Chương 39
Có một khách sạn trong phi trường Gatwick ở đó bạn có thể sống hết phần đời còn lại. Bạn có thể ở đó cho đến khi họ tìm thấy bạn, và họ có thể chẳng bao giờ tìm thấy bạn - tại sao họ phải tìm thấy chứ? Bạn có thể ăn bánh mì ngọt cũ trên những cái khay bỏ ngoài hành lang, giặt đồ lót trong bồn rửa, lẩn từ phòng này sang phòng khác khi cỗ xe lau chùi rảo quanh.
Nó có một khu nghỉ dưỡng. Tôi đã thấy nó khi đăng ký phòng. Tôi trở lại những cửa hàng trong nhà ga khu Nam và mua mấy món quần áo. Và tôi cũng mua tất và quần lót ở đó, và một cái túi để đựng chúng - một cái túi thật đẹp, rất đơn giản, bằng thứ da sần, rập nổi. Và khi trở lại, bước qua khu tiếp tân với cái chìa khóa dẹt trong ví, tôi mới nhận ra rằng mình không biết cách ra đi.
Có ba nhà hàng, hay đại khái thế như tờ quảng cáo trong thang máy cho biết, nhưng tôi không cần phải đi đến bất cứ nhà hàng nào trong số đó. Tôi có thể lên tầng trên rồi gọi món rau trộn Caesar - luôn có một món rau trộn Caesar. Tôi có thể đi khắp phòng - vì bạn luôn có thể đi khắp phòng, nếu có đủ khoảng trống. Và trong phòng này có vừa đủ khoảng trống để đi từ giường đến cửa sổ, đến cái ti vi trên cái giá đỡ trong góc của nó, rồi qua cái bàn, nằm dưới một tấm gương phản chiếu cái giường. Ở đây, bạn có thể dừng lại để xem thông tin trong bìa kẹp giả da, sau đó, bạn có thể chuyển tới giàn ép quần dài và cái thùng có trục lăn ở trên, nơi người ta dự định cho bạn đặt va li, nếu bạn có va li - hầu hết khách trọ trong các khách sạn ở Gatwick thì không có; hành lý của họ lưu chuyển không cần có họ, đâu đó trên kia giữa trời. Có mặt trong một khách sạn Gatwick không có nghĩa rằng bạn đã tới nơi. Mà ngược lại, nó có nghĩa rằng bạn còn rất nhiều đường đất phải đi.
Tiền sảnh chứa lượng người của một chiếc 747 bị hỏng động cơ trên bầu trời Kazakhstan. Đây là đêm thứ hai của họ trên mặt đất của xứ lạ; áo quần của họ bốc mùi - cần có giàn ép quần dài được hấp nóng ngay - và da dẻ của họ xám xịt. Họ sẽ nghĩ tới một bồn tắm rồi chấp nhận một vòi sen, nhưng chưa đâu, vì họ không có gì sạch sẽ để mặc. Họ sẽ kiểm tra tủ quần áo và đèn cạnh giường, sau đó, họ sẽ ngồi trên giường, rồi nằm xuống, hoặc kéo tuột lớp vải phủ giường và chui vào đó: tuy rằng lát sau chúng ta đều sẽ lăn hay bò hay ngã phịch tới chỗ cái tủ lạnh nhỏ bị bỏ quên, và tự hỏi nó đáng đồng tiền bát gạo không. Bất cứ gì trong đó.
Đây không phải nước Anh. Đây là một thành phố bay. Đây là thời gian có thêm.
San Miguel, Gordon’s, Coca-Cola, Schweppes. Tôi cần thứ gì đó chính xác hơn - không có thứ gì đủ chính xác cho tôi uống ở đây. Tôi chọn nước bị định giá cao và nốc đến khi cái chai nhựa bẹp lại với một tiếng rắc. Tôi phải ra ngoài và kiếm một lít thứ này. Tôi phải đi và lăn sáp nhổ lông cẳng chân trong khu nghỉ dưỡng. Tôi có phần đời còn lại cần tổ chức. Tôi không thể tổ chức phần đời còn lại với đôi chân đầy lông. Tôi tự hỏi có đường nào đi vào cửa hàng Clorins trong sảnh khách đi, nơi có một phụ nữ mặc áo khoác trắng thực hiện chăm sóc mặt kỹ lưỡng trong một phòng nhỏ phía sau, tuy những đợt chăm sóc mặt luôn khiến tôi trông như bị vặt lông. Tuy vậy, tôi vẫn thèm khát kinh khủng người phụ nữ mặc áo khoác trắng nhám với những ngón tay ép chặt và vỗ nhẹ của bà sẽ làm khuôn mặt tôi dính lại, ở chỗ nó có nguy cơ rã ra.
Tôi cảm thấy bình thản khi lái xe tới phi trường Dublin. Tôi cảm thấy rất tỉnh táo và đầy dự định. Tôi có ý muốn đi thăm Rowan, có lẽ vậy, hoặc thả bộ trên bãi biển Brighton lần cuối cùng. Nhưng vào phút bánh máy bay chạm đất tôi biết ngay mình tới đây để làm gì. Ngủ. Tôi cần ngủ. Nên tôi chỉ đi theo bảng hiệu đề chữ “Khách sạn” và nó dẫn tôi, như nó thường làm thế, tới một cái giường chắc chắn, một tủ lạnh nhỏ đầy ứ, và một hộp điều khiển từ xa tồi tàn cho ti vi.
Và tôi ngủ.
Tôi thức dậy ăn mặc vẫn đầy đủ, cởi quần áo và chui vào giữa những lớp chăn mền mát, chèn kỹ.
“Tôi cố bắt kịp em,” người đàn ông trong giấc mơ của tôi nói. “Nhưng em đã ở không đúng năm.” Đó là Michael Weiss. Anh đã bơi qua nhiều thập niên để đến với tôi, anh đã cật lực mở đường xuyên qua những lớp thời gian. Và khi đứng đổi mặt nhau tôi nói, “Anh khỏe không Michael?” và anh đáp, “Tôi khỏe. Tôi rất khỏe.”
Tôi lại thức dậy và không xác định được ánh sáng bên ngoài là của buổi sáng hay buổi chiều. Tôi bấm ngón cái vào những nút mềm nhũn của hộp điều khiển từ xa để xem giờ trên bản tin truyền hình. Bây giờ là sáu rưỡi tối. Tôi đã ngủ tám tiếng. Tôi quay qua ngủ tiếp, rồi hoảng hốt gọi điện cho đám con gái.
Tom trả lời điện thoại.
“Em cưng. Chào. Em ở đâu vậy?” Rất bình thản và đều giọng.
“Anh cho em nói chuyện với Rebecca được không?” tôi nói và nhận ra, trong khoảng lặng sau đó, rằng anh hoàn toàn có khả năng từ chối.
“Chào mẹ.” Giọng nó nghe trẻ hơn tuổi của nó nhiều.
“Chào, con yêu.”
“Mẹ ở đâu vậy?”
“Con ổn không?” tôi nói. “Mẹ sẽ về ngay thôi.”
“Ô. Nhất trí.” Rất vui vẻ. Đây không phải trách nhiệm của nó. Hoàn toàn đúng thôi.
“Kêu em con lại nói chuyện đi.”
Emily thở rõ mồn một trong điện thoại.
“Chào,” tôi nói. “Chào con.”
Lại thêm tiếng thở. Đây là một sự vụ kéo hơi dài, với Emily, cái điện thoại (“Mẹ không có ở đây,” nó từng nói với tôi. “Con mới là ở đây.”) Lần này nó đã hình dung ra cái của khốn khổ này là để làm gì. Gần như thế.
“Mẹ hả?”
“Phải, con yêu.”
“Con cho mẹ một chữ,” nó nói. “Chữ đó là ‘yêu’.”
“Phải,” sau cùng tôi nói. “Phải. Đó là chữ đáng cho.”
“Tạm biệt!” và để cho tôi khỏi mất công, nó dập máy luôn.
Emily. Tôi không biết đứa con này là thông minh hay kỳ cục - nó không làm các thứ nối kết với nhau, theo cách nào đó, nhưng khi chúng nối kết thì thật đáng ngạc nhiên. Nên tôi không lo về nó, tôi nghĩ, trước khi nhận ra rằng, thực sự, tôi đang ở phi trường Gatwick. Tôi đã trốn chạy con gái tôi. Tôi đã bỏ nó lại.
Nhưng không có vụ bỏ mấy đứa con gái lại, chúng luôn ở bên tôi. Tôi cuộn mình vào đám chăn mền và sờ tìm mớ tóc mịn của Rebecca xõa trên gối, nơi nó đôi khi thích rúc người cạnh tôi; cái nhìn chăm chăm như mèo của em nó quan sát từ chỗ khác trong phòng. Chúng đẹp đến thế. Tôi chạm vào chỗ nào cũng gợi lên được vẻ mượt mà trong tóc của chúng, và nghĩ quả là một thắng lợi lớn lao và lặng lẽ khi có được chúng trong thế giới này.
Rebecca Mary và Emily Rose. Hiện chúng ở bên tôi trong giấc ngủ. Chúng khá kiên nhẫn. Chúng quay đi một lát, và để tôi yên.
Tôi lại thức giấc, và tắm dưới vòi sen. Tôi mặc quần lót mới và bỏ quần cũ trong thùng rác. Tôi loại bỏ cuộc đời khác này, và bỏ lại khách sạn sau lưng.
Ra ngoài, tôi ngạc nhiên khi thấy rằng mình vẫn còn ở trong phi trường, rằng giấc mơ tiếp tục. Tôi đã du hành lâu đến vậy mà vẫn còn ở đây.
Palma
Barcelona
Mombasa
Split
Từ bảng báo khởi hành, mọi địa danh tôi chưa từng đến đang mời mọc tôi như các ả điếm, vô cảm trước ước muốn của tôi.
Fuerteventura
Vilnius
Pula
Cork
Trò đánh đĩ thế. Mọi người quanh tôi, hoàn toàn chính đáng, chẳng thèm lý tới chúng và chỉ lo mua sắm. Tôi theo họ trong thang máy lắp kính lên tầng trên, và nhìn trong cửa hàng Accessorize tìm món gì nho nhỏ cho mỗi đứa con gái, món gì đó lấp lánh hoặc có hoa. Tôi nhìn những người đứng xếp hàng ở quầy tính tiền, và tôi tự hỏi có phải họ đang về nhà, hay họ đang rời xa những người họ yêu thương. Không có những chuyến hành trình khác. Và tôi nghĩ chúng ta làm nên những người tị nạn kỳ lạ, chạy khỏi máu mủ của mình, hoặc hướng đến máu mủ của mình; chảy phập phồng tới lui theo những mạch máu ma quái bao phủ thế giới trong một mạng kết bằng máu. Đấy là điều tôi đang nghĩ, khi đứng xếp hàng tại chi nhánh Gatwick Village của Assessorize với hai đôi dép lê, cái có gắn một đóa lan lụa ở quai nhựa cho Emily, và cái gắn một đóa hồng mẫu đơn cho Rebecca. Tôi đang nghĩ về thế giới bọc trong máu, như một búi dây được quấn từ chính sợi dây. Rằng nếu cứ lần theo đường dây tôi sẽ tìm ra điều tôi muốn biết là gì.
Hướng tới hoặc rời xa.
Cơn cám dỗ lôi tôi trở lại khách sạn rất mạnh, nhưng tôi buộc mình ngồi xuống một lát trong khu chờ đợi của ga khởi hành, thầm nghĩ tôi có thể chọn một nơi đến ở khu làm thủ tục lên chuyến bay, hiểu rằng tôi sẽ chẳng đi tới đâu, ngoại trừ về nhà.
Nice
Djerba
Edinburgh
Dublin
Mà, Djerba là ở đâu nhỉ?
Và lần này máy bay sẽ đáp đúng cách. Tôi chỉ cảm thấy nó đã không đáp đúng cách, trong lần trước tôi bay tới Dublin. Kitty đang khóc cạnh tôi, và Liam ngồi đó kết tội tôi, và nơi chúng tôi chạm xuống không phải là nơi tôi vẫn biết. Có lẽ chẳng có gì trong chuyện đó là có thật. Tôi cảm thấy như mình đã sống năm tháng vừa qua trên không.
Tôi gọi điện cho Kitty, đột nhiên.
“Mày ổn không?” tôi hỏi.
“Sao ạ?”
“Mày ổn không?” Và trong một giây, tôi nghĩ nó hiểu tôi đang nói về chuyện gì.
“Ừ, em ổn. Chị ổn không?”
“Ừ, tao ổn. Phải, tao cũng vậy.”
Và chúng tôi nói tiếp về những chuyện khác.
Tôi biết mình phải làm gì - cho dù đã quá trễ với sự thật, tôi sẽ nói sự thật. Tôi sẽ liên lạc với Ernest và nói cho anh nghe chuyện đã xảy ra với Liam ở Broadstone, và tôi sẽ yêu cầu anh tiết lộ chuyện rất lâu rồi này cho những người còn lại của gia đình (nhưng đừng nói với mẹ!) vì tự tôi không thể làm việc đó, tôi không có những luận điểm cho nó. Tôi chỉ không thể đối mặt với sự phản đối của Bea, hay nỗi buồn ẩm lạnh của Ita, hoặc Ivor, nói khô khan, “Làm sao mấy người lại chiếm hết phần vui thú vậy được?” Chúa ơi, tôi ghét gia đình mình, những người này tôi chưa hề chọn để yêu, nhưng vẫn yêu như thường.
Và nỗ lực này thật đáng thương, cái chuyện bỏ chạy khỏi họ đấy. Phi trường Gatwick khốn nạn. Tôi nên ở Barcelona, tìm kiếm một dấu hiệu trời ban. Tôi nên thả bộ trên những đường phố Paris chờ ai đó tìm thấy mình; một người nào đó sẽ bước tới chỗ tôi và nói, “Tôi đã chờ em lâu lắm rồi,” và sau đó, nhiều tuần sau đó, tôi sẽ nhìn mấy đứa trẻ chơi trong vườn Luxembourg và khởi đầu với tiếng kêu, “Không! Không! Không thể thế được.”
Nhưng tôi không muốn một số phận khác với số phận đã đem tôi tới đây. Tôi không muốn một cuộc đời khác. Tôi chỉ muốn có khả năng sống được nó, vậy thôi. Tôi muốn thức dậy vào buổi sáng và đi ngủ vào buổi tối. Tôi muốn lại làm tình với chồng mình. Bởi vì, mỗi lần anh muốn phá vỡ tôi thì lại có tình yêu khiến tôi hàn gắn lại, khiến cả hai chúng tôi được hàn gắn lại. Giá như tôi cũng có thể nhớ được những lần đó. Giá như tôi có thể nhớ được từng lần, như bạn nhớ những nơi chốn khác nhau bạn đã từng thấy - một số nơi thật kỳ thú, lạ lùng, hoặc gây bối rối, hoặc lặng lẽ. Nếu tôi nói được tôi đã cảm thấy điều đó vào lần Rebecca được hoài thai, hay Emily lần đầu quẫy đạp. Hay có lần, tôi nhớ, buổi chiều nọ, khi anh ngồi ở cuối giường trong ánh sáng qua tấm màn trắng, và trông anh giống ai đó tôi đã biết ngay từ lúc khởi đầu, cho dù cái khởi đầu đó là ở đâu.
Tôi đứng trong hàng chờ lấy vé và tôi bất chợt phải nhắm mắt lại. Tôi đứng đó với hai mi mắt nhắm nghiền, bằng lái xe nắm chặt trong tay, và tay tôi ép sát vào cảm giác trống rỗng, nhộn nhạo trong bao tử - tương lai, đã trở lại để quấy rầy tôi. Linh hồn mới nào đó, với con mắt như những trái mận.
Một đứa con trai.
Này, Tom, mình hãy sinh đứa kế tiếp này đi. Chỉ đứa này thôi. Đứa con mà tôi đã biết tên. Ô, tới đi. Nó sẽ làm anh vui, vui lắm.
Ờ, phải.
Và tuy việc có một đứa con nữa có thể lý thú, nhưng đấy không phải điều tôi mong muốn nhất khi đứng xếp hàng ở phi trường Gatwick với đôi mắt nhắm lại: một phụ nữ không hành lý, không vật thể sắc nhọn, và không có gì mà tự tôi không đóng gói. Tôi chỉ muốn bớt sợ hãi đi. Vậy thôi. Bởi vì chính nỗi sợ hãi là điều tôi cảm thấy khi tôi chờ đợi để bước tới mép quầy đăng ký một chuyến bay hôm nay hoặc, nếu giá cả quá cao, thì chuyến sáng sớm ngày mai. Tôi không biết mình có thể bước lên những bậc thang nhôm đó và vào máy bay không.
Phi trường Gatwick không phải là nơi tốt nhất để bị xâm chiếm bởi nỗi sợ bay. Nhưng có vẻ như đấy là điều hiện đang xảy ra với tôi; bởi vì bạn lên cao đến vậy, trong những thứ đó, và có cả một quãng dài phải rơi xuống. Vả lại, tôi đã rơi nhiều tháng nay rồi. Tôi đã rơi vào cuộc đời của chính mình, nhiều tháng nay. Và tôi bây giờ sắp đụng vào nó.