CHƯƠNG 1
HAL AL PARKER quả quyết tiếp cận con mồi. Ông cảm thấy huyết áp của mình tăng lên theo từng bước chân vững chãi đặt xuống mặt đất. Ông có thể đoán mình đang tới gần mục tiêu qua tần suất và kích thước những vết máu rơi trên mặt đất tối đen, trông giống như những viên hồng ngọc mờ đục rải rác trên nền đất màu mỡ. Hẳn là thay vì giết được con mồi mình săn đuổi, ông đã làm nó bị thương.
Mang cái xác về giao nộp là một phần trong giao kèo nếu ông muốn nhận được tiền thù lao. Ông khấp khởi mừng thầm trước lượng máu con mồi đã mất. Đó là bằng chứng cho điều không thể tránh khỏi, nhất là trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này.
Ông tiến về phía trước thật chậm rãi và cẩn trọng. Mùa thu đã cận kề, song hè vẫn còn nấn ná lưu lại, kéo lê cái nóng hừng hực như đổ lửa và sũng hơi ẩm qua lãnh nguyên ảm đạm. Ngay lúc này đây, ông cảm thấy như đang ở trong lò thiêu. Giá thử giờ là mùa đông, hẳn ông sẽ mặc bộ quần áo đặc biệt, và Parker hiển nhiên sẽ không đời nào dợm bước chạy theo con mồi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nếu ta chạy khi nhiệt độ đang là âm bốn lăm độ, ta sẽ bị xuất huyết phổi và chết ngộp như đuối nước bởi các huyết cầu của chính ta trào lên bịt kín họng.
Ấy thế nhưng khi thời tiết nóng nực ẩm ướt thế này, tình trạng mất nước cũng có thể giết chết người ta nhanh chẳng kém, và ta sẽ không bao giờ cảm nhận được nó xảy ra cho tới khi đã quá muộn.
Parker mang một chiếc đèn pin quân dụng đeo trên đầu có cường độ sáng rất mạnh, khiến màn đêm biến thành ban ngày theo đúng nghĩa đen, ít nhất là trên dải di chuyển hẹp của ông. Ông đoán chừng mình là người duy nhất trong vòng nhiều dặm vuông xung quanh đây. Những đám mây vùn vụt lướt qua trên bầu trời, tất cả đều trĩu nặng hơi ẩm và được bao quanh bởi luồng không khí nhộn nhạo. Ông hy vọng trời chưa mưa ngay để còn hoàn tất công việc của mình.
Ông nhìn sang bên trái, nơi đất Canada nằm cách đó không xa. Cách hơn một giờ đi đường về phía nam là thị trấn Williston, trung tâm đích thực của vùng khai thác dầu bằng cắt phá thủy lực trên đất Bắc Dakota. Nhưng vùng đá phiến Bakken rộng lớn tới mức lòng đất dưới chân Parker chứa đựng hàng trăm triệu thùng dầu cùng hàng trăm tỷ mét khối khí ga thiên nhiên. Có khi còn nhiều hơn , ông nghĩ, vì ai mà biết được trữ lượng của nó chứ?
Parker ngồi xổm xuống trong khi cân nhắc hành động tiếp theo của mình.
Ông nhìn chằm chằm về phía trước, quay một trăm tám mươi độ theo la bàn, tính toán thời gian và khoảng cách dựa vào kích thước các vết máu. Parker đứng dậy, bước tới trước, hơi rảo nhịp chân nhanh lên một chút. Ông đeo một bộ cấp nước với một túi đựng thể tích lớn và một đường ống để uống kề sát miệng. Bộ đồ ông đang mặc có khối lượng nhẹ nhưng bền chắc được may bằng chất liệu thấm hút mồ hôi. Song ông vẫn nóng bức đến vã mồ hôi dù bây giờ là mười một giờ đêm. Và mỗi hơi không khí ông hít vào đem đến cảm giác như đang nhai ớt Habanero. Ông biết Mẹ Thiên Nhiên luôn áp đảo con người, bất chấp họ có đeo lên người bao nhiêu món trang bị đắt tiền đi nữa.
Ông không rõ bằng cách nào con mồi của mình, một con sói đã giết mất hai con bò cái trong đàn của người thuê ông, lại chạy thoát được. Ông đã có đường ngắm rất thuận lợi về phía nó từ cách xa khoảng ba trăm sáu mươi mét. Con vật ngồi yên đó, bất động như một con hươu đang cảm nhận bất trắc. Viên đạn súng trường của ông đã trúng vào phần thân trên của nó, ông chắc chắn như vậy. Con sói gần như không hề nhúc nhích sau cú sốc mạnh khi trúng đạn, bởi vậy ông đã đoan chắc đó là một phát súng trí mạng. Ấy thế nhưng khi ông tới nơi, con sói đã biến mất và vệt máu lúc này ông đang bám theo cũng bắt đầu từ chỗ đó.
Ông đi qua một mô đất hơi nhô lên. Khu vực ông đang có mặt được gọi là Đồng Bằng Lớn, một cái tên ít nhiều không chính xác, bởi địa hình ở đây khá nhấp nhô. Nhưng thế đấy, những đường vân mấp mô lượn sóng của vùng Đất Xấu phương bắc đã trườn tới đây như những dòng chảy nhỏ làm hình thành nên những hõm bên bờ sông. Nhưng trên phần lớn địa hình, những gò đất xám xịt và những đồng cỏ bằng phẳng cùng tồn tại bên nhau khá ổn thỏa. Màn sương đêm đang ùa tới, làm giảm tầm nhìn của ông. Parker cau trán, và cho dù là người dạn dày kinh nghiệm, ông vẫn cảm thấy adrenaline trong mình tăng vọt.
Ông nghe thấy âm thanh rầm rầm vọng lại từ đằng xa, sau đó là tiếng còi của một đoàn tàu nhiều khả năng gồm một chuỗi các toa bồn đựng đầy dầu và cả khí ga thiên nhiên đã được hóa lỏng để vận chuyển sau khi được lấy lên khỏi lòng đất. Tiếng còi tàu vang lên, vừa buồn bã vừa đầy hy vọng đối với ông.
Rồi một âm thanh rầm rầm nữa vang lên. Lần này, nó vọng xuống từ trên bầu trời. Một cơn bão đang gấp gáp ập tới, như chúng vẫn thường diễn ra ở quanh vùng này. Ông cần khẩn trương lên.
Parker nắm chặt lấy khẩu súng trường Winchester của mình, sẵn sàng nâng ống ngắm đêm lên tầm mắt tức thì và bắn ra phát đạn mà lần này ông hy vọng là phát kết liễu đích thực. Một khoảnh khắc sau, Parker thấy thứ gì đó. Cách ông chừng mười lăm mét về bên trái. Một cái bóng, một vệt thẫm màu hơn mọi thứ xung quanh. Ông nhìn xuống mặt đất, chiếu đèn của mình về phía đó. Lúc này, ông thấy ngạc nhiên, rồi bối rối. Các vệt máu đã lệch hẳn sang phải. Sao có thể vậy chứ? Con mồi của ông không thể bỗng dưng biết bay. Ấy thế nhưng có thể nó đã thay đổi hẳn hướng di chuyển ở phía trước, lê đi trên bốn chân đã suy yếu trước khi gục hẳn.
Parker thận trọng bước tới, cảnh giác đề phòng một cái bẫy. Ông tới cách vị trí đó chừng bốn mét rưỡi và dừng lại. Ông lại ngồi xổm xuống, rồi dưới luồng sáng chói từ chiếc đèn quân dụng, ông nhìn một hồi lâu vào không gian mênh mông phía trước. Thậm chí, ông còn đưa mắt nhìn ra đằng sau để phòng trường hợp con mồi tìm cách vòng ra sau lưng mình và lẻn tới từ hướng đó. Parker đã tham chiến trong cuộc Chiến tranh Vùng Vịnh lần thứ nhất. Ông đã thấy những trò quái gở đôi lúc xảy ra khi các sinh vật sống cố gắng giết lẫn nhau. Ông tự hỏi liệu lúc này có phải là một thời điểm như vậy hay không.
Vẫn ngồi xổm, ông nhích tới từng bước như cua bò cho đến lúc còn cách vị trí khả nghi ba mét. Rồi một mét rưỡi.
Parker cảm thấy ruột gan mình thắt lại. Hẳn ông đang bị hoa mắt. Ông ngậm lấy đầu ống uống nước để cấp nước cho cơ thể. Nhưng thứ đó vẫn ở nguyên vị trí. Chẳng có ảo ảnh nào ở đây cả. Đó là...
Ông rón rén đứng dậy và thận trọng bước nốt vài bước cuối cùng tới chỗ đó rồi nhìn xuống, ánh đèn công suất lớn chiếu sáng mọi chi tiết của hình ảnh ác mộng ông vừa mới khám phá ra.
Đó là một người phụ nữ. Ít nhất Parker nghĩ vậy. Phải, khi cúi người tới gần hơn, ông thấy cặp vú đầy đặn. Người phụ nữ trần truồng và bị cắt xẻ khủng khiếp. Ấy thế nhưng không có lấy một giọt máu làm vấy bẩn mặt đất nguyên sơ xung quanh cô.
Da mặt của người phụ nữ đã bị cắt rời từ đằng sau rồi lột xuống, nằm trên xương cằm bị lộ ra. Sọ cô bị cưa mở, phần chỏm phía trên bị gỡ ra để xuống bên cạnh đầu. Phần trong hộp sọ để lộ hoàn toàn trống rỗng.
Bộ óc của cô ta biến đi đâu rồi?
Rồi phần ngực của cô nữa. Có vẻ nó đã bị mổ ra rồi khâu lại.
Ông liếc nhìn mặt đất cứng xung quanh cái xác. Lông mày ông nhướng lên khi thấy những dấu vết rõ ràng ở đó. Chúng có vẻ thật quen thuộc. Chỉ một khoảnh khắc sau, ông đã quên biến những dấu vết này và từ từ quỳ gối xuống khi vỡ lẽ ra trước đây, ông đã từng thấy ở đâu những đường khâu vết mổ như thế trên ngực một người.
Nó được gọi là một đường mổ chữ Y. Parker đã thấy nó trong vô số chương trình truyền hình và phim ảnh về cảnh sát. Đây chính là một thi thể quen thuộc trên bàn giải phẫu ở nhà xác, chỉ có điều ông không phải đang ở trong một nhà xác. Ông đang ở giữa đất trời Bắc Dakota bao la, thanh khiết, không có lấy một giám định viên hay một chương trình truyền hình nào trong tầm mắt.
Một cuộc giải phẫu tử thi đã được thực hiện trên người phụ nữ khốn khổ này.
Hal Parker quay đầu sang bên và nôn ra mật xanh mật vàng.
Mặt đất không còn nguyên sơ nữa khi bầu trời mở toang và mưa bắt đầu trút xuống.