Chương 36
Đêm nọ tôi thôi điều khiển chiếc xe chạy đường này đường nọ mà để nó đi tới nơi nó muốn, đó là hướng Bắc, luôn là vậy, lần này chạy qua cái gò Howth Head và tiếp tới đường Swords, suốt cho tới Portrane.
Tôi chạy qua nhà thương điên và ngoặt xuống mé biển, rồi tôi dừng lại ở cổng một cánh đồng nhỏ, ở giữa đống rác của nó là cái đầu toán học của chú tôi. Hơn năm ngàn người được chôn ở đây, theo Ernest, người quen biết linh mục địa phương. Tôi không ngạc nhiên. Một khối hoảng loạn nhô ra khỏi những bức tường đó. Không khí ở những cánh cổng có tiếng u u y như tiếng ta nghe thấy dưới dây điện cao thế.
Tôi đứng một lát, cảm thấy tóc mình cũng dựng đứng.
Trăng lên cao. Ở xa xa một lằn sóng trắng mở ra dọc bờ, không gây tiếng động. Biển vỗ vào đá phía dưới tôi, bị chặn bởi những dòng nước cắt ngang và bởi cơn bão xa xôi nào đó. Trời không gió.
Tôi đứng đó mà nghĩ mình không còn có thể rơi vào tình trạng nào tệ hơn. Đây đã là điều tệ nhất.
Nếu thế thì cũng không đến nỗi nào. Nếu tôi chỉ có thể điên đến thế thì cũng không đến nỗi nào. Con cái tôi sẽ không bị nó làm hại, tuy tôi có lẽ phải thay đổi đời mình một chút; ra ngoài nhiều hơn, bù tiền đổi chiếc Saab mới.
Phụ trương địa ốc tuần này - món quà nhỏ của Tom trên bàn bếp - có rao bán một căn nhà trên phố của bà ngoại Ada. Không phải căn của Ada, hoặc chưa, nhưng mọi người đang bán và dọn đi, nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Tôi có thể rình mò nó, ngôi nhà của Ada ấy. Tôi có thể mua căn này ở quãng đường trên, và sửa sang lại, rồi bán đi, cho tới một ngày kia - không xa lắm, tôi cảm thấy chắc chắn - khi tôi đứng trong phòng trước của Ada, lật một góc giấy dán tường lên, nói chuyện với một tay kiến trúc sư dễ thương nào đó về việc phá hết nội thất nhà này. Tôi sẽ mặc một bộ vest nữ giản dị và giày cao gót cực kỳ lố bịch và đi lạch cạch trên mặt ván trần, trong khi bảo anh lột bỏ trần nhà màu vàng và những bức vách nhớp nháp; phá bỏ cửa thông ra phòng khách, nhưng giữ lại bồn rửa Belfast trong căn bếp nhỏ, mà trên đó, nhìn qua cửa sổ sau nhà, tôi đã học được cách tưởng tượng các thứ. Chúng tôi sẽ trầm trồ với nhau, tay kiến trúc sư với tôi, về bông hồng nhỏ trên trần, và lò sưởi xinh xắn nơi mọi thứ được đốt bỏ; các thư từ, những phiếu ghi của người nhận tiền cá ngựa, mỡ heo, tóc vướng trong lược của Ada cháy nghe xèo xèo. Tôi sẽ yêu cầu anh ta dẹp sạch chỗ này bằng thứ gì đó thật sự mạnh mẽ, tôi không muốn thấy một phụ nữ với cây giẻ lau, tôi sẽ nói thế, tôi muốn có một toán đàn ông mặc áo liền quần với những bình khí trên lưng và mấy que ống thép áp suất cao.
Còn nhà xe - chúng tôi sẽ biến nhà xe thành khu xưởng làm việc, với cửa sổ trên mái và vách trắng, và tôi sẽ lót ván sàn rộng trên nền xi măng cũ. Ván sồi.
“Anh nghĩ sao về ván sồi?” tôi sẽ hỏi.
Tôi sẽ cho thuê ngôi nhà đó ít lâu. Và tôi sẽ tử tế với người thuê. Và khi tôi xong việc. Khi tôi hoàn toàn xong việc. Khi tôi đã công phá chỗ này và làm cho nó có mùi, theo một cách cực kỳ sạch nhưng cổ điển, của xà bông bảo vệ sàn và hoa mẫu đơn, tôi sẽ bán nó lại với giá gấp đôi.
Thế ổn không, Liam?
Anh ở đó. Đứng ở mé nước, nhìn ra mặt sóng.
Thế ổn không?
Anh trông như một vai quần chúng trong phim. Anh đang mặc bộ đồ nâu lùng thùng, mà anh chắc chẳng bao giờ mặc trong đời thật, và đội cái mũ bê rê trên mái tóc đen xoăn trẻ trung. Đôi mắt màu xanh Ireland của anh nheo lại ở khóe khi anh nhìn vào bóng đêm. Anh không ở đó một mình. Có một người nữa phía xa kia, có một cậu trai đứng trên một doi đất; ở mỗi chỏm và mũi đất những lính canh này đứng, nhìn ra biển.
Nó giống một hình quảng cáo bia Guinness, nhưng không ai di chuyển.
Trên cao, một máy bay to tướng tiến vào để đáp. Chiếc đầu tiên trong ngày, kéo theo sương giá Bắc Cực. New York, Newfoundland, Greenland, Portrane. Đã sáu giờ sáng. Đến lúc về nhà rồi.
Tôi trở vào xe, tìm chìa khóa, chúng đã nguội đi trong ổ khóa. Lúc này là tháng Ba. Đã gần năm tháng từ khi Liam mất. Đứa bé của Ciara, người gặp anh bước tới cửa, giờ đã một tháng tuổi. Đứa con cuối cùng của tôi, đứa mà tôi có thể có với Tom, đang mệt mỏi với việc chờ đợi. Tôi vặn chìa khóa và khởi động xe.
Liam quay lại nhìn theo khi tôi rời đi. Anh không biết tôi là ai, hoặc biển là gì, hoặc một ngôi nhà ở Broadstone có thể là loại gì. Anh tràn đầy cái chết của chính anh. Cái chết của anh tràn kín anh như một trái mận căng đầy lớp vỏ của nó. Ngay đôi mắt anh cũng đầy. Đó là chuyện nghiêm trọng, kiếp người chết ấy. Anh có thể thích làm chuyện đó cho đàng hoàng. Anh quây khỏi ánh đèn rối loạn của cái xe, và ngoảnh mặt ra biển.
Tôi chạy xe trở lên đường chính, nhưng cái xe không rẽ về nhà. Thay vào đó tôi đến phi trường và, một lát sau, tôi lên máy bay.