← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Họ tự giới thiệu với Walt Southern, giám định viên tử vong bất thường, cũng là chủ nhà tang lễ. Anh có vóc người cao trung bình, khoảng bốn mươi lăm tuổi với mái tóc thưa màu vàng cát và thân hình săn chắc của một vận động viên điền kinh. Anh đeo kính gọng đồi mồi, mặc quần sẫm màu được lật gấu và chiết li, còn chiếc áo sơ mi trắng lóa dường như sáng bừng lên dưới những ngọn đèn âm trần.

Anh ngạc nhiên nhìn họ. “Nhưng tại sao FBI lại quan tâm tới vụ này?”

“Đợi đã, anh không hề biết chúng tôi sẽ tới sao?” Jamison hỏi.

“Không, chẳng ai nói với tôi cả.”

Cô nói, “Thế đấy, chúng tôi đã ở đây rồi và chúng tôi được phân công điều tra vụ án mạng này. Chúng tôi đã đọc báo cáo khám nghiệm của anh. Giờ chúng tôi cần xem xét thi thể.”

“Đợi đã. Tôi không thể để hai vị làm việc đó mà không kiểm tra xác nhận với thanh tra phụ trách vụ án.”

Decker nói, “Vậy gọi anh ta đi. Luôn bây giờ.”

“Nhỡ không gọi được thì sao?”

“Chưa thử sao biết được.”

Southern đi tới một góc phòng, lấy điện thoại di động ra và thực hiện cuộc gọi. Anh nói chuyện với ai đó rồi quay lại bên Decker và Jamison, trông không mấy hân hoan.

“Được rồi, tôi đoán FBI các vị luôn được như ý.”

“Anh sẽ ngạc nhiên đấy,” Decker nói.

“Nào, vào việc thôi. Tôi vẫn còn một cái xác phải chuẩn bị cho lễ viếng vào ngày mai, và gia đình của người phụ nữ này cực kỳ khó tính về trang phục và cách trang điểm.”

“Mùa đông các vị vẫn chôn cất người chết sao?” Decker hỏi.

“Chúng tôi thích không phải làm thế hơn. Phải đào xuyên qua tuyết, rồi sau đó đến lớp đất cứng như sắt. Có dùng máy xúc cũng vẫn gian nan lắm. Và ai muốn đứng ngoài trời nói lời tiễn biệt một người quá cố yêu quý khi trời lạnh tới âm năm mươi độ chứ? Nước mắt bị đông cứng nhanh đến nực cười và mọi người cài số lùi ngay khi các ngón tay, ngón chân và hai tai họ bắt đầu bị bỏng lạnh. Nhưng dù thế nào đi nữa, vào thời gian này phần lớn mọi người lựa chọn phương án nướng cấp tốc thay vì một rẻo đất.”

“Nướng cấp tốc?” Jamison hỏi.

“Hỏa táng.” Anh tặc lưỡi. “Ý tôi là như thế chẳng phải có nghĩa là họ đang lựa chọn địa ngục sao?”

“Chúng tôi có thể xem thi thể không?” Decker cau mày hỏi.

Southern dẫn họ đi qua một gian sảnh ngắn, vào trong một phòng nhỏ dành cho mục đích thực dụng sặc mùi chất sát trùng, formaldehyde và thịt đang phân hủy.

Ở giữa phòng là một cái giường kim loại có bánh xe. Hình khối nằm dưới tấm vải liệm là thứ họ tới tìm. Hy vọng cái xác sẽ kể cho họ một câu chuyện về kẻ đã giết chủ nhân của nó.

Jamison đưa mắt nhìn Decker, anh đang nhìn căn phòng trong thứ ánh sáng xanh tia lửa điện. Đó là một chứng cứ cho thấy anh đã nhìn qua nhiều xác chết tới mức cái xác này không còn khiến anh bận tâm nữa. Gần như thế.

“Đây là lần đầu tiên tôi thực hiện giải phẫu tử thi trên một nạn nhân vốn đã bị giải phẫu rồi,” Southern nhận xét.

“Tôi đoán anh đã được đào tạo để làm việc này?” Decker hỏi thẳng thừng.

“Tôi được cấp chứng nhận đàng hoàng” Southern đáp, có vẻ không thấy câu hỏi có gì xúc phạm. “Chuyện này không phải là công việc chính của tôi không có nghĩa tôi không chú tâm thực hiện nó.”

“Thật tốt khi được biết như vậy,” Decker nói cộc lốc.

Southern nhấc tấm vải liệm lên khỏi thi thể, và cả ba người cùng chằm chằm nhìn xuống những gì còn lại của Irene Cramer.

“Nguyên nhân, cách thức và thời gian tử vong là gì?” Jamison hỏi.

“Nguyên nhân và cách thức đều khá rõ ràng.” Anh chỉ vào một vết thương ở giữa ngực, nằm cách vài centimet phía trên giao điểm giữa các nhánh của vết mổ hình chữ Y. “Một lưỡi dao dài, sắc, có răng cưa đâm xuyên qua đây và cắt đôi quả tim. Cách thức là giết người, đương nhiên rồi.”

“Kẻ sát nhân đâm rất chính xác,” Jamison nhận xét khi cô cúi người tới trước để nhìn gần hơn. “Gọn ghẽ và hiệu quả. Chỉ một nhát đâm là xong việc.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Vậy là không có chút cảm tính nào. Không điên cuồng hay mất kiểm soát,” Decker phát biểu. “Kẻ sát nhân có thể không biết nạn nhân. Hay ít nhất không có quan hệ cá nhân nào với người phụ nữ này.”

“Có thể không” Southern nói.

“Còn thời điểm tử vong?” Decker hỏi.

“Chà, cái này thì chúng ta đi vào vùng suy đoán rồi.” Southern thừa nhận. “Dựa trên những gì tôi tìm được, người phụ nữ này có lẽ đã chết khoảng một tuần hay mười ngày trước.”

Decker trông có vẻ không vui trước những lời này. “Đó là một khoảng thời gian rất rộng. Anh không thể thu hẹp nó lại hơn thế sao?”

“E là không” Southern nói, trông không mấy vui vẻ. “Nếu chuyện này can dự đến việc liệu có bằng chứng ngoại phạm để đưa ai đó ra khỏi diện tình nghi hay không thì, vậy đấy, báo cáo của tôi sẽ không giúp ích được chút nào đâu. Tôi xin lỗi.”

“Có nhiễm côn trùng không?” Jamison hỏi.

“Rất nhiều. Nên tôi ước tính khoảng một tuần. Nếu muốn nói chính xác thì khá rủi ro đấy. Ít nhất là với tôi. Xin nói lại, tôi biết mình đang làm gì, song chỗ này không phải như phòng thí nghiệm của FBI.”

“Vậy là nạn nhân đã nằm ngoài trời khá lâu?” Jamison hỏi.

“Đó là một câu hỏi vừa khó vừa dễ.”

“Anh nhắc lại xem nào!” Jamison nói.

“Nếu cô ấy đã ở ngoài trời quá lâu, chắc chắn bọn thú hoang đã ăn thịt cô ấy rồi. Nhưng không"

“Đó là phần dễ, vậy phần khó là gì?” Decker hỏi. “Việc nhiễm côn trùng không khớp với chuyện đó chăng?”

“Trúng phóc. Rất nhiều côn trùng, nhưng không có vết cắn xé nào của động vật. Và còn một điều nữa, tình trạng tím tái trên da cố định một chỗ. Cho thấy sau khi chết, nạn nhân ở tư thế nằm sấp suốt.”

“Báo cáo tôi đọc viết rằng nạn nhân được tìm thấy trong trạng thái nằm ngửa ,” Decker nhận xét.

“Phải, nhưng anh có thể thấy tình trạng đổi màu tím tái trên da không khớp với tình trạng đó. Máu sẽ không tụ lại quanh những phần cơ thể tiếp xúc với mặt đất. Nhưng một khi tình trạng tím tái cố định có nghĩa là vào lúc tim ngừng đập và những hồng cầu lớn lắng xuống theo trọng lực vào các mô kẽ, các huyết cầu không chuyển động trở lại nữa. Tình trạng đổi màu giữ nguyên ở nơi nó xảy ra.”

“Vậy thì rõ ràng nạn nhân đã bị giết và để nằm úp mặt xuống. Nhưng vào một thời điểm nào đó cái xác đã bị lật ngửa ra vì đó là tư thế nạn nhân được tìm thấy,” Jamison nói.

“Phải. Sau khi tình trạng tím tái đã cố định.”

“Việc chảy máu ra ngoài cơ thể hẳn rất ít, vì quả tim chắc đã ngừng đập ngay sau nhát dao đâm,” Decker nói. “Nhưng lẽ ra phải có ít nhiều máu, và tại hiện trường không tìm thấy chút máu nào. Như vậy có nghĩa là nạn nhân đã bị giết ở chỗ khác rồi được mang đến đó, điều này cũng giải thích cho sự khác biệt của tình trạng tím tái.”

Southern gật đầu. “Nhưng với tình trạng nhiễm côn trùng nhiều như vậy, ta cũng sẽ trông đợi cả dấu vết xâm phạm của động vật nữa. Ý tôi là nếu nạn nhân đã nằm ngoài trời suốt một thời gian dài, các loài động vật quanh đó hẳn đã gặm nạn nhân chỉ còn xương trong thời gian ngắn hơn một tuần rất nhiều, mà đây là thời điểm tử vong gần nhất của nạn nhân mà tôi ước tính thôi.” Anh dừng lại và nói thêm, “Ngoài chuyện đó ra, nạn nhân ở trong tình trạng hoàn hảo. Rất khỏe mạnh. Tim, phổi, các nội tạng khác, đâu ra đấy.”

“Phải, người phụ nữ có thể trạng tuyệt hảo, ngoại trừ chuyện cô ấy đã chết,” Decker nghiêm nghị nói.

“Kỹ năng giải phẫu tử thi của tên sát nhân thế nào?” Jamison hỏi.

“Các đường mổ đều hạng nhất. Tôi dám nói gã này ít nhiều đã được đào tạo y khoa. Và thằng khốn này, nếu hắn là đàn ông, biết rõ các quy trình pháp y. Còn nguồn gốc của hiểu biết và sự đào tạo đó từ đâu mà ra thì tôi không dám phỏng đoán.”

Decker chỉ vào vết mổ chữ Y. “Thế còn về dụng cụ hắn đã dùng? Dao thường hay dao y tế?”

“Tôi xin nói hắn có vài con dao mổ y tế và một cái cưa Stryker hay thứ gì đó tương tự để cắt mở hộp sọ. Và loại chỉ hắn dùng để khâu vết mổ chữ Y lại là chỉ khâu phẫu thuật.”

Decker nhìn qua toàn bộ thi thể và yêu cầu giám định viên giúp anh lật xác người phụ nữ.

“Không có hình xăm hay dấu hiệu đặc trưng nào,” Decker nhận xét.

“Không có vết tàn nhang hay cháy nắng. Cô ấy còn quá trẻ để có đốm đồi mồi, nhưng làn da người phụ nữ này cũng không rám nắng. Cô ấy đã không ở dưới mặt trời nhiều.”

Họ lật cái xác trở lại và Decker đưa mắt nhìn khắp cơ thể người phụ nữ thêm lần nữa.

Anh đã chú mục vào bao nhiêu thi thể trong những hoàn cảnh y hệt thế này? Câu trả lời thật dễ dàng. Quá nhiều. Nhưng nếu không muốn nhìn các thi thể, anh sẽ phải đổi nghề.

“Có gì đáng quan tâm trong cơ thể nạn nhân không?” Jamison hỏi.

“Trong dạ dày cô ấy gần như không có gì, vậy là gần trước đó nạn nhân đã không ăn. Không có dấu hiệu rõ ràng của việc sử dụng thuốc. Không có dấu kim tiêm hay đại loại thế. Các báo cáo độc chất học vẫn chưa được gửi lại.”

“Còn gì khác thường nữa không?” Decker hỏi.

“Tôi nghĩ việc người phụ nữ này bị giải phẫu thi thể trước khi cô ấy được chuyển tới tay tôi cũng đủ khác thường so với bất cứ vụ án nào khác rồi.” Southern chêm vào một nụ cười.

“Vậy câu trả lời của anh là không?” Decker gặng hỏi.

Nụ cười tan biến. “Đúng, câu trả lời của tôi là không”

“Nạn nhân có phải người quanh đây không? Ai đã xác định được danh tính nạn nhân?”

Southern khoanh tay trước ngực. “Sau khi tôi đặt da mặt cô ấy lại như cũ, một người ở sở cảnh sát đã nhận ra cô ấy.”

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và một người trạc tuổi Jamison bước vào. Anh mặc quần jean, đi giày lười có quả tua trang trí đã mòn, mặc áo sơ mi kẻ ca rô và khoác một chiếc áo khoác màu xanh hải quân. Người đàn ông cao chừng một mét tám ba, thanh mảnh và dẻo dai với yết hầu nổi rõ và quai hàm bạnh kinh điển. Mái tóc anh dày, màu nâu sẫm, một vết bò liếm ở đằng sau dựng lên như một cái kính tiềm vọng.

Anh nhìn trước tiên vào Decker rồi tới Jamison. “Trung úy Joe Kelly của Sở Cảnh sát London,” anh lên tiếng để tự giới thiệu. “Tôi đã gọi điện cho anh ấy,” Southern nói.

Kelly gật đầu. “Tôi thuộc bộ phận thanh tra. Nghe có vẻ thật ấn tượng cho đến khi các vị biết tôi là người duy nhất ở đó.”

“Ý anh là người duy nhất điều tra án mạng?” Decker hỏi.

“Án mạng, trộm, cướp có vũ trang, bạo hành gia đình, buôn người, ma túy, và tôi quên mất những thứ khác rồi.”

“Quả là màn độc diễn,” Jamison mở to mắt bình luận.

“Không phải tự nguyện, mà do tiền ngân sách. Chúng tôi đã tăng gấp đôi quy mô lực lượng sau đợt suy thoái gần nhất, nhưng vẫn chưa tới bậc thanh tra. Chỉ là những thân người mặc cảnh phục trên đường phố và trong những chiếc xe tuần cảnh mà thôi. Họ sẽ thăng cấp một anh chàng mặc cảnh phục lên thành thanh tra khi cuộc suy thoái tiếp theo nổ ra và tất cả chúng tôi bị sa thải.” Anh chàng ngước mắt chằm chặp nhìn Decker. “Ở FBI ai cũng phát triển bự chảng như anh hả?”

“Phải, đương nhiên rồi. Nhưng những gã khác mặc những bộ áo giáp sáng bóng. Tôi thì thích bộ đồ bò của mình.”

Kelly dành ra một khoảnh khắc để cho hai người xem thẻ công vụ của mình, và họ cũng làm tương tự. Rồi Kelly đưa mắt nhìn Southern. “Walt, xin lỗi vì tôi đã không tới ngay. Có chút rắc rối ở OK Corral. Tôi lái xe ngang qua đó khi chuyện xảy ra và nghe thấy tiếng ầm ĩ từ bên ngoài.”

“Một vụ ẩu đả nữa à?”

“Kiểu vậy. Dù sao cái tên ấy cũng thật ngu ngốc cho một quán bar. Quá nhiều testosterone, tiền và rượu mạnh. Tôi không phải người ủng hộ thứ tổ hợp như vậy.”

“Anh đây nói có người tại sở đã nhận ra nạn nhân sau khi cô ấy được ráp lại,” Decker nói.

“Người đó hẳn là tôi rồi,” Kelly trả lời.

Decker nhướng một bên lông mày lên. “Sao lại thế?”

“Tôi đã bỏ sót không nói một trong những thứ khác tôi chịu trách nhiệm ở London này. Mại dâm.”

“Vậy Cramer là gái mại dâm?” Decker hỏi.

Thật ngạc nhiên, Kelly nhún vai. “Tôi không biết chắc.”

“Tại sao không?” Jamison hỏi. “Có vẻ việc khẳng định một người có phải gái mại dâm hay không cũng dễ thôi mà.”

“Là cô nghĩ vậy thôi. Thế này nhé, thuật ngữ ‘gái đứng đường' thời nay cũng khá lạc hậu rồi, nhưng ở đây chúng tôi vẫn còn. Đám đàn ông lái xe chạy ngang qua một số khu vực của thị trấn, và các quý cô bắt cặp với họ ngay lập tức. Dù nói vậy nhưng rất nhiều cuộc hẹn được thu xếp qua mạng để tránh làm bất cứ hành động chèo kéo trực tiếp nào ở chỗ đông người.”

“Vậy là Cramer thu xếp các cuộc hẹn qua mạng?” Decker hỏi.

“Tôi thường xuyên phải ngồi bên máy tính tìm kiếm các trang chủ chào mời những chuyện này. Tôi biết phải tìm ở đâu, ít nhất là về những gì đang diễn ra tại đây. Tôi tìm thấy một trang chủ quảng cáo ‘dịch vụ tư vấn' cho những người đàn ông làm việc tại mỏ dầu và khí tại London đây. Cho dù trang này đã cầu kỳ cố làm cho mình trông có vẻ hợp pháp, bởi đám người này biết cảnh sát đang soi mói, ở đó có một bức ảnh tôi thấy rất quen. Đừng hiểu lầm, ý tôi là cô gái trông thực sự khác biệt, về trang điểm, kiểu tóc, trang phục, nhưng tôi nhận ra Cramer. Tôi đã thấy cô ấy trong thị trấn,” anh vội vã nói thêm. “Thế nên, ít nhất có vẻ như cô gái này tham gia vào ngành dịch vụ này theo cách nào đó. Không biết có giúp ích được gì không nhưng cô ấy tự gọi mình là Mindy trên trang chủ nọ.”

“Vậy thì chắc anh không sốc khi biết cô gái này đã chết?” Jamison hỏi. “Ý tôi muốn nói mại dâm là một nghề rủi ro cao.”

“À, chuyện đó quả thực đáng ngạc nhiên, vì các vụ giết người hiếm khi xảy ra, ít nhất là ở quanh đây, ngay cả với các cô điếm. Điều đáng sốc là tình trạng cô ấy khi được tìm thấy.”

“Tôi có thể hiểu được,” Decker trả lời với giọng đều đều, chăm chú quan sát Kelly.

“Nhưng điều tôi thực sự không hiểu là tại sao các vị lại được yêu cầu vào cuộc vì vụ này. Sau khi Walt gọi, tôi đã tới nói chuyện với sếp mình. Chỉ tới lúc đó, tôi mới biết rằng kết quả giải phẫu tử thi và báo cáo của cảnh sát đã được gửi tới D.C. theo một yêu cầu từ FBI. Ý tôi muốn nói, chắc chắn đây là một vụ giết người quái gở rồi, nhưng có vô khối vụ giết người quái gở, và cảnh sát địa phương nói chung thường phụ trách chúng.”

Decker nói, “Anh nghĩ tại sao chúng tôi được yêu cầu vào cuộc? Anh hẳn phải có giả thiết.”

“Sao tôi lại phải có giả thiết?”

“Tôi thấy anh có vẻ là kiểu người đó.”

Để trả lời Kelly chỉ tay vào cái bàn và thi thể nằm trên đó. “Cô ấy có mối liên hệ nào đó với một thứ mà FBI các vị quan tâm. Chỉ là tôi không biết thứ đó là cái gì, nhưng đương nhiên tôi muốn biết.”

“Chẳng phải tất cả chúng ta đều vậy sao?” Decker lẩm bẩm.