hoàng hơn - rằng chúng tôi không nhất thiết phải bị ông ta phá hại thì mới bị phá hại. Chính không khí ông ta thở đã làm thế với chúng tôi. Đó là cái kiểu chúng tôi bị buộc phải thở thứ không khí mà ông ta đã sử dụng qua.
❀ ❀ ❀
Tôi trở lại trường Thánh Dympna đây, với mực trên lưỡi tôi. Liam không ngủ với tôi nữa. Tôi mặc quần lót lên giường. Rồi tôi bò dậy và mặc thêm quần tất. Rồi tôi bò dậy và mặc thêm áo ngắn đi học; điều quan trọng là phải sẵn sàng, khi thời điểm tới. Tôi lại bò dậy và vắt áo khoác thể dục lên lưng ghế. Tôi đặt đôi giày dưới cái ghế, và xoay mớ đó hướng về cửa, để khi tôi mặc chúng vào thì sẽ khỏi phải quay người để ra khỏi phòng. Rồi tôi bò dậy và gấp cái khăn quàng và đặt nó trong chiếc giày chân phải, với đầu khăn thả dài trên sàn. Rồi tôi nhổm dậy và mặc áo khoác thể dục vào, sau đó tôi thiếp ngủ.
Ở trường, tôi tỏa mùi mệt mỏi. Những chỗ xếp nếp trên áo khoác thể dục đã bị xổ tung. Tôi không thể để cảm giác của những tấm khăn trải lại đằng sau - những tấm khăn ma cọ xát và trượt trên áo khoác thể dục của tôi, khi thân thể tôi lăn trở trên giường, hướng này hay hướng kia. Liam ngủ ở đầu kia căn phòng, Kitty ngủ cạnh tôi. Trước mặt tôi Xơ Benedict dạy chúng tôi cách cầu nguyện:
Khi con nằm xuống ngủ
Cầu xin Chúa giữ linh hồn con
Và nếu con chết không trở dậy
Cầu xin Chúa nhận linh hồn con.