← Quay lại trang sách

Chương 35

Những cuốn sổ thuê nhà chỉ bắt đầu từ năm 1939 - điều đó khiến tôi tưởng tượng, thoáng qua thôi, rằng Charlie từng sở hữu ngôi nhà này, nhưng mất nó về tay Nugent theo một con ngựa. Tôi e điều này không đúng sự thực, nhưng hình ảnh phảng phất cứ quanh quẩn: Charlie ở tận Leopardstown với Nugent như một con quạ cao bên trên ông nơi lan can, vạt áo khoác bốc lên trong gió nhẹ.

“Anh cầm lấy,” Charlie nói, thản nhiên một cách tuyệt vọng, đưa mẩu giấy cuối cùng cho người đàn ông yêu vợ ông nhiều hơn, hay ít nhất là sâu sắc hơn, chính ông.

“Không thừa không thiếu.”

Nhưng Nugent trông không giống con quạ, ông ta trông giống một người bình thường, tôi thực tình nhớ điều đó, tuy điều tôi nhớ rõ được ở ông ta chỉ là chỗ u kỳ cục ở tai, một cục nhỏ tròn trịa màu hồng láng bóng, và cái dáng dựa ngửa ra sau của ông ta trên ghế bành, vào một ngày thứ Sáu trong căn phòng đẹp phía trước.

❀ ❀ ❀

Tôi đem lũ con gái tới nhà mẹ tôi một thứ Bảy nọ, như tôi bắt đầu thích làm từ khi Liam mất, và tôi hỏi bà, theo cách bình thường, rằng đầu tiên bà sống ở đâu, trước khi đến Broadstone; họ đã ở trong ngôi nhà nào, trước khi dọn đến ngôi nhà mà tôi biết.

“Cái gì?” bà nói, nhìn tôi cứ như tôi có lẽ là một người lạ, vậy đó.

“Khi còn nhỏ, mẹ. Mẹ sống ở đâu hồi nhỏ?”

“Gần đâu đó,” bà nói, và rầu rĩ vì chuyện đó. “Mẹ nghĩ mẹ sống gần đâu đó.”

Quá khứ không phải chốn hạnh phúc. Và nỗi đau của nó thuộc về bà hơn là thuộc về tôi, tôi nghĩ vậy. Tôi là ai mà dám đòi điều đó cho mình? Bà mẹ tội nghiệp của tôi có tới mười hai đứa con. Bà không thể ngừng sinh ra tương lai. Hết lần này tới lần khác. Mười hai tương lai. Thêm nữa. Có lẽ bà thích có tất cả những đứa con ấy. Có lẽ bà có nhiều quá khứ cần lau sạch, hơn hầu hết người khác.

❀ ❀ ❀

Những lá thư tôi tìm thấy được viết trên giấy màu xanh, có in mờ dấu hiệu của hãng Basildon Bond. Chắc có mười lăm lá cả thảy, mỗi lá đều ký tên L. Nugent, hoặc Lambert Nugent, và mỗi lá thư lại mỗi tầm thường hơn. Có những khoảng trống và cách quãng thời gian, trong đó tôi đọc ra sự giận dữ hoặc khao khát. Tôi sẽ làm điều đó, đó là điều tôi đang làm, nhưng, ít nhất, chúng cũng câm lặng một cách đáng tò mò.

❀ ❀ ❀

Bà Spillane thân mến,

Tôi e rằng tôi không thể đưa ra một khoản bồi hoàn nào trong khoản sáu Shilling còn nợ từ lễ Phục sinh rồi. Công việc sửa lớp gỗ ốp chân tường bà đã cho làm đã được tiến hành không hề báo trước, và không thể được coi là khoản “thay thế”. Tôi sẽ yêu cầu trọn số tiền khi đến kỳ trả tiền thuê kế tiếp.

Chân thành

Lambert Nugent

❀ ❀ ❀

Bà Spillane thân mến,

Hãy tin tôi khi tôi nói rằng tôi rất quan tâm tới sự an vui của bà trong chuyện cái nhà xe phía sau, mà nó đằng nào cũng chạy ra đường nhỏ phía sau.

Chân thành

Lambert Nugent

❀ ❀ ❀

Bà Spillane thân mến,

Chính bà cũng hiểu điều tôi muốn nói. Ý tôi là Giáng sinh chẳng có nghĩa gì trong cách sắp xếp này, vốn xưa nay vẫn vậy về mặt này.

Người lắp đặt bồn nước sẽ có mặt ở đó vào thứ Ba và đích thân tôi sẽ chi trả cho ông ta.

Cho tôi gởi lời thăm chồng bà, ông Spillane.

Chân thành

Lambert Nugent

❀ ❀ ❀

Bà Spillane thân mến,

về chuyện bảy Shilling và sáu xu, rất có thể chồng bà sẽ có nó sau mồng 5. Tuy nhiên, tôi sẽ cần nó vào đúng ngày.

Chân thành

L. Nugent

❀ ❀ ❀

Bà Spillane thân mến,

Tôi không thể thỏa đáp điều bà yêu cầu về chuyện thuê nhà. Qua việc cho bà McEnvoy thuê lại, bà đi ngược lại mọi thỏa thuận về việc này và tôi hoàn toàn có quyền, như bà sẽ thấy, yêu cầu tăng tiền nhà hoặc tìm người thuê khác, điều mà như bà biết, tôi vẫn chần chừ. Tôi rất hiểu quyền của mình.

Hy vọng tiếp tục một cách dàn xếp phù hợp cho mọi bên liên quan.

Chân thành

Lambert Nugent

❀ ❀ ❀

Bà Spillane thân mến,

Kèm theo đây là biên nhận cho trần nhà phòng tắm.

Chân thành

LN

❀ ❀ ❀

Bà Spillane thân mến,

Con trai tôi nói bà đã hơi hoảng loạn và tôi muốn gởi đến bà lời cầu chúc chân thành nhất mong bà mau phục hồi. Tôi sẽ không phái Nat tới vào thứ Sáu, mà tự tôi đến, nếu có thể được.

Chân thành

Lambert Nugent

❀ ❀ ❀

Tuy nhiên, rốt cuộc, chính Nugent là người chết trước.

Với tôi có vẻ như đây là một mối quan hệ toàn bực bội bất thần và thô bạo lặt vặt. Tôi có thể sai - đây có lẽ chỉ là cung cách của các chủ nhà nói với người thuê nhà. Nhưng cũng có một cảm giác nô dịch gì ở đó; cái kiểu Nugent làm lụng trong nhà xe, mà ông ta sở hữu, ở phía sau nhà rồi thì đi vòng ra cánh cửa, mà ông ta sở hữu, ở đằng trước, và gõ cửa. Nó khiến nghi thức uống trà ăn bánh quy thành một trò khá man rợ, về phần ông ta, và Ada ở độ hấp dẫn nhất - độ, có thể nói, gợi dục nhất của bà - bởi vì phụ nữ trong thế phòng thủ vẫn giống vậy. Ba mươi tám năm với bấy nhiêu Shilling mỗi tuần; cả cuộc đời bà trôi rỉ rả dần vào tay ông. Ba mươi tám năm xỏ mũi ông ta bằng vẻ duyên dáng phụ nữ của bà, trong khi ông ta ngồi đó đón nhận điều đó, và yêu thích nó, bởi vì ông ta nghi nó là điều ông đáng hưởng.

Và ông ta yêu bà! tôi nói, tôi quả là đứa ngốc tội nghiệp. Ông ta hẳn đã yêu bà!

Nhưng nói đến chuyện ái tình, Nugent chỉ là kẻ nhỏ nhen; ông ta không có nhiều tình cảm để bỏ lung tung. Ông ta có căn nhà, và ông có người phụ nữ đó, đại khái thế, và ông ta làm những việc ông ta thích với những đứa trẻ đi qua. Ngay cả những điều thỏa mãn của ông ta cũng nhỏ bé. Vì trẻ con hồi đó cũng ít quan trọng. Ba người nhà Hegarty chúng tôi rõ ràng là ít quan trọng.

Khi Nugent thấy một đứa trẻ là ông ta thấy sự báo thù - tôi không hồ nghi gì chuyện đó - và một cách ra khỏi mọi chuyện đó; toàn bộ sự vụ nhàm chán của chuyện đánh đổi giữa người với người mà một gã đàn ông phải trải qua để đạt được điều anh ta muốn.

Hãy nghĩ về chuyện đó. Nỗi cay đắng của người đàn ông và vẻ đẹp của cậu bé con.